Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

7:52 chiều – 17/11/2024

11

Đêm đó, cô gia quả nhiên lại đến chỗ Lệ Nương.

Đêm nay hương hoa nhài nồng nặc hơn hẳn, ta vẫn hầu hạ bên cạnh như thường lệ.

Ánh nến soi sáng cảnh tượng trong màn trướng hoa sen.

Chỉ thấy Lệ Nương phe phẩy tay áo, lắc lư eo hát khúc.

Tiếng hát khàn khàn trở nên vô cùng kỳ lạ, cô gia nghe xong lại cười sảng khoái.

“Ha ha ha, Lệ Nương hát thật hay.

“Hôm nay ngươi đã ngoan ngoãn chưa? Nếu còn dám giơ đôi tay ti tiện đó ra với gia, sau này mất không chỉ một giọng hát thôi đâu.”

Ta căm hận đến ngứa răng, bấu chặt lòng bàn tay cố gắng chịu đựng.

Rất nhanh, trong trướng truyền ra tiếng khóc đau đớn của Lệ Nương.

Ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Một nén hương trước, ta vừa cho Lệ Nương uống thuốc giả chết.

Lúc này thuốc hẳn đã phát tác rồi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giọng Lệ Nương càng lúc càng khàn.

Ta nhìn động tĩnh trong trướng, lòng như lửa đốt.

Cuối cùng, ta nghe thấy cô gia hét lớn một tiếng, sợ đến mức lăn xuống giường.

Thấy vậy, ta giả vờ tiến lên đỡ, thực chất là lén nhìn Lệ Nương trên giường.

Thật sự là một cảnh tượng kinh hoàng, không trách được cô gia sợ đến mức lăn lộn.

Lệ Nương đã uống thuốc giả chết, lúc này máu chảy ra từ bảy lỗ, hai mắt chỉ còn tròng trắng, dưới thân còn một vũng máu lớn.

Cô gia đang hành sự, vui vẻ tùy ý nhưng thấy Lệ Nương đột nhiên chết thảm, lúc này đã sợ vỡ mật, khóc lóc chạy ra ngoài sân.

Tiếng kêu của cô gia nhanh chóng kéo lão phu nhân và tiểu thư đến.

Tiểu thư nhíu mày vào xem, cũng giật mình, ôm ngực sợ hãi.

Lão phu nhân cũng tức giận không nhẹ, giơ gậy đánh cô gia mấy cái thật mạnh.

Nửa đêm, Lưu đại phu đến nói rằng trong bụng Lệ Nương có một nam thai đã thành hình.

Lão phu nhân nghe xong, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Cô gia phản ứng rất nhanh, vội dập đầu trước lão phu nhân mấy cái, nói rằng Lệ Nương chủ động quyến rũ, để tự mình thoát tội.

Có cái chết của Xuân Hạnh trước đó, lão phu nhân không tin lời cô gia .

Nhưng Vương phủ chỉ có cô gia là con một, bà phải cân nhắc đến việc nối dõi tông đường của Vương phủ.

Bèn gọi người hầu đến, ra lệnh cuốn Lệ Nương lại vứt ở bãi tha ma, không được để lộ tin tức.

Ta lạnh lùng nhìn mọi người hoảng loạn, nhân lúc hỗn loạn chạy đến bãi tha ma, cho Lệ Nương đang giả chết uống thuốc giải.

Lệ Nương ho vài tiếng, thấy mình đã trốn khỏi Vương phủ, nắm lấy tay áo ta mừng rỡ khóc.

12

Lệ Nương được đưa đến một trang trại ở ngoại ô kinh thành.

May mắn thay, ngoài ca hát, nàng còn thêu thùa rất giỏi, bèn ở lại trang trại làm thợ thêu với thân phận là dân tị nạn.

Còn bên Vương phủ, đứa con khó khăn lắm mới có được đã chết yểu trong bụng, bụng tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh, lão phu nhân mặt mày buồn rầu.

Hôm đó, ta vẫn như thường lệ dọn thức ăn cho cô gia và tiểu thư.

Nhưng ánh mắt cô gia lại dừng trên cổ tay trắng nõn của ta.

Tiếp đó lại nhìn lên ngực và eo của ta.

Ta nổi da gà vì ghê tởm nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Tiểu thư nhạy bén phát hiện ra, trừng mắt nhìn ta một cái, rồi nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười với cô gia :

“Phu quân, dạo này thiếp đang điều dưỡng cơ thể, không tiện hầu hạ, hay là chỉ định cho Thu Đào làm thông phòng cho chàng?”

Cô gia mừng thầm, còn giả vờ từ chối vài lần:

“Ta đối với phu nhân một lòng một dạ, nếu không phải vì con cái thì không thể nào muốn con tiện tì này.”

Trong tiếng cười đùa của tiểu thư và cô gia, ta cứ như vậy bị coi như một món đồ được “tặng” cho cô gia .

Đêm đó, ta bị lột sạch, quấn trong một chiếc chăn cưới đưa vào phòng cô gia .

Khi bị bà tử khiêng vào, toàn thân ta run rẩy, bà tử tưởng ta sợ hãi, thở dài an ủi ta vài câu.

Nói rằng nếu ta có thể lấy lòng cô gia , có phúc sinh con nối dõi, biết đâu có thể lật mình làm chủ.

Nhưng không ai biết, ta nào phải đang run rẩy vì sợ hãi, mà là vì quá phấn khích.

Qua đêm nay, thiếu gia tuyệt đối sẽ không còn con cái nữa.

13

Nến đỏ lay động, cô gia say rượu, lảo đảo đi đến bên giường ta.

Hắn đưa tay vuốt ve má ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào cổ ta.

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của ta, nhìn cô gia đầy tình ý.

Hắn vén chăn ra, cười gian:

“Thu Đào, hầu hạ ta cho tốt, sau này ta bảo đảm sẽ cho nàng cả đời vinh hoa phú quý.”

Ta giả vờ thẹn thùng đỏ mặt, đưa cánh tay trắng như ngọc ra ôm lấy lưng hắn.

“Cô gia, xin chàng thương yêu thiếp.”

Cô gia thích nhất dáng vẻ vừa muốn cự tuyệt vừa muốn đón nhận của nữ tử, lập tức nhào lên người ta mà thở dốc.

Trong phòng mùi hương hoa y lan nồng nặc.

Thực ra hương hoa y lan không chỉ kích thích dục vọng mà dùng lâu còn gây ảo giác.

Cô gia cũng biết điều này nhưng hắn vẫn không biết kiềm chế, lúc này mặt đã đỏ bừng, khát khao khó nhịn.

Hắn rút roi da bên giường, vuốt ve trong tay, cười nhớp nháp.

Hắn giơ roi lên, dường như rất nóng lòng muốn nhìn thấy ta sợ hãi cầu xin tha thứ.

Nhưng ta lại đưa tay nắm lấy roi, cười với cô gia :

“Cô gia khoan đã. Cô gia không muốn có con sao? Sao chỉ đánh nô tỳ mà không động phòng với nô tỳ?”

Cô gia ngẩn ra, sau đó tức giận, quất một roi vào người ta.

Rất đau nhưng ta không kêu một tiếng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta biết, cô gia thích nhất là nghe nữ tử yếu đuối cầu xin tha thứ dưới thân hắn.

Lệ Nương đã nói với ta, vì hắn không biết kiềm chế nên đã không thể làm chuyện ấy.

Vì cái gọi là sĩ diện nam nhân, hắn mới hành hạ nữ tử như vậy.

Dường như nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nữ tử, hắn càng tỏ ra mình có bản lĩnh nam nhân.

Cô gia sĩ diện như vậy, thấy ta không những không cầu xin tha thứ mà còn cười tùy ý, bị mất mặt.

Hắn giơ roi lên định đánh ta, miệng nói lời tàn nhẫn:

“Đồ tiện nhân, dám khiêu khích ta, hôm nay ta nhất định phải chế ngự con nha đầu nhà ngươi!”

Ta đưa mắt nhìn cô gia, đưa tay cởi quần trong của hắn.

“Vậy sao? Vậy để nô tỳ giúp người nhé.”

Vừa rồi còn hung hăng nhưng cô gia lại đột nhiên như quả bóng bị xì hơi, che chặt quần trong của mình.

Hắn càng né tránh, ta càng kéo chặt, hắn tức giận mặt đỏ tía tai nhưng tay không chịu buông ra.

Nhưng ta đột nhiên buông tay, cô gia không kịp trở tay, đập thẳng vào thành giường, đầu bị đập một cục u lớn, đau đớn kêu lên.

Ta không nhịn được cười trong lòng, hóa ra cô gia trông dữ tợn như vậy nhưng chỉ là một con hổ giấy.

Hắn định nổi giận nhưng ta đã lên tiếng trước:

“Hôm nay cô gia không có hứng thú, nô tỳ xin phép về phòng bên nghỉ ngơi, ngày mai cô gia chuẩn bị xong rồi hãy trừng phạt nô tỳ.”

Ta chủ động cho hắn bậc thang để xuống.

Cô gia tức giận không nhẹ nhưng chỉ có thể thuận theo lời ta:

“Đi đi, ngày mai ta sẽ xử lý ngươi.”

Đêm thứ hai, cô gia hung dữ nhìn ta, nuốt vào một viên thuốc nhỏ.

Đây là thuốc bổ dương mà hắn xin Lưu đại phu.

Nhưng hắn không biết, ta đã đổi thuốc này thành nhu cốt tán của Di Hồng viện.

Không lâu sau, cô gia toàn thân nóng bừng, hắn cười dâm đãng đưa tay sờ soạng ta.

Nhưng khi đang say đắm, hắn đột nhiên mặt mày tái mét.

Hắn run rẩy nhìn xuống, phát hiện mình đã xì hơi.

Ta không kích thích hắn nữa, chỉ cười nhạt với hắn.

“Chắc là hôm nay cô gia lên triều quá mệt mỏi nên mới như vậy, chắc chắn không phải vấn đề của cô gia .”

Miệng ta hơi cong lên, trong mắt cô gia lại thấy ta đầy vẻ chế giễu.

Cô gia dậy, ta hầu hạ hắn mặc quần áo.

Vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó, trên bàn bày đầy gân bò, nhung hươu.

Cô gia tức giận, tát ta một cái thật mạnh.

“Đồ tiện tỳ, ngươi cười cái gì, có phải đang chế giễu ta hay không?”

Ta che mặt, khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Mặt nóng rát nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Cô gia đã trải qua hai lần thất bại, lúc này đã tự ti về bản lĩnh mà hắn vẫn tự hào.

Vì vậy, một ánh mắt hay nụ cười vô tình của người khác cũng giống như một cái gai đâm sâu vào tim hắn.

Quả nhiên, hôm nay cô gia trở nên đa nghi, hắn nhìn những nha hoàn thì thầm trong sân, luôn cảm thấy họ đang chế giễu hắn.

Nhìn ánh mắt quan tâm của tiểu thư, luôn cảm thấy trong mắt đó có ý tứ sâu xa.

Ngay cả lời chào hỏi của lão phu nhân cũng khiến hắn như một con nhím xù lông, chỉ cần chạm vào là nổ tung.

Đêm đó, ta vẫn hầu hạ cô gia cởi áo tháo đai.

Đêm nay mùi hương hoa y lan đặc biệt nồng.

Cô gia như phát điên, mắt đỏ ngầu, nuốt trọn một lọ thuốc.

Lần này ta không đổi thuốc, quả nhiên cô gia lấy lại phong độ, bóp cổ ta một cách tàn nhẫn.

Nhưng ta vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Cô gia, hay là nô tỳ hát một bài cho chàng nghe để khuây khỏa.”

Hắn nhướng mày, nhìn ta đầy vẻ chế giễu.

Hắn khạc nhổ một tiếng:

“Chỉ là một kẻ hèn hạ thời xưa, còn tưởng mình có thể làm nên chuyện gì. Chỉ là vật trong túi của ta mà thôi.”

Thấy hắn dựa vào giường, nhàn nhã nhìn ta.

Ta chỉnh lại váy, hạ giọng hát một bài hát nhỏ.

Chính là bài mà Lệ Nương hát vào đêm trước khi “Chết.”

Sắc mặt cô gia đột nhiên thay đổi, mắt hắn đỏ ngầu.

Màn the đỏ bay lên, ngoài cửa sổ mèo đêm kêu gào, dường như có ma quỷ đến đòi mạng.

Thuốc đang phát huy tác dụng, cô gia đột nhiên hoảng sợ, trong nháy mắt đã bật khóc, vùng vẫy co rúm vào góc tường.

Nhưng ta lại mở tay áo, trong tiếng gió hú, ta nhẹ nhàng nhảy múa.

Cửa sổ bị gió thổi đập mạnh, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của ta.

Trán cô gia toát mồ hôi lạnh, hắn nhớ lại Lệ Nương bị hắn hành hạ đến chết đêm đó.

Hắn hét lớn bảo ta dừng lại.

Ta ngoan ngoãn dừng bước, lúc quay người, ta bôi máu gà đã chuẩn bị sẵn lên khóe mắt.

Khi quay lại, ta đã trở thành một bộ dạng tái nhợt, đẫm máu và nước mắt.

Khi ta từng bước tiến lại gần, cô gia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ta bóp giọng bắt chước giọng của Lệ Nương:

“Cô gia , Lệ Nương đến đón chàng rồi, Lệ Nương đợi chàng xuống đoàn tụ với con cháu.”

Đúng lúc đó, một tia chớp lóe lên, cô gia lập tức trợn mắt, ngất đi.

Ta ung dung đi đến bên hắn, không nhịn được cười thành tiếng.

Dưới háng hắn chảy ra một bãi chất lỏng tanh hôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận