1.
“Mẫu phi! Xem nhánh mai mới con vừa hái nè.”
Lục hoàng tử Dần Hựu tay cầm một nhánh mai đỏ lạnh, chạy lon ton vào điện.
Ta vội vã đặt quyển sách xuống, đứng dậy ra đón.
Thấy trên áo khoác lông hạc của hắn lấm tấm những mảnh tuyết vụn, ta lo lắng hỏi: “Có phải ngã rồi không?”
Chưa đợi Dần Hựu trả lời, ma ma đã nhanh chóng đáp: “Đúng là ngã rồi, Lục điện hạ tính tình nóng vội, không đợi nô tài hái giúp, đã tự mình trèo lên cây. Khi xuống lại trượt chân. Chờ đến khi Hoàng hậu nương nương biết chuyện, chắc chắn sẽ mắng ngài ấy.”
Dần Hựu có chút không vui, lườm ma ma một cái.
Hắn kéo tay ta, bảo ta cùng hắn đi tìm một chiếc bình sứ mới.
Khi đi vào nội thất, những người hầu đều không theo sau.
Lúc này, Dần Hựu hỏi ta: “Mẫu phi, khi nào người đưa con về Tử Cẩm cung?”
Tử Cẩm cung chính là nơi ta đang ở.
“Hựu nhi, không phải mẫu phi không muốn đưa con về, mà là phẩm vị không đủ, không thể nuôi dưỡng Hoàng tử.”
Dần Hựu có chút mơ hồ: “Chỉ là nâng phẩm vị thôi mà? Nghe cũng không có vẻ khó khăn gì lắm.”
Ta kiên nhẫn giải thích: “Việc này không phải mẫu phi có thể quyết định.”
Trong cung cấp bậc rất nghiêm ngặt, còn nhớ thời tiên đế, có người chịu đựng mấy chục năm, cuối cùng cũng chỉ được phong lên Thái tần, an hưởng tuổi già thôi.
“À à, con hiểu rồi,” Dần Hựu mới bảy tuổi, nhưng trông đã giống một tiểu đại nhân: “Vậy để con giúp mẫu phi chạy chọt.”
“Con định làm gì?”
“Mẫu phi đừng bận tâm.”
Ta bật cười khúc khích, nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Vừa cắm xong nhánh mai, ma ma đã đến đòi người.
Bởi vì Dần Hựu được ghi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, nên không thể ở lại chỗ ta quá lâu.
2
Ta mang thai Dần Hựu khi mới mười bảy tuổi.
Trước đó, ta không thể nói là được sủng ái, nhưng cũng không tính là bị lạnh nhạt, chỉ bình bình đạm đạm làm một vị Tiệp dư.
Khi sinh ra Dần Hựu, bởi vì là Hoàng Tử, nên phẩm vị của ta được nâng liền hai bậc, phong làm Cẩn tần.
Nhưng trong cung có quy định, chỉ những người có phẩm vị từ phi trở lên mới có thể tự mình nuôi dưỡng Hoàng Tử.
Vì vậy, từ khi Dần Hựu ra đời, đã được ghi tên dưới danh nghĩa Hoàng hậu, nhận nàng làm mẫu thân.
Chuyện này ta đã lường trước.
Khi Thái y vừa báo rằng ta mang thai, Hoàng hậu nương nương đã nhanh chóng cho đón ta vào Tây điện của Khôn Ninh cung, để ta an tâm dưỡng thai tại đó.
Thuốc bổ mỗi ngày như nước chảy đưa vào, cho đến khi Thái y bảo rằng thai nhi quá lớn, khó sinh nở, mới tạm ngưng.
Bởi vì dưới gối không có con, nên nàng rất coi trọng đứa bé này.
Thậm chí khi Dần Hựu vừa sinh ra, còn đầy máu me, nàng không màng bẩn thỉu, trực tiếp bế lấy.
Sau này, khi Dần Hựu dần lớn lên, có người đã nói cho hắn biết ai là mẹ ruột của mình.
Từ việc lén lút nhìn ta qua khe cửa, hắn dần dần đường hoàng đi vào: “Mẫu phi, con đói!”
Ban đầu ta còn lo lắng rằng bếp nhỏ của Tử Cẩm cung sẽ không so được với nơi của Hoàng hậu, nhưng sau đó mới phát hiện trẻ con vị giác còn nhạy cảm, không phân biệt được vị quá tinh tế, nên ta an tâm chuẩn bị bánh ngọt cho hắn.
Có lúc hắn cũng không thực sự đói, chỉ là nghĩ ra cớ để có thể bước vào.
Ta biết rằng Dần Hựu muốn quay về Tử Cẩm cung.
Nhưng phẩm vị của ta không dễ nâng cao.
Ta lại trầm tính, không biết cách làm Hoàng thượng vui.
Người khác thường cười nhạo ta, rằng mỗi ngày chỉ biết ôm quyển sách, ngay cả khi Hoàng thượng đến cũng không nhận ra.
Tất nhiên là ta biết điều đó.
Lần trước khi Hoàng thượng ghé qua, ta còn mời người đối thơ với ta.
Haiz, ta dường như… đã biết vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng ta lại vụng về với ca múa, chỉ am hiểu đôi chút về văn thơ.
Cả chuyện ta vào cung, cũng là nhờ một bài thơ.
Nói ra thì, nhà ta đời đời là võ tướng, bất kể nam hay nữ đều yêu thích đao kiếm, chỉ có ta là ngày ngày văn vẻ.
Cha huynh còn trêu ta, nếu triều đình lập quan nữ, nhất định ta sẽ là trạng nguyên.
Cười thì cười, nhưng ngay sau đó họ đã nhanh chóng tìm cho ta một đống bút mực giấy nghiên, nói rằng luyện võ cũng tốt, làm văn cũng được, miễn là vui vẻ là được.
Ta lại thích tham gia những buổi thi thơ.
Một lần tại thi hội, bài thơ mà ta dày công sáng tác đã khiến cả trường vỗ tay tán thưởng.
Rồi bài thơ ấy còn được truyền vào cung.
Nhờ đó mà ta được Hoàng thượng để mắt.
Lúc đầu, ta nghĩ mình đã trúng vào sở thích của Hoàng thượng.
Sau đó mới biết, Hoàng thượng thích thưởng thức đủ loại hoa.
Dù là nữ tài tử, danh ca, hay những tiên nữ có dáng múa yêu kiều, trong cung đều có, và hắn cũng đều muốn.
3.
Để sớm đưa Dần Hựu trở về, ta nảy sinh ý định tranh sủng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng chưa kịp thực hiện, ý định đó đã lập tức bị dập tắt.
Trong cung Tử Cẩm, có người đã phát hiện ra ta giấu sách cấm.
Thật nực cười.
Ta đang yên lành lại đi đọc sách cấm làm gì.
Nhưng nó cứ thế bị tìm ra.
Ai đã đặt nó vào đó nhỉ? Trời biết, quỷ cũng biết, chỉ có ta là không thể biết.
Hoàng thượng đến, Hoàng hậu cũng tới.
Khi ta quỳ trên nền đá lạnh lẽo, tất cả những cuốn sách, bút, nghiên mực có trong Tử Cẩm cung đều bị ném vào ngọn lửa bừng bừng.
Gió lạnh càng thổi, lửa càng lớn, cho đến khi tất cả hóa thành tro bụi.
Hoàng thượng hỏi ta: “Cẩn tần, ngươi có biết tội chưa?”
Ta cúi người, yếu ớt gật đầu.
Hoàng hậu cũng liếc ta, nói: “Cẩn tần hành vi không đúng mực, sau này nên ít tiếp xúc với Lục hoàng tử, tránh làm hỏng tính nết của hắn.”
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dần Hựu, lúc này đã bị kéo đến đứng bên cạnh Hoàng hậu.
Gương mặt bạch ngọc của hắn không còn chút huyết sắc, lộ ra vẻ u ám không hợp với tuổi tác.
Chỉ có bờ vai hơi run rẩy nhắc nhở ta rằng, hắn mới chỉ bảy tuổi.
Trước đó, khi bị lục soát cung, ta không khóc, nhưng lúc này lại không kìm được mà rơi nước mắt.
4.
Hoàng thượng vốn là người quen cho một cái tát, rồi lại dỗ bằng một viên kẹo ngọt.
Chưa đầy nửa tháng sau khi lục soát cung và đốt sách, người đã đến an ủi ta: “Không phải trẫm không nể mặt ngươi, mà thật sự là trước mặt bao người, nếu trẫm thiên vị ngươi, e rằng triều đình và hậu cung sẽ có người học theo.”
“Thần thiếp hiểu.”
“Ngươi cũng đừng nghĩ về mấy thứ trước kia nữa, mấy ngày tới trẫm sẽ thưởng cho ngươi những thứ khác, mới mẻ mà vẫn thú vị.”
“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
Bốn phía bỗng trở nên im lặng.
Hoàng thượng nhạy bén như thế, dễ dàng nhận ra sự lạnh nhạt của ta.
Hoàng đế cau mày nói: “Lần này vì nể mặt Dần Hựu, đã là nhẹ phạt, lại thêm Dần Hựu từng quỳ ngoài điện Cần Chính, khóc lóc xin tha cho ngươi, trẫm mới đến đây nói những lời này, vậy mà ngươi còn không biết ơn.”
Ta sững sờ một lúc.
Chỉ nghe rõ được mấy từ Dần Hựu quỳ ngoài điện Cần Chính.
Sau khi hoàng đế rời đi, ta lập tức cho người tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Người hầu kể rằng, Dần Hựu thực sự đã quỳ cả một ngày, thậm chí đầu gối còn bị thương.
Ta có chút lo lắng: “Đã bôi thuốc chưa? Hoàng hậu có trách mắng nó không?”
Tỳ nữ khẽ nói: “Sao nương nương không tự đi xem một chút? Mấy ngày nay Tam hoàng tử bị bệnh, Quý phi nói là Hiền phi hại, Hoàng hậu đang bận lo liệu, không để ý đến Lục hoàng tử.”
5.
Tỳ nữ nói không sai.
Trong hậu cung, chỉ cần có việc xảy ra, Hoàng hậu luôn là người bận rộn nhất, không có thời gian để ý tới Dần Hựu.
Ta không mất nhiều công sức để gặp Dần Hựu.
Đã mấy ngày trôi qua, sao đầu gối của hắn vẫn sưng tím như vậy.
Ta xót xa mà nhắc nhở: “Con phải ngoan ngoãn bôi thuốc, hơn nữa, thời gian này không được chạy nhảy vì ham chơi, nếu không, qua cả tháng cũng chưa chắc lành.”
“Con biết rồi, mẫu phi.”
Ta đang định hỏi hắn xem khẩu vị dạo này thế nào, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Ta đứng dậy, mượn bình phong để che đi.
Là ma ma đến bôi thuốc cho Dần Hựu.
Dần Hựu rụt rụt đầu gối lại: “Để ta tự làm.”
Nhưng ma ma lại mắng nhẹ: “Làm sao dám để điện hạ tự làm, lần trước lão nô thấy rất rõ ràng, ngài chờ lão nô đi rồi liền vứt thuốc đi, lần này không thể để ngài tùy ý được nữa.”
Dần Hựu không phản kháng nữa, ngoan ngoãn để ma ma bôi thuốc cho.
Ta ở sau bình phong thấy người đã đi rồi, mới bước ra: “Hựu nhi, sao lại vứt thuốc đi, sợ đau sao?”
Dần Hựu quay sang nhìn ta, đôi mắt đen láy sáng rực, hơi nheo lại, càng toát lên vẻ vô tội: “Mẫu phi rất thương con phải không? Rất không nỡ để con chịu khổ phải không? bất quá không cần gấp gáp, đợi sau này được về bên cạnh mẫu phi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ta khẽgiật mình.
Nhìn kỹ lại, nụ cười của Dần Hựu không sâu, có chút gì đó nửa vời.
“Phụ hoàng cũng đã đến thăm con, người rất xúc động.”
Ta đưa tay khẽ đẩy trán hắn: “Con đó, không được chơi trò tâm nhãn nữa.”
“Mẫu phi hiểu lầm rồi, con còn nhỏ thế này, có thể nghĩ ra được trò gì chứ.”
Ta nhìn Dần Hựu, trong lòng lại trào lên cảm giác bảo vệ.
Cũng phải, Dần Hựu là đứa trẻ ngây thơ nhất, làm gì có những mưu mẹo nào.
Dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ là để làm ta vui mà thôi.
Còn những chuyện của ta, đừng để hắn vướng vào quá sâu.
Không thể dựa vào mỗi sức của mình hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.