Trợ lí rụt vai: “Vâng, tổng giám đốc Hứa.”
Tôi đứng cạnh bàn, hơi ngạc nhiên không biết vì sao lại không gọi được.
Rõ ràng tối qua điện thoại của tôi vẫn còn gọi cho Hứa Thuật Bạch mà.
Chỉ sợ Hứa Thuật Bạch cảm thấy tôi đang cố ý.
Tôi nở nụ cười tự giễu, buồn bực ngán ngẩm nhìn qua hợp đồng trên bàn.
Điều khoản trong hợp đồng bị sửa rất nhiều.
Hoàn toàn không giống những điều kiện tôi đã nói trước đó.
Cách làm việc của Lâm Tây.
Dù sao cũng là cô ta thay thế vị trí của tôi.
Hứa Thuật Bạch không nói gì một lúc lâu, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Trên màn hình là cuộc trò chuyện của chúng tôi, hai phút trước hắn gửi tin nhắn cho tôi: [Mau nhấc máy.]
Hàm dưới của Hứa Thuật Bạch căng lên, để lộ cơn giận không thể kiềm chế.
Cho đến khi bạn tốt Từ Thanh Dã gọi điện cho hắn: “Thuật Bạch, Nam Ương cô ấy…”
“Nam Ương không ở công ty.”
“Tôi cũng đang tìm cô ấy.”
“Nếu như cậu liên hệ được với cô ấy thì nói cô ấy mau về công ty một chuyến.”
7.
Từ Thanh Dã bị Hứa Thuật Bạch ngắt lời.
Người bên kia còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thuật Bạch đã mau chóng cúp điện thoại rồi đi vào phòng họp.
Tôi bị bước chân vội vàng của Hứa Thuật Bạch kéo đi, lồng ngực lại xuất hiện những cơn đau mờ mịt.
Hứa Thuật Bạch cúp điện thoại quá nhanh.
Nhanh đến mức tôi rất muốn biết Từ Thanh Dã định nói gì nhưng không thể.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh.
Tôi đã bàn đàm phán hợp đồng kia gần nửa tháng, lúc chốt được hợp đồng cũng là lúc Hứa Thuật Bạch chia tay với tôi.
Không ít người nói Hứa Thuật Bạch tá ma giết lừa (1).
(1) loại bỏ ai đó khi họ hết tác dụng
Bây giờ ma không cử động được nữa.
Lúc Từ Thanh Dã chạy đến công ty, Hứa Thuật Bạch đang vô cùng tức giận.
“Không có Nam Ương, công ty không thể vận chuyển được sao?”
“Một đám người mà không bằng một Nam Ương.”
Bàn tay đang định gõ cửa của Từ Thanh Dã dừng lại trên không trung.
Anh đứng ở cửa do dự mười mấy giây, cuối cùng vẫn lao vào.
Người vào sau anh là Lâm Tây.
“Thuật Bạch, sao rồi?”
Lâm Tây nhanh miệng nói trước Từ Thanh Dã.
Hứa Thuật Bạch quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn về phía Lâm Tây, không quan tâm đến Từ Thanh Dã đứng bên cạnh.
“Em nhìn đi, hợp đồng này là như thế nào?”
“Điều khoản với bên kia thay đổi, họ muốn gặp Nam Ương mới đồng ý ký.”
Ánh mắt Lâm Tây hiện lên sự kì lạ, cô ta nhận hợp đồng từ Hứa Thuật Bạch, lật qua lật lại: “Có phải là Nam Ương giở trò không, dù sao…”
Lâm Tây cố ý không nói hết nhưng vẻ mặt của mọi người lại như hiểu hết mọi chuyển.
Chỉ có Từ Thanh Dã nắm chặt bàn tay.
Hứa Thuật Bạch đồng ý với ý của Lâm Tây, hắn chỉ nói một câu “tan họp” rồi giữ mình Lâm Tây ở lại phòng.
Sau khi mọi người rời đi, Từ Thanh Dã xông đến nắm chặt lấy cổ áo Hứa Thuật Bạch.
“Hứa Thuật Bạch, cmn cậu còn không bằng con thú!”
“Nam Ương chết rồi! Chết rồi! Ngay cả nhận xác cô ấy cậu cũng không muốn sao!”
“Đây là công ty do cô ấy tự tay sáng lập!”
“Cậu đá cô ấy ra khỏi công ty, mặc người chửi bới. Hứa Thuật Bạch, cậu cmn không phải người!”
8.
Từ Thanh Dã túm chặt lấy cổ áo Hứa Thuật Bạch, đẩy hắn ngã xuống đất.
Lúc đầu anh nặng nề mà đến, bây giờ lại tức giận rời đi.
Tôi muốn đuổi theo ngăn anh lại, muốn hỏi tại sao anh lại biết tôi chết, cũng muốn hỏi không phải anh chướng mắt với tôi hay sao, sao lại đến tìm Hứa Thuật Bạch.
Hứa Thuật Bạch bị va đầu vào cạnh bàn, Lâm Tây kinh ngạc kêu cứu liên tục.
Từ khi Từ Thanh Dã nói sự thật tôi đã chết, Lâm Tây rất ngạc nhiên.
Dường như cô ta cũng không biết.
Hứa Thuật Bạch rõ ràng không tin.
Tôi có thể hiểu được.
Dù sao Hứa Thuật Bạch cũng biết tôi là một người sợ chết.
Năm thứ ba đại học, bố mẹ vì một vụ tai nạn giao thông mà qua đời, bà nội nhận được tin xong cũng lên cơn đau tim.
Trong vòng một đêm, tôi mất tất cả người thân.
Tôi trở nên yếu ớt, bất lực.
Là Hứa Thuật Bạch kéo tôi ra khỏi vực sâu bi thương.
Hắn nói tôi còn có hắn.
Cho nên tôi phải chăm sóc chính bản thân mình.
Từ đó về sau, tôi rất quý trọng cuộc sống.
Hứa Thuật Bạch chỉ xử lý vết thương trên đầu một cách đơn giản rồi vùi đầu vào công việc.
Dường như đối với hắn mà nói, việc tôi chết chỉ là một trò đùa, dù chuyện này do anh em tốt của hắn nói ra, hắn cũng không tin là thật.
Hứa Thuật Bạch nhận lấy hợp đồng kia, tự mình tìm người bên đó đàm phán.
Tôi đi theo hắn, lại lần nữa đi vào Quang Hòa.
Lâm Tây luôn dán theo Hứa Thuật Bạch vậy mà không đi theo.
Lần này người đón tiếp Hứa Thuật Bạch là phó giám đốc Lưu của Quang Hòa.
Ánh mắt của anh ta suy ngẫm nhìn phía sau lưng Hứa Thuật Bạch: “Giám đốc Nam không đến sao?”
Nụ cười trên mặt Hứa Thuật Bạch nhạt đi, giọng cũng xa cách hơn.
“Phó giám đốc Lưu, tôi mới là người phụ trách Tinh Mậu.”
Mấy chữ người phụ trách Tinh Mậu như khiến tôi tỉnh táo lại.
Khi Hứa Thuật Bạch nói tôi ra nước ngoài mở rộng việc làm ăn, hắn nói: “Ương Ương, thật ra anh không muốn em mệt mỏi như vậy.”
“Tinh Mậu có anh là đủ rồi, mở rộng lần này xong, em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Câu “anh nuôi em” cuối cùng bị biển người mênh mông ở sân bay át đi.
9.
Cuối cùng Hứa Thuật Bạch phải bỏ ra thêm năm phần lợi nhuận nữa.
Ký xong hợp đồng, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ Thanh Dã đã gửi địa chỉ cho hắn, là địa chỉ nhà tang lễ.
Hứa Thanh Dã cau mày, ngón tay dùng sức nhấn màn hình: [Từ Thanh Dã, đừng diễn nữa.]
Chết cười.
Tại sao hắn lại cảm thấy Từ Thanh Dã đang diễn kịch với tôi chứ?
Từ Thanh Dã là bạn tốt từ nhỏ của hắn.
Có lẽ vì không thích tôi, sau khi tôi và Hứa Thuật Bạch yêu đương, chỉ cần chúng tôi cùng xuất hiện, tôi gần như không thấy bóng Từ Thanh Dã.
Cho đến khi đêm trước lễ đính hôn của Hứa Thuật Bạch.
Từ Thanh Dã uống đến say mèm, anh kéo cánh tay tôi, trịnh trọng đặt tay của tôi lên tay Hứa Thuật Bạch.
Anh hùng hùng hổ hổ, cuối cùng nói một câu: “Sau này dám đối xử không tốt với cậu ấy, tôi giết cô.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Sao tôi có thể không đối xử tốt với Hứa Thuật Bạch được?
Tôi gần như đưa tất cả mọi thứ của mình cho Hứa Thuật Bạch.
Ngay cả Tinh Mậu cũng là tôi dùng tiền bảo hiểm qua đời ngoài ý muốn của bố mẹ để bù lỗ hổng tài chính.
Ngày đó Hứa Thuật Bạch cũng uống không ít rượu.
Hắn kéo Từ Thanh Dã, Minh Hạo và Lương Trầm đứng trước mặt tôi, thoải mái cười nói.
Giống như có được bảo vật tốt nhất thiên hạ.
Ngày đó mỗi một câu hắn nói đều vô cùng trịnh trọng nghiêm túc.
Hắn nói với các anh em tốt của mình, nếu như cô dâu tương lai của hắn không phải tôi thì họ đừng đến hôn lễ của hắn.
Lời hứa của tuổi trẻ bồng bột, ai còn có thể được rõ ràng?
Hứa Thuật Bạch ném điện thoại di động lên ghế lái phụ.
Màn hình sáng lên, mấy tin nhắn của Từ Thanh Dã gửi đến, chưa tin nào được trả lời.
Tôi đột nhiên cảm thấy đau đớn, dường như cả linh hồn đều bị thiêu đốt, ý thức cũng dần tan ra.
Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng có thể rời đi!
Thật ra tôi đã không còn luyến tiếc gì.
10.
Ý thức dần quay lại là ba giờ sáng của ngày nào đó.
Hình như tôi đã ngủ một giấc.
Trong giấc mơ lộn xộn, có âm thanh nức nở của ai đó, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay tôi khiến cả người tôi run lên.
Lại mở mắt ra, tôi chỉ thấy Hứa Thuật Bạch đang đứng đối diện gương chỉnh lại cà vạt.
Trên mặt hắn là nụ cười hạnh phúc.
Thợ quay phim mang theo máy móc quay lại từng hành động của Hứa Thuật Bạch.
Tôi đảo mắt một vòng, căn phòng quen thuộc, trên kính có thêm chữ hỉ đỏ chót được cắt cẩn thận.
Lịch trên bàn trang điểm được khoanh tròn ngày hôm nay.
Hóa ra hôm nay là hôn lễ của Hứa Thuật Bạch và Lâm Tây.
Phòng cưới của họ là tôi tự tay thiết kế trang trí ba năm về trước.
“Hôm nay có kẹt xe không, tôi sợ trễ giờ.”
Hứa Thuật Bạch kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình, hắn xoa tay, hơi căng thẳng.
Tôi quay đầu, thấy được bố mẹ Hứa Thuật Bạch đi ra từ căn phòng khác.
Tóc họ đã trắng hơn, nhưng có lẽ do việc vui nên tinh thần thoải mái, hai ông bà lúc nào cũng nở nụ cười.
“Con đó, từ nhỏ đã vội vàng.”
“Cũng may tính Ương Ương tốt nên mới nguyện ý đi chịu khổ với con.”
Mẹ Hứa rải hạt sen và táo đỏ trong tay lên giường hỉ, dường như không thấy khuôn mặt Hứa Thuật Bạch trở nên lúng túng.
Nụ cười trên mặt bố Hứa biến mất, mặt cũng nghiêm lại.
Ánh mắt ông sáng ngời, không thấy rõ được cảm xúc, ông cầm tay mẹ Hứa, đưa bà sang phòng bên cạnh.
Hứa Thuật Bạch không giải thích, vừa dỗ vừa lừa để mẹ Hứa không buồn.
Tôi không đi vào căn phòng kia với họ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy hai bố con không ngừng cãi lộn.
Tôi lại lần nữa loáng thoáng nghe thấy tên mình.
Đợi đến khi lại gần, tôi chỉ nghe được bố Hứa trầm giọng nói năm ngoái mẹ Hứa đã mắc bệnh alzheimer.
Lúc Hứa Thuật Bạch đi ra ngoài, sắc mặt không tốt chút nào.
Hắn cầm điện thoại gọi cho ai đó nhưng bên kia không nhận máy.
Cho đến khi thợ quay phim thúc giục: “Nên đi thôi, chú rể.”
11.
Mười mấy chiếc Maybach đen chỉnh tề đi từ khu chung cư ra, nhìn rất phô trương.
Tôi ngồi trên nóc xe, nhìn bầu trời lờ mờ sáng ngẩn người.
Tôi không biết mình còn phải đi theo Hứa Thuật Bạch bao lâu, nhưng tôi phát hiện mình không còn đau đớn như trước.
Hứa Thuật Bạch ngồi trên xe hoa, không ngừng gọi điện thoại, từng tiếng tút trong điện thoại khiến hắn hơi nôn nóng.
Cho đến khi xe dừng dưới cửa khách sạn, Hứa Thuật Bạch vẫn nắm chặt điện thoại.
Ngón tay hắn dùng sức nhiều đến mức trắng bệch.
Sau khi bị mấy phù rể nhắc nhớ mới vội vàng cầm hoa xuống xe.
Bây giờ tôi cũng mới chú ý, phù rể toàn những khuôn mặt xa lạ.
Ba anh em tốt của hắn, không ai ở đây.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên sau lưng, tôi bị Hứa Thuật Bạch cưỡng chế kéo đến phòng của Lâm Tây.
Thảm đỏ trải dài ngoài cửa.
Sau khi thấy Hứa Thuật Bạch, có người lớn tiếng hô: “Chú rể đến.”
Nghi thức đón dâu hơi phức tạp.
Nhưng Hứa Thuật Bạch ra tay rất hào phóng, phong bao vung đầy trời, ngay cả trò chơi qua cửa cũng dựa vào năng lực bỏ tiền của hắn.
Khi Lâm Tây được Hứa Thuật Bạch bế lên, tiếng vỗ tay ngập tràn căn phòng.
Tôi đứng ở nơi cách xa Hứa Thuật Bạch nhất có thể, ánh mắt nhìn về phía mấy chiếc xe con màu đen dưới tầng cách rất xa.
Sau khi kính trà bố mẹ, bố Lâm Tây nhìn thoáng qua Hứa Thuật Bạch.
Hứa Thuật Bạch cất đi những suy nghĩ không yên lòng, ôm Lâm Tây đi nhanh xuống dưới tầng.
Theo hành trình mà thợ quay phim nói, thật ra họ không còn quá nhiều thời gian.
Tất cả mọi người đều nói Hứa Thuật Bạch nóng lòng muốn cưới vợ.
Lúc xe trên đường về, tôi ngồi trên nóc xe cách Hứa Thuật Bạch càng xa càng tốt, không hiểu sao lại thấy hốt hoảng.
Đi qua con đường rợp bóng cây để về nhà tân hôn, tôi càng hoảng hơn.
Đột nhiên đoàn xe dừng lại.
Ánh mắt tôi nhìn sang.
Bên kia cũng có một đoàn xe Maybach đen dừng lại.
Chiếc xe đầu tiên treo đầy hoa cúc trắng, hoa hồng và bách hợp.
Là xe tang.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.