Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

9:38 chiều – 17/11/2024

8.

Bố tôi liếc nhìn mẹ tôi, hai người trao đổi ánh mắt sau đó mới từ từ nói.

“Bệnh tình nặng hơn rồi, hôm nay còn ho ra máu, bác sĩ nói có thể chết bất cứ lúc nào.”

Bố tôi càng nói càng vui, khóe miệng cũng sắp cong đến trật hàm.

Tôi có chút buồn, không phải thương xót hắn, mà là cuộc đời vô thường, phải trân trọng những người bên cạnh.

Đưa ly sữa nóng trên bàn trà cho bố: “Tôn Văn Nhạc, hắn biết chưa?”

Bố tôi lắc đầu, khóe miệng ông nở một nụ cười lạnh.

“Bố bảo nó đi kiểm tra kỹ, nó nói không sao, chỉ là uống nhiều thôi.”

Bố tôi tỏ vẻ bố đã nói mà nó không nghe, không thể trách bố.

Cũng không biết Tôn Văn Nhạc nghĩ gì. Cảm giác ho ra máu không phải lần đầu, chỉ là hắn vốn không để tâm.

Tôi trừng mắt nhìn ông: “Không được đi uống rượu, thuốc lá cũng phải cai, Tôn Văn Nhạc mới hai mươi mấy tuổi đã ung thư giai đoạn cuối, bố phải bảo dưỡng thật tốt.”

Bố tôi dừng lại một chút, có chút không tình nguyện.

Mẹ tôi vỗ vào bàn trà: “Bỏ, nhất định phải bỏ. Nếu anh không còn, nhà chúng ta sẽ ra sao? Mọi người đều có thể bắt nạt mẹ con tụi em.”

Mẹ tôi vừa dứt lời, mặt bố tôi lập tức đỏ bừng, dường như đã nghĩ đến cảnh chúng tôi bị bắt nạt.

Có bố mẹ, Tôn Văn Nhạc còn dám bắt nạt tôi, nếu ông không còn, kết cục khó mà tưởng tượng.

Ông mặt đầy nghiêm trọng: “Được, anh không chỉ cai thuốc lá rượu, còn phải tập thể dục, nhất định phải bảo vệ tốt hai mẹ con em.”

“Không được, hai người cũng phải tập luyện cùng tôi, trên người cũng phải mang theo một số dụng cụ phòng vệ.”

9.

Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của Tôn Văn Nhạc đánh thức.

“Vợ, bao giờ em về? Anh nhớ em quá!”

Tôi dùng tay phải che mắt, thản nhiên đáp: “Phải đợi thêm hai ngày nữa.”

Cơ thể cần phải từ từ tịnh dưỡng, tôi không muốn về, bây giờ chính là đang chờ thời cơ.

Giọng không vui của Tôn Văn Nhạc truyền đến: “Không phải nói hôm nay sao? Trong nhà loạn hết cả lên, không có em thật sự không được.”

Tôi không phải bảo mẫu của hắn, loạn thành thế nào cũng không liên quan đến tôi.

“Không phải anh nói phụ nữ phải độc lập sao? Hay là anh muốn lấy lương nuôi em?”

Lập tức, người đàn ông tắt tiếng.

Tôn Văn Nhạc buồn bực nói: “Vợ, anh khó chịu, anh nhớ em thật.”

Trước đây, hắn say rượu, tôi đều sẽ nấu canh giải rượu cho hắn, sáng sớm còn phải dậy nấu cháo cho hắn.

Hắn nhớ tôi, người bảo mẫu miễn phí này rồi.

Khóe miệng tôi nhếch lên: “Khó chịu thì đi bệnh viện, em không phải bác sĩ, không quản được việc này.”

Tôn Văn Nhạc không vui: “Viên Hân Hân, anh là chồng em, em thái độ gì vậy? Mới có bao lâu, em đã thành ra thế này rồi.”

Tôi cười: “Anh muốn nghĩ vậy, tôi cũng không có cách nào. Bọn đàn ông các anh, thật là phiền phức.”

Nói xong, tôi cúp máy, lười nghe hắn chửi rủa.

10.

Hai ngày lại hai ngày, tôi ở nhà được một tuần, lấy đơn phẫu thuật ra, xin công ty nghỉ ốm một tháng.

Không có tra nam bên cạnh, tâm trạng vô cùng vui vẻ, mẹ tôi lại chăm sóc rất chu đáo, cơ thể hồi phục không tệ.

Tôn Văn Nhạc ngày nào cũng gọi điện cho tôi, tôi càng ngày càng quoa loa.

Nghe nói, hắn ngày nào cũng đi nhậu với lũ bạn bê tha, cơ bản không về nhà.

Ăn cơm xong, tôi và mẹ tôi vừa xem TV vừa tán gẫu, điện thoại reo.

Nhấn nút nghe, giọng nói bên kia truyền đến: “Xin hỏi có phải là cô Viên Hân Hân không? Đây là bệnh viện nhân dân số 2, chồng cô Tôn Văn Nhạc đang trong phòng cấp cứu, xin hãy nhanh chóng đến đây.”

Tôi và mẹ tôi nhìn nhau, đều không ngờ tới lại nhanh như vậy.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi nghiêm trọng không?”

“Rất nghiêm trọng, bệnh nhân có thể qua đời bất cứ lúc nào, xin hãy nhanh chóng đến đây.”

Tôi nhẹ nhàng thở phào, nghiêm trọng là tốt rồi, chỉ sợ không nghiêm trọng, tôi không có nhiều thời gian để phung phí với hắn thế này.

Cúp điện thoại, tôi thu dọn đơn giản rồi ra ngoài.

Trên đường, tôi chủ động gọi điện cho mẹ Tôn Văn Nhạc, vừa nói xong tình hình, bà ta bắt đầu “ân cần thăm hỏi” cả nhà tôi.

Tôi lạnh lùng đáp: “Là con trai bà nhất định phải đi nhậu với bạn hắn, bà cũng không quản được, tôi có thể làm gì?”

Bà ta vẫn tiếp tục chửi rủa, tôi nói cho bà ta biết bệnh viện rồi lập tức cúp máy.

Nếu không phải để chuyển hướng sự chú ý của mẹ chồng, muốn để họ cắn xé lẫn nhau, tôi mới lười gọi bà ta.

Dù sao thì bà ta giỏi nhất là ăn vạ.

Mẹ tôi lo lắng cho sức khỏe của tôi, sợ tôi bị bắt nạt, vội vàng báo cho bố tôi, cùng đến bệnh viện.

Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, bạn bè của Tôn Văn Nhạc đang ngồi trên ghế.

“Chị dâu, không liên quan gì đến chúng tôi, là anh ấy nhất định phải uống, chúng tôi căn bản không ngăn được.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

11.

Nhóm người này có 5 người, tôi chỉ quen mặt, thậm chí tên đầy đủ cũng không gọi được.

Trước đây Tôn Văn Nhạc say rượu, tôi đi đón hắn.

Nhóm người này bề ngoài cười hì hì, lúc tính tiền thì tám trăm cái mánh khóe, tôi bị ép buộc trả tiền hai lần, dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Thấy tôi đến, mặt họ lộ vẻ nhẹ nhõm, vỗ mông định chuồn.

Nghĩ gì vậy! Bây giờ là thời đại nào rồi, lẽ nào không biết uống rượu xảy ra chuyện thì cùng chịu trách nhiệm sao?

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối của Tôn Văn Nhạc, còn phải cảm ơn sự trợ giúp của họ.

Tôi liếc nhìn bố tôi, ông cười híp mắt nói: “Tôn Văn Nhạc còn chưa qua khỏi nguy hiểm, các người tạm thời không thể rời đi!”

Năm người lập tức mặt mày sa sầm.

Gã mập nở một nụ cười: “Vợ con đang mang thai sáu tháng, nếu không về, cô ấy sẽ lo lắng. Lỡ như đứa bé trong bụng có vấn đề, sẽ rất phiền phức.”

Ồ, nhanh như vậy đã bắt đầu uy hiếp rồi.

Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt tìm cớ, thậm chí có người còn nói bói toán không được qua đêm ở bên ngoài.

Họ chắc mẩm, chúng tôi không thể làm gì họ.

Mẹ tôi đỡ tôi, tôi vịn lấy eo, chỉ vào bụng: “Họ có gì, tôi cũng có. Tôn Văn Nhạc uống rượu với các người vào viện, nếu các người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không trốn thoát được.”

Gã mập hừ lạnh một tiếng: “Chị dâu, chị tính toán rõ ràng như vậy, sau này ai dám chơi với anh ấy, lẽ nào chị muốn thấy anh ấy không có lấy một người bạn sao?”

Mắt tôi sáng lên, còn có chuyện tốt như vậy.

Như vậy, họ đã có trách nhiệm, căn bản không thể từ chối.

12

Bố tôi đứng chắn trước mặt tôi, thân hình vạm vỡ che kín cho tôi và mẹ tôi.

Vẻ mặt ông không chút sợ hãi: “Chưa có kết quả, mọi người đừng ai rời đi. Bằng không đi rồi cũng sẽ bị cảnh sát bắt lại, bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy, còn tưởng các người đã làm chuyện xấu gì.

“Còn nữa, bạn bè hay không bạn bè, chúng tôi không hiếm lạ.”

Nhóm người đó bị nghẹn họng không nói nên lời, ngồi trên ghế lấy thuốc lá ra hút.

Vừa châm lửa, đã bị y tá đi ngang qua giáo huấn một trận.

Vài người đó càng thêm bực bội, nhìn tôi đặc biệt không vừa mắt.

Gã mập lạnh lùng nói: “Viên Hân Hân, Tôn Văn Nhạc tìm được một nữ sinh đại học, cô biết không?”

Không ngờ hắn hành động nhanh như vậy, tôi bị ung thư trực tràng giai đoạn đầu, dù không phẫu thuật, cũng có thể sống thêm ba năm, năm năm, hắn rốt cuộc có hiểu hay không.

Tin tức như vậy, tôi vội vàng mở điện thoại ghi âm.

Tôi ra vẻ không tin: “Làm sao có thể, tình cảm của chúng tôi rất tốt! Chắc chắn là anh ghen tị với chúng tôi.”

Người đàn ông cười ha hả, lấy điện thoại ra, lật xem nhật ký trò chuyện của “nhóm chia sẻ tài nguyên” của họ.

Anh ta chỉ vào một bức ảnh: “Thấy chưa, chính là cô ta, mới 19 tuổi, rất non nớt, cô lấy gì để so với cô ta?”

“Gần đây Tôn Văn Nhạc có về nhà không? Anh ta ngày nào cũng ở bên cạnh cô gái đó, nói với chúng tôi cô ta dùng rất tốt.”

Nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của tôi, gã cười vô cùng vui vẻ.

Tính cách của người này chính là gã không vui, tất cả mọi người đều phải chịu tội.

Bố tôi giật lấy điện thoại: “Bố phải xem thử, rốt cuộc có phải thật hay không?

“Tôn Văn Nhạc dám làm chuyện có lỗi con gái bố, xem bố có đánh chết nó không.”

13

Đám người kia nghe bố tôi nói như vậy, gã càng cười vui vẻ hơn.

Họ nói không ngừng về những chuyện xấu mà Tôn Văn Nhạc đã làm, thậm chí cả chuyện không chính đáng cũng nói ra.

Xem ra, bây giờ họ căn bản không muốn Tôn Văn Nhạc được yên ổn.

Bố tôi nhân cơ hội chụp lại lịch sử trò chuyện trong nhóm đó.

Miệng tôi nở một nụ cười lạnh: “Các người sạch sẽ đến mức nào? Chẳng lẽ các người không cùng nhau làm chuyện không chính đáng sao?

“Xem tên nhóm của các người, là biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì.”

Gã mập định chỉ trích tôi, mẹ Tôn Văn Nhạc đến.

Bà ta mặt đầy tức giận: “Viên Hân Hân, cô đã làm gì con trai tôi? Nếu nó xảy ra chuyện, tôi sẽ bắt cô chôn cùng.”

Trước đây bà ta không như vậy, đặc biệt là khi nói chuyện sính lễ, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Mẹ tôi kéo tôi ra sau, bà đầy sát khí, chỉ vào mũi bà ta: “Bà già sắp chết, bà có bản lĩnh thì nói lại câu vừa rồi xem.

“Bà tưởng bà đây chết rồi sao? Cư nhiên dám trước mặt tôi bắt nạt con gái tôi.”

Mẹ Tôn Văn Nhạc lập tức đổi sắc mặt.

Bà ta lau nước mắt: “Văn Văn là con trai độc nhất, tôi nhất thời hồ đồ, chắc chắn các người có thể hiểu được.”

Cười chết, đến đây không hỏi thăm tình hình của Tôn Văn Nhạc trước, mà lại đi gây phiền phức cho tôi.

Rất nghi ngờ, bà ta có thật sự đau lòng con trai hay không.

Chỉ vào đám người đang ngồi trên ghế: “Bà đi mắng họ đi! Là họ uống rượu với con trai bà vào viện.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận