4.
Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong bệnh viện.
Cô bạn thân Tô Châu Nguyệt đang ở bên cạnh tôi.
Tôi ấm ức ôm lấy cô ấy khóc lóc: “Cuối cùng cậu cũng đi hưởng tuần trăng mật về rồi.”
“Có phải có đàn ông rồi là không cần tới mình nữa đúng không?”
Cô ấy bất lực cười: “Đừng nói lung tung, cậu sốt đến bốn mươi độ, suýt nữa thành ngốc rồi đấy.”
“Tay vẫn còn đang truyền dịch, mau nằm xuống đi.”
Tôi nằm xuống, mở mắt nhìn quanh một vòng trong phòng bệnh.
Chậm chạp hỏi: “Sao cậu biết mình ở đây?”
“Ai đưa cậu vào bệnh viện, thì tất nhiên là người đó liên hệ với mình.”
Tô Châu Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt dò xét: “Sao cậu lại có dính dáng đến anh trai của A Đình?”
Nhắc đến Mạnh Quan Hạc, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng trên xe.
Nhận thức đến muộn, mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.
Phản ứng này khiến Tô Châu Nguyệt ngạc nhiên.
“An An, chẳng lẽ cậu thích anh trai của Mạnh Quan Đình thật à?”
Tôi kéo chăn lên, che nửa mặt.
Trả lời lí nhí: “Mình muốn làm chị dâu của cậu mà, vừa hay Mạnh Quan Hạc có điều kiện tốt, lại đẹp trai, còn độc thân, quá tuyệt vời để chọn làm chồng.”
Tôi kể lại toàn bộ quá trình mình theo đuổi Mạnh Quan Hạc trong thời gian vừa qua.
Tô Châu Nguyệt bật cười: “An An, mình rất cảm động khi cậu coi trọng mình đến vậy.”
“Nhưng đây không phải là trò chơi, lấy chồng là phải cưới người mà mình yêu.”
“Mình bảo rồi mà, từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác theo đuổi cậu, cậu chưa bao giờ thèm để ý ai cả.”
“Ngày nào cũng la hét đàn ông chẳng có ai tốt, bây giờ bỗng nhiên cậu đổi ý, đuổi theo người ta, hóa ra là vì mình à.”
“Cậu đấy, như con nít vậy, tình cảm không phải như thế.”
Tôi cãi lại: “Mạnh Quan Hạc đẹp trai như vậy, mình thấy sắc sinh tình cũng là tình cảm mà!”
“Mình nhìn hắn mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ cấm dục, lòng mình ngứa ngáy, thật sự muốn thấy hắn không mặc quần áo.”
“Tay của hắn đẹp đến mức chọc thẳng vào điểm yêu thích của mình, muốn cắn quá đi.”
Tôi lỡ lời, cứ thế nói vu vơ.
Tiếng gõ cửa không to không nhỏ cắt ngang lời nói của tôi.
Đứng ở cửa, Mạnh Quan Đình mỉm cười, giơ ngón cái lên với tôi.
Mạnh Quan Hạc với vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đôi mắt đang kinh hãi và bối rối của tôi.
Tôi lẳng lặng kéo chăn che kín cả mặt.
5.
Mạnh Quan Hạc đến là vì máy tính của tôi để quên trên xe hắn.
Hắn đặt máy tính xuống rồi rời đi.
Toàn bộ quá trình không nói một lời nào.
Còn tôi thì co mình trong chăn, mãi đến khi hắn đi rồi mới dám ló đầu ra.
Mạnh Quan Đình đến đón bạn thân của tôi là Tô Châu Nguyệt, tiện đường đưa tôi về.
Truyền dịch của tôi đã xong, tôi có thể xuất viện.
Trên xe, Mạnh Quan Đình trêu chọc tôi.
“Giỏi thật, cô dám tán tỉnh cả anh trai tôi.”
“Nhưng mà, cô không phải gu của anh ấy đâu.”
“Khuyên cô từ bỏ đi.”
Tôi vốn không ưa Mạnh Quan Đình, nghe hắn nói thế thì không chịu thua: “Tôi có phải gu của anh ấy hay không thì phải do anh ấy nói.”
“Chờ đấy, Tết năm nay cậu phải cung kính gọi tôi là chị dâu.”
Mạnh Quan Đình cười khinh bỉ: “Cô đang mơ à!”
Tôi liền ôm lấy cô bạn thân Tô Châu Nguyệt đang mỉm cười nhìn chúng tôi cãi nhau như hai đứa học sinh tiểu học.
“Bảo bối, mình khó chịu quá, tối nay mình muốn ngủ với cậu.”
“Cậu đừng về nữa.”
Cô bạn thơm thơm, mềm mại như thế, lại để cái tên họ Mạnh kia hưởng lợi.
“Đường An Ý! Tránh xa vợ tôi ra!”
“Anh đừng có mơ!”
Tô Châu Nguyệt bất lực: “Thôi nào, đừng cãi nhau nữa.”
“An An không khỏe, cô ấy ở một mình em không yên tâm.”
“Tối nay em sẽ ở lại với cô ấy.”
Mạnh Quan Đình tức đến đen cả mặt, nhưng vẫn phải nghe lời Tô Châu Nguyệt và miễn cưỡng đồng ý.
6.
Tô Châu Nguyệt đã ở lại với tôi suốt một đêm, sáng hôm sau thì được Mạnh Quan Đình đón đi.
Dù miệng nói cứng bảo Mạnh Quan Đình chờ mà gọi tôi là chị dâu, nhưng thực tế tôi không nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc nữa.
Cái cách hắn nói và ánh mắt hắn trên xe ngày hôm đó khiến tôi còn có chút ám ảnh.
Tôi sợ rồi.
Còn có một chút là ngượng ngùng.
Dù miệng tôi nói bậy, nhưng thực ra tôi theo con đường thuần khiết.
Tôi chưa từng yêu ai lần nào.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện hôm đó cầm phải cái đó của Mạnh Quan Hạc, tôi lại…
Có chút không dám đối mặt với hắn.
Sau một tuần dưỡng bệnh, tôi lên kế hoạch rủ cô bạn thân đi dạo phố.
Kết quả lại thấy một tin tức giải trí gây chấn động.
Thái tử Mạnh gia, Mạnh Quan Đình, hẹn hò qua đêm với mối tình đầu, hai người ở trong khách sạn suốt một đêm, sáng hôm sau mới rời đi.
Trong ảnh, Mạnh Quan Đình và một cô gái ôm nhau ở sảnh khách sạn.
Tôi tức điên lên.
Gọi điện định mắng cho Mạnh Quan Đình một trận.
Nhưng không ai nghe máy.
Ngay sau đó nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân.
Cô ấy khóc và nói muốn ly hôn.
Tôi vừa an ủi cô ấy, vừa nói đầy chính nghĩa.
“Được, được, khi cậu ly hôn mình sẽ đi cùng cậu.”
Nói xong tôi liền đi đón cô ấy về.
Mắt cô ấy sưng đỏ vì khóc.
Tôi đã nói mà, tên lãng tử Mạnh Quan Đình đó không phải là người tốt.
Mới bao lâu đâu, hắn đã không nhịn nổi mà lộ bản chất rồi.
Tất nhiên tôi không dám mắng trước mặt cô ấy.
Vì lúc này cô ấy đang rất đau lòng mà khóc lóc.
Tôi vừa giận vừa thấy thương.
Mạnh Quan Đình gọi điện cho tôi, tôi liền chặn số hắn.
Ngay cả WeChat tôi cũng xóa luôn.
Trong lúc xóa, tôi nhìn thấy avatar của Mạnh Quan Hạc, bực mình trút giận lên hắn.
Gửi cho hắn vài tin nhắn:
[Sau này sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.]
[Ông già, nhìn là biết không ổn rồi! Ai thèm cơ chứ!]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!]
Rồi tôi chặn và xóa luôn.
7.
Buổi tối, ở một câu lạc bộ giải trí cao cấp.
Để giúp bạn thân Tô Châu Nguyệt tạm thời quên đi tên khốn Mạnh Quan Đình, tôi gọi mấy người bạn chung ra ngoài.
Lần đầu tiên, trong cơn bực dọc, tôi gọi vài nam người mẫu đến hát và chơi cùng.
Giữa chừng, tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Khi trở lại, tôi phát hiện bạn thân của mình đã biến mất.
Hỏi mấy người khác thì mới biết cô ấy bị Mạnh Quan Đình đưa đi.
Tôi vừa tức vừa lo lắng: “Mọi người cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị đưa đi vậy à!”
“An Ý, đừng lo quá.”
“Dù sao cũng là chuyện tình cảm giữa vợ chồng họ, cậu là bạn không thể can thiệp quá sâu.”
“Với lại Châu Nguyệt tự nguyện đi với anh ta mà.”
Tôi nhíu mày gọi điện cho Tô Châu Nguyệt, nhưng bị cúp máy.
Một lát sau, cô ấy nhắn tin lại.
[Mình không sao, đừng lo. Mình muốn nói chuyện với anh ấy.]
Nhìn tin nhắn, sự lo lắng trong tôi dần dịu xuống.
Nhưng lòng vẫn cảm thấy phiền muộn.
Tôi cũng không còn hứng thú hát nữa.
Thấy tâm trạng của tôi không tốt, mọi người đề nghị xuống tầng một chơi.
Tầng một có sàn nhảy và biểu diễn, không khí sôi động hơn.
Tôi gật đầu đồng ý.
Một nam người mẫu mời tôi nhảy.
Khi nhảy, cơ thể hắn càng ngày càng sát lại gần tôi.
Với ẩn ý mập mờ muốn gạ gẫm.
Tôi cảm thấy không thoải mái, định đẩy hắn ra.
Ai ngờ tay hắn đột nhiên ôm lấy eo tôi.
Tôi vừa định mắng người, cánh tay đã bị nắm chặt.
Cả người bị kéo mạnh, ngã vào một vòng tay quen thuộc nhưng xa lạ.
Ngẩng đầu lên, tôi chạm phải đôi mắt lạnh lẽo, u ám của Mạnh Quan Hạc.
“Anh…”
Vừa mở miệng, tôi đã bị hắn kéo ra khỏi sàn nhảy.
Cả đường kéo tôi ra khỏi câu lạc bộ.
“Anh, anh làm gì đấy!”
Mạnh Quan Hạc dừng lại, mặt không đổi sắc nói với tôi: “Làm với cô.”
Tôi trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Không tin nổi câu nói đầy tính lưu manh lại thốt ra từ miệng của Mạnh Quan Hạc – người đàn ông lạnh lùng, nhã nhặn.
Tôi sững sờ nhìn hắn.
Nhưng hắn đột nhiên tiến tới một bước.
Hơi thở nam tính đặc trưng của hắn bao trùm lấy tôi, kèm theo cảm giác xâm chiếm đầy áp bức.
Tôi bỗng dưng cảm thấy một chút sợ hãi.
Theo phản xạ lùi lại phía sau.
Lùi được vài bước, tôi chợt nhận ra mình quá nhát gan.
Tôi sợ gì chứ?
Hắn không thật sự làm gì tôi được.
Tôi đứng vững, đối diện với ánh mắt của Mạnh Quan Hạc.
“Giáo sư Mạnh, tôi đã không còn thích anh nữa.”
“Lời anh nói thực sự rất tổn hại đến hình tượng đấy, quá thô tục anh có biết không?”
Ánh mắt của Mạnh Quan Hạc giống như mặt hồ băng lạnh, bề ngoài tĩnh lặng nhưng lại toát lên hơi lạnh.
Nghe tôi nói thô tục, mặt hồ tĩnh lặng bắt đầu gợn sóng nhẹ.
Hắn cúi mắt xuống, giọng điệu thản nhiên: “Nói về thô tục, tôi còn kém xa cô Đường.”
“Dù sao, người lần đầu tôi gặp dám lớn tiếng nói muốn thấy tôi cởi đồ, còn muốn cắn ngón tay tôi, tôi cũng chưa từng gặp.”
“Bị từ chối tán tỉnh, cô lại nhắn tin mắng tôi già, mắng tôi không ổn.”
Mạnh Quan Hạc ngừng lại một chút, rồi đột nhiên giơ tay giữ chặt gáy tôi.
“Tôi có ổn hay không, cô Đường thử chưa?”
Tôi giãy giụa một chút nhưng không thoát ra được.
Mặt đỏ bừng, mãi một lúc sau mới nén lại được cơn bực tức để thốt ra một câu: “Anh là giáo sư, sao có thể nói những lời lưu manh như thế.”
“Lưu manh?”
Mạnh Quan Hạc nhìn tôi nói: “Có lưu manh bằng cô không?”
“Hàng ngày quấy rối người khác, gọi người ta là chồng.”
“Còn trên xe thì hành vi lố lăng, lợi dụng tôi.”
“Nói về lưu manh, tôi không bằng cô Đường.”
Cả người tôi nóng bừng lên, không thể phản bác.
Tôi chỉ là kẻ “mồm nhanh tay chậm”, còn hành động thực tế thì nhát gan.
Trước kia chủ động trêu chọc Mạnh Quan Hạc là một chuyện, lúc đó quyền chủ động trong tay tôi.
Nhưng hắn nắm quyền chủ động thì lại khác.
Tôi dù có nói mạnh miệng, nhưng người ta vừa làm thật, tôi liền sợ hãi.
Thấy mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt hoảng loạn.
Mạnh Quan Hạc có vẻ thấy thú vị, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ xát ở sau gáy tôi.
Không biết hắn chạm phải chỗ nào trên da tôi, cả người tôi run lên.
Phát ra một tiếng rên khẽ.
Cả hai chúng tôi đều sững lại.
Tôi nhân lúc hắn lơ là liền gạt tay hắn ra.
Ôm lấy cổ mình, khó mà chấp nhận được âm thanh vừa rồi lại phát ra từ chính tôi.
Tôi chưa bao giờ biết cổ mình có nơi nhạy cảm đến thế.
Nhìn thấy dáng vẻ tôi co rúm lại nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, Mạnh Quan Hạc khẽ cười.
Hắn thu lại dáng vẻ áp bức nãy giờ, mỉa mai tôi: “Thế này đã sợ rồi sao?”
“Chỉ có chút gan đó mà cũng đòi học người khác tán tỉnh đàn ông, còn dám gọi nam người mẫu.”
Tôi vừa tức vừa thẹn, nói lớn: “Liên quan gì đến anh!”
“Chính anh nói tôi đừng quấy rầy anh, giờ anh lại có quyền gì mà làm vậy với tôi?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tán tỉnh anh nữa đâu, người theo đuổi tôi còn xếp hàng dài kia kìa.”
Nói xong, tôi quay người bước vào lại câu lạc bộ.
Mạnh Quan Hạc giữ chặt tay tôi, lạnh lùng ra lệnh: “Về nhà đi.”
Tôi giật mạnh tay ra: “Giáo sư Mạnh, anh là gì của tôi hả?”
“Anh quản hơi rộng rồi đấy.”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Quan Hạc, tôi quay đầu chạy thẳng vào câu lạc bộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.