Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

12:50 chiều – 21/11/2024

Mất một lúc lâu, Tôn Văn Nhạc mới phản ứng lại.

Hắn nhìn chằm chằm tôi: “Vợ, rốt cuộc tôi bị bệnh gì?”

Đến nước này rồi, chắc chắn phải nói cho hắn biết tình hình thực tế.

Chỉ muốn xem hai tháng cuối cùng này, hắn sẽ giãy giụa sống chết như thế nào, còn tiếp tục uống rượu hút thuốc không?

Tôi cúi đầu nói: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Tôn Văn Nhạc, anh không thể uống rượu hút thuốc nữa.”

Gã đàn ông căn bản không tin, hắn thậm chí còn đỏ bừng mặt, rời giường chạy quanh phòng.

Hắn vỗ ngực, vẻ mặt tự tin nói: “Nhìn xem, tôi là người bình thường, không có vấn đề gì cả.

“Viên Hân Hân, chắc chắn là em muốn anh bỏ rượu bia, cố tình tìm cớ.”

Tôi gật đầu quoa loa: “Đúng đúng đúng, anh nói gì cũng đúng.”

Tôn Văn Nhạc lập tức vui vẻ.

Hắm nằm trên giường bệnh, cũng không đòi hút thuốc nữa.

Không khí rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Mất một lúc lâu, hắn run rẩy lên tiếng: “Vợ, em nhìn vào mắt anh, anh thực sự bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối sao?

“Anh không phải chỉ thích uống rượu hút thuốc thôi sao, sao có thể ung thư giai đoạn cuối được.

“Chẳng phải tục ngữ có câu, một ngày ba bữa rượu, sống đến chín mươi chín sao? Sao anh có thể chết được?”

Tôi lười trả lời anh ta, đợi hắn tự suy nghĩ, cho hắn sốt ruột chết.

Tôn Văn Nhạc lúc cười lúc khóc, tự nói một mình, có chút điên cuồng.

20.

Hơn một tiếng sau, Tôn Văn Nhạc bình tĩnh lại.

Hắn sờ bụng, đáng thương nhìn tôi: “Vợ, anh đói rồi.”

Tôi liếc hắn một cái, cười híp mắt nói: “Anh muốn ăn gì?”

Tôn Văn Nhạc nhanh chóng nói: “Bia, đồ nướng, gà rán, thêm hai bao thuốc lá Hoa Tử.”

Tôi cười: “Anh suy nghĩ kỹ lại đi.”

Người đàn ông im lặng, một lúc lâu sau mới đau khổ nói: “Cháo trắng được không?”

Tôi nhún vai: “Muốn ăn gì thì tự gọi, không ai quản được anh.”

Hắn ăn uống lung tung, tôi vui, có thể chết nhanh một chút.

Hắn ăn cháo, tôi cũng vui, nghĩ đến biểu cảm của anh ta, tôi liền vui vẻ.

Đã mười giờ rồi, đám người kia vẫn chưa quay lại, tôi lười đợi.

Tôi ném cho Tôn Văn Nhạc một chiếc điện thoại: “Đây là hộ lý tôi thuê cho anh, có chuyện gì có thể tìm dì ấy.”

Tôn Văn Nhạc cúi đầu đặt hàng, không thèm nhìn tôi.

Bố tôi kéo tôi rời đi: “Thứ phiền phức này, bố luôn nhịn không nổi muốn đấm cho nó.”

Nửa đêm, mẹ chồng gọi điện thoại tới, tôi liếc mắt nhìn, trực tiếp tắt máy.

Nhìn là biết chẳng phải chuyện tốt gì, mặc kệ họ.

21
Sáng sớm hôm sau, cửa bị gõ ầm ầm.

Mẹ chồng dẫn theo hai người đàn ông, hùng hổ lao về phía tôi.

“Viên Hân Hân, sao cô có thể nói cho Văn Văn biết sự thật? Sao cô có thể tự mình chạy về ngủ?

” Nó là chồng cô, là trời của cô, sao cô dám?”

Bà ta giơ tay định tát tôi.

Mẹ tôi chặn tay bà ta: “Con gái tôi, bà dựa vào đâu mà đánh? Bà già sắp chết này, bà dám bắt nạt con gái tôi.”

Gần đây mẹ tôi ngày nào cũng bị ép luyện tập, tay chân rắn chắc hơn không ít.

Bà rút gậy điện bên cạnh ra đánh vào người mẹ e.

“Đều do bà nuông chiều, nếu Tôn Văn Nhạc có thói quen sinh hoạt tốt thì sao có thể ung thư giai đoạn cuối được?

“Con gái tôi mới 26 tuổi, dựa vào đâu phải mang cái mác góa phụ?”

Mẹ chồng hét lên chói tai, bà ta la lớn: “Tôi sẽ kiện mấy người cố ý gây thương tích, cả nhà các người đều đi ăn cơm tù.”

Cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào tường nhìn: “Có cần tôi báo cảnh sát giúp bà không, kiện bà xông vào nhà dân không.”

Mẹ chồng nhìn tôi hung dữ: “Đồ đàn bà độc ác, tôi sẽ để Văn Văn ly dị cô.”

“Thật tốt quá, tôi thực sự không muốn bị người ta nói là góa phụ.” Tôi nói nhẹ nhàng, bà lão càng tức giận.

Nhân lúc bà ta không chú ý, mẹ tôi đánh bà ta mấy gậy, bà ta kêu la thảm thiết.

Mẹ chồng hét vào mặt hai người đàn ông: “Các người đánh cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”

22

Bố tôi hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tồn tại sao? Đến địa bàn của tôi, còn dám bắt nạt vợ con tôi?”

Hai người đàn ông liếc nhìn bố tôi, rồi kéo bà lão sang một bên: “Đừng đánh nữa, mọi người đều là họ hàng,đều là người nhà.”

Mẹ chồng nằm sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng: “Tôi chỉ đến để bảo cô ta đến bệnh viện chăm sóc con trai tôi, là các người động thủ trước.”

Bà ta làm thì xấu xa, mà nghĩ thì đẹp đấy.

Tôi thở dài nặng nề: “Tôi cũng muốn đi, nhưng cơ thể không cho phép, không biết tại sao, người cứ khó chịu thế nào. Lát nữa tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra kỹ xem sao.”

Mặt mẹ chồng lập tức thay đổi, mắt đảo quanh hai vòng, cười ha ha nói.

“Con mới 26 tuổi, làm sao có chuyện gì được? Con ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đừng đến bệnh viện tốn tiền oan.”

Bà ta biết rõ tôi bị ung thư, nhưng không cho tôi đi bệnh viện, đến giờ nhà họ vẫn muốn tôi chết.

Thật xâú xa.

Sắc mặt bố mẹ tôi thay đổi, thậm chí muốn đánh bà ta thêm một trận.

Thấy chúng tôi không trả lời, mẹ chồng lau nước mắt nói: “Văn Văn bây giờ cần rất nhiều tiền, hai người có thể cho tôi hai mươi vạn được không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thì ra, đây mới là mục đích cuối cùng của bà ta.

Tôi liếc bà ta một cái: “Hôm qua, các người lấy được bao nhiêu tiền? Theo hiểu biết của tôi về các người, ít nhất cũng phải năm mươi vạn chứ! Chừng đó tiền vẫn chưa đủ sao?”

Vẻ mặt mẹ chồng tôi kiểu cây ngay không sợ chết đứng: “Nhà chúng tôi nói đạo lý, nói rõ ràng lý do, tôi không lấy một đồng nào.”

Tôi tin bà ta mới là lạ, bây giờ bà ta chỉ sợ tôi đòi số tiền này.

Dù sao tôi và Tôn Văn Nhạc chưa ly hôn, vốn dĩ có phần của tôi.

Tôi giả vờ không biết, tận tình khuyên nhủ bà ta, bảo bà ta nên đòi thêm tiền.

Nhà họ Tôn thâm độc, tôi không tin, bà ta sẽ không mắc bẫy.

23

Hai ngày sau, bà lão gọi điện thoại bảo tôi đừng đi bệnh viện, ở nhà từ từ tịnh dưỡng.

Chắc chắn bà ta đã có được không ít đồ tốt, sợ tôi biết.

Tôi gửi một phong bì lì xì lớn, chị họ của Tôn Văn Nhạc đã khai hết.

Mẹ chồng bọn họ ban đầu đòi năm mươi vạn, sau đó càng nghĩ càng không cam lòng, lại bắt đầu than nghèo kể khổ từng nhà, lại đòi thêm mười vạn.

Bà ta dường như đã tìm ra được con đường phát tài, không ngừng dẫn người đến khóc lóc.

Mỗi lần đến nhà người khác, còn vừa ăn vừa lấy, không chút khách sáo.

Năm nhà kia sắp tức chết rồi.

Báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát cũng không làm gì được một đám người già.

Đúng vậy, mẹ chồng dẫn theo một nhóm người già đi xin tiền, bà ta trả lương, một ngày một trăm.

Tôi hiểu họ tại sao, Tôn Văn Nhạc bây giờ chắc chắn sẽ chết, họ tranh thủ kiếm chút tiền dưỡng già, để đảm bảo cuộc sống sau này được thoải mái.

Chỉ là, không ai là kẻ ngốc, không ai có thể chịu đựng được cái hố không đáy này.

Tôi không sao cả, ngoan ngoãn nghe lời ở nhà dưỡng sức.

Sau khi bị bệnh, tôi mới nhận ra việc có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng đến nhường nào.

Tình yêu, tình bạn đều là chuyện vớ vẩn.

Tốt cho bản thân mới là tốt nhất.

24

Nửa tháng sau, mẹ chồng và bố chồng chết trên đường về sau khi đòi tiền.

Một nhóm người già, chỉ có hai người họ chết.

Nghe nói trời lúc đó hơi tối, trời mưa trơn trượt, họ đòi được đến một vạn, cả nhóm đều rất vui mừng.

Lần này, họ mặt dày mày dạn ở nhà người ta hai ngày mới đòi được.

Nói là lần cuối, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôn Văn Nhạc sụp đổ gào khóc, nhưng không ai giúp hắn đi đòi tiền.

Người ta bảo, vì hai người đó lòng dạ đen tối, nên Diêm Vương mới không tha cho họ.

Nếu không, cả nhóm người, sao lại chỉ chết hai người họ?

Tôn Văn Nhạc tức đến ngất xỉu, lại được đưa vào bệnh viện.

Sức khỏe của tôi hồi phục rất tốt, tâm trạng càng tốt hơn.

Bố mẹ đi cùng tôi đến thăm hắn.

Mới bao lâu, anh ta gầy gò đến mức không ra hình người, cả khuôn mặt đen sì, nhìn là biết không còn nhiều thời gian.

Tôi nhẹ nhàng an ủi hắn, thuê cho hắn hộ lý hai trăm một ngày, giúp hắn thu dọn xác bố mẹ, trông rất hiền thục.

Tôi ngày nào cũng kể chuyện vụn vặt tình yêu ngày xưa, Tôn Văn Nhạc cảm động không thôi, hắn bắt đầu ăn năn hối lỗi.

Trong một lần anh ta hôn mê, hắn đã đưa tất cả tài sản cho tôi.

Kể cả số tiền hơn bảy mươi vạn mà bố mẹ anh ta liều mạng đòi, cũng đều đưa cho tôi.

Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, tôi vô cùng hài lòng.

25.

Ngày hôm sau, 5 người kia đưa sinh viên kia đến.

Gã mập vẻ mặt vui vẻ cười: “Anh bạn, Viện Viện có con của anh rồi, nó là cốt nhục của anh đấy! Anh chuyển hết tiền cho em ấy được không?”

Tôn Văn Nhạc sững sờ, hắn nhìn tôi tội nghiệp.

“Vợ à, em có thể hứa với anh một chuyện được không? Nếu đứa bé đó thực sự là con anh, em hãy chia cho cô ấy một nửa số tiền.”

Tôi nhìn gã mập, vừa cười vừa nói: “Được thôi, chỉ cần là con trai của anh, em sẽ chia cho cô ấy một nửa.”

Mưu đồ của gã mập, tôi nhìn là biết ngay.

Con bé Viện Viện kia vui mừng khôn xiết, ngày nào nó cũng lêu lổng qua lại với Tôn Văn Nhạc.

Tôi cũng mắt nhắm mắt mở .

Nửa tháng sau, Tôn Văn Nhạc chết trên giường.

Tôi lập tức đưa hắn vào lò hỏa táng, tất cả đồ đạc đều đốt sạch.

Viện Viện tỏ vẻ đắc ý, nó đã để lại tóc của hắn trong ký túc xá.

Nhưng nó không biết, những sợi tóc đó, vốn không phải của Tôn Văn Nhạc.

Nó muốn sinh con, thì cứ sinh đi.

Dù sao tôi cũng không chịu trách nhiệm.

Sau này nghe nói, nó nghỉ học để sinh con, kết quả lại là một đứa bé chết non.

Tôn Văn Nhạc vốn đã có bệnh, trạng thái sức khỏe vô cùng xấu, sinh non cũng là chuyện bình thường.

Nó muốn tôi bồi thường tiền, tôi bảo nó cứ đến tòa, phán bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.

Trãi phen bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều có thể nhìn thoáng ra.

Tôi bắt đầu tập thể dục, thường xuyên đưa bố mẹ đi du lịch, tận hưởng mỗi ngày còn sống.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận