9
Một mặt cử người đi mua lại bản sao của những biên lai cầm đồ của Giang Sương.
Mặt khác, ta long trọng trở về phủ.
Giang Sương nép vào lòng tổ mẫu, đút từng muỗng cháo tổ yến cho bà ta, phụ thân thì ngồi vắt chân một bên.
Giống như một buổi tam đường hội thẩm, tất cả đều nhìn ta.
Ta từ tốn hành lễ, mỉm cười hỏi phụ thân: “Phụ thân gọi con về có việc gì vậy?”
Phụ thân nắm chặt tay ho khan: “Ngoan Ngoan à, con cũng biết tình hình gia đình hiện nay rất khó khăn.”
Ta gật đầu theo ý của ông ta.
“Cả phủ hầu này, cho dù có cắt giảm chi tiêu, cũng vẫn là một khoản tiền lớn. Hiện nay, quỹ công đã không còn đủ.”
Vô nghĩa, nếu không có hồi môn của mẫu thân, quỹ công của các người vừa nói đã không có khoản thu nào rồi.
“Phụ thân cũng biết điều này làm con khó xử, nhưng chúng ta là một gia đình, không nói hai lời.”
“Tất nhiên là vậy!” Ta đồng tình, “Phụ thân có gì cần con làm, cứ nói thẳng đi.”
“Là thế này, con xem Giang Nguyệt, à, là Giang Sương.”
Ta lạnh lùng nhìn ông ta gọi nhầm tên, cũng phải thôi, gọi nhiều năm rồi, đã quen miệng.
“Giang Sương làm sao thế? Là cắt giảm chi tiêu làm khổ đứa bé mồ côi như nàng ta sao?”
Phụ thân nghe ta nói vậy, lập tức nổi giận, thổi râu trừng mắt nhìn ta: “Giang Sương là người được tìm đến để thay con chịu tai họa, con không cảm ơn người ta, còn gây khó dễ cho nó, rốt cuộc con có ý gì? Mẫu thân con đã dạy con như vậy sao?
“Con nhìn xem, con trốn lên núi để hưởng nhàn, Giang Sương vì để gia đình chi tiêu bình thường đã đem hết trang sức của mình đi cầm rồi! Bốn vị sư phó cầm kỳ thi họa trước đây đều dạy con, con bắt Giang Sương trả học phí, con bé cũng đã cắn răng trả rồi, con còn bất mãn gì nữa?”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Cô nhi như nàng ta thế mà có tiền vậy sao?”
Giang Sương cúi đầu, giọng mềm mỏng: “Trước khi chết phụ thân ta đã để lại một khoản di sản cho ta.”
Ta “ồ” một tiếng: “Thì ra phụ thân ngươi chết rồi à!”
Sắc mặt phụ thân ngay lập tức trở nên đen như đáy nồi, Giang Sương cũng biết mình đã lỡ lời, nhưng không thể quay lại, chỉ có thể cắn răng, mắt đỏ hoe nhìn phụ thân.
Phụ thân hít thở sâu vài hơi, mới nuốt được cơn giận bị rủa chết này.
“Thôi, giờ không cần nói nhiều nữa.”
“Mọi người đều đã biết tình hình khó khăn trong nhà, Ngoan Ngoan, mỗi năm ông ngoại con gửi cho con nhiều đồ chơi và trang sức như vậy, con đem một ít đi cầm, là đủ cho cả nhà tiêu xài rồi.”
“Con nhìn xem, Giang Sương là một cô bé không liên quan gì đến Hầu phủ mà còn có thể làm được, phụ thân tin rằng nữ nhi ngoan của ta cũng sẽ không nhỏ mọn.”
Ta khó hiểu nhíu mày: “Phụ thân, con đã cầm rồi mà.”
Một câu nói làm ba người đối diện đều sững sờ.
“Con đã cầm rồi?” Tổ mẫu không nhịn được hỏi.
Ta gật đầu mạnh: “Đúng vậy, con còn gửi tiền về.” Nói xong, ta nhìn Giang Sương với vẻ mặt khó hiểu, “Nghe ma ma nói, lúc đó tình cờ gặp được Giang Sương, Giang Sương nói sẽ chuyển giao thay ta, chẳng lẽ nàng không giao cho phụ thân và tổ mẫu sao?”
Tổ mẫu và phụ thân lập tức nhìn Giang Sương với ánh mắt nghi ngờ.
Mặt nàng ta lập tức đỏ bừng: “Ngươi, ngươi nói dối!”
Ta càng tỏ ra nghi ngờ: “Thôi được, vậy đối chất đi. Ngươi nói ngươi đã cầm trang sức, vậy thì ngươi đưa biên lai cầm đồ ra để mọi người đối chiếu xem là biết ai nói dối!”
“Đối chất thì đối chất!”
Nàng ta vẫy tay gọi nha hoàn, nha hoàn kia vội vã chạy đi, chẳng bao lâu sau mang một chồng biên lai cầm đồ quay lại.
Nguyễn ma ma cũng đưa biên lai cầm đồ vừa được đưa từ bên ngoài vào, đặt vào tay ta.
Ta giơ biên lai cầm đồ trong tau lên: “Nếu đã như vậy thì xem biên lai của ta trước đi.”
Nói xong, nha hoàn của ta là Thúy Nhi bắt đầu đọc: “Một cây trâm vàng cát tường, một đôi trâm bạc khổng tước, một cây trâm bạc tráng men, một cây trâm lớn khảm bảo…”
Mỗi khi đọc một món, mặt Giang Sương lại trắng thêm một phần.
Đọc xong, mặt Giang Sương đã trắng bệch.
“Không, không thể nào! Đây đều là đồ của ta, là ta đã cầm đồ!”
Ta giả vờ ngạc nhiên và càng khó hiểu: “Ồ? Chẳng lẽ đồ của Giang Sương tiểu thư lại giống y hệt đồ của ta sao?”
Nói rồi, ta nhếch mép cười giễu: “Thật là… trùng hợp quá nhỉ!”
10
Lúc này tổ mẫu và phụ thân cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Phụ thân đập mạnh xuống bàn, hét lên: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ta thản nhiên nhìn Giang Sương: “Cái này phải hỏi Giang tiểu thư rồi, rốt cuộc là chuyện gì. Chẳng lẽ là lén lút nhận công lao bán đồ trang sức của ta là của mình?”
“Ngươi nói láo!” Giang Sương không thể giả vờ được nữa, chỉ vào ta mà mắng lớn: “Tất cả đều là đồ của ta, là ngươi dùng thủ đoạn đê tiện gì đó, lén lút sao chép biên lai cầm đồ đi! Không ngờ ngươi đường đường là một thiên kim của Hầu phủ, lại không từ thủ đoạn, còn bắt nạt một cô nhi như ta!”
Ta vỗ tay: “Nếu Giang tiểu thư nói ta ăn trộm, vậy thì chúng ta đi báo quan đi!”
Ta nói, lạnh lùng nhìn quanh tổ mẫu, phụ thân và nàng ta một lượt: “Nhân tiện cũng kiểm tra lại danh sách hồi môn của mẫu thân, xem những năm qua rốt cuộc là kẻ gian nào đã ăn cắp nhiều đồ như vậy!”
Phụ thân mở to mắt, không thể tin được nhìn ta đầy uy quyền.
Tổ mẫu càng hoảng sợ, không kìm được mà thu mình lại.
“Tất nhiên, con tin tổ mẫu và phụ thân chắc chắn không biết gì. Dù sao, đường đường là Hầu phủ sao lại tham lam của hồi môn của tức phụ được?”
Ta nhìn chằm chằm vào cây trâm Cát Tường Như Ý trên đầu tổ mẫu mà cười lạnh, tổ mẫu sợ hãi vội vàng lấy tay che lại, có chút lúng túng.
Ta lại nhìn phụ thân, nhìn đầu đầy trang sức của Giang Sương.
Sợi nào, đôi nào không phải là đồ của mẫu thân ta hoặc của ta?
Một đám tiểu nhân trộm cắp, lại dám vừa ăn cướp vừa la làng?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐột nhiên, phụ thân quay đầu lại tát mạnh vào mặt Giang Sương một cái!
Nguyễn ma ma sợ hãi, vội đứng chắn trước ta.
Giang Sương chảy máu miệng, không thể tin được nhìn người phụ thân luôn thương yêu nàng ta.
“Phụ thân——”
Chưa kịp gọi, cái tát thứ hai của phụ thân đã tới.
Hai bên mặt nàng ta lập tức sưng phù lên đối xứng.
Nàng ta cũng không nói được gì nữa.
Phụ thân giận dữ liếc nàng ta một cái: “Ta có lòng tốt đón ngươi vào phủ nuôi dưỡng, dù là làm kẻ thay thế Ngoan Ngoan, nhưng cũng để ngươi ăn uống no đủ, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”
Tiếng mắng của phụ thân làm Giang Sương khóc không ngừng, ta cũng chẳng muốn nghe nữa.
Không ngờ ông ta lại quyết đoán như vậy.
Lần này, không thể tiếp tục đòi đi báo quan được nữa.
Dù sao, phụ thân cũng đã đổ hết tội lên đầu Giang Sương, cho dù có báo quan, cũng chỉ có thể xử phạt một mình Giang Sương.
Nếu còn làm ầm ĩ lên, không có lợi cho những hành động lén lút của ta sau này.
Ta ngáp che miệng: “Vì chuyện đã rõ ràng, con xin phép đi nghỉ ngơi trước. Giang Sương tiểu thư này, có vẻ không thích hợp ở lại phủ chúng ta nữa.”
Phụ thân cười dỗ dành ta: “Đó là điều tất nhiên. Phụ thân sẽ xử lý nó, con cứ đi nghỉ ngơi đi.”
11
Rời khỏi Đường Sơn Các, Nguyễn ma ma ghé vào tai ta hỏi nhỏ: “Cứ thế bỏ qua sao?”
Ta nhìn về phía lầu núi giả xa xa, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đây là cục diện không chết không ngừng, làm sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy?”
“Nhưng sau này ta muốn sống một cách đường hoàng. Phải để bọn họ ra tay trước mới được.”
“Ma ma yên tâm, bọn họ không nhịn được lâu đâu.”
Nguyễn ma ma đau lòng vuốt tóc ta.
“Tiểu thư của ta sao lại khổ thế này.”
Đúng vậy, số ta khổ, nhưng ta cũng may mắn.
Bởi vì ông trời cho ta cơ hội sống lại lần nữa, cho ta cơ hội để lật ngược thế cờ!
12
Từ khi tỉnh lại và nhìn thấy Giang Sương, ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho mọi việc.
Vì vậy, ta đã sớm truyền tin xin ông ngoại cho vài hộ vệ trên tàu đến Kinh thành.
Họ từng đánh nhau với giặc Oa, không thể so sánh với những hộ vệ chưa từng thấy máu ở Kinh thành.
Vì vậy, khi phụ thân sắp xếp người lén lút châm lửa đốt Minh Lang Uyển, lập tức bị họ phát hiện.
“Tiểu thư, bây giờ làm gì?”
Ta trầm ngâm: “Giang Sương bây giờ ở đâu?”
“Đang ở bên cạnh Thừa Ân Hầu. Thừa Ân Hầu còn bảo nàng ta đeo khăn che mặt, nói là đôi mắt nàng ta giống tiểu thư nhất, chỉ cần che mặt, không ai nghi ngờ các người là hai người. Đến lúc đó sẽ nói mặt bị lửa làm bỏng, để lại sẹo.”
Xem ra, kiếp trước họ cũng dùng cách này để qua mặt.
“Đi, ta đi cùng người xem thử.”
Hộ vệ dẫn ta đến chỗ phụ thân và Giang Sương, họ đang trầm mặt chờ tin tức.
“Chờ đến khi lửa to, ta sẽ đưa con qua đó. Con giả vờ từ trong chạy ra, cũng không cần nói gì, cổ họng bị khói làm nghẹt mà.”
Giang Sương cẩn thận đáp: “Vâng.”
Phụ thân thương xót nhìn nàng ta: “Lần này để con chịu thiệt thòi rồi. Không ngờ con tiện nhân đó lại đột nhiên như biến thành người khác!”
“Lúc đó con lấy được của hồi môn trong tay nó, bán hai cửa hàng trước, một thời gian sau nhà sẽ ổn thôi.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía lửa dần lớn xa xa, cảm thán một câu: “Thế tử Yến Quốc Công làm việc thật chắc chắn, trong thời gian ngắn đã hoàn thành.”
Thế tử Yến Quốc Công? Bùi Dục?
Đây là điều ta không ngờ tới, Bùi Dục lại đích thân tìm đến?
Đang lo không biết báo thù thế nào, hắn ta lại tự dâng lên, thật là trời giúp ta!
Ta cười lạnh, lại nhìn phụ thân và Giang Sương đang vui mừng lộ rõ trên mặt.
Hóa ra họ sớm đã cấu kết với nhau, Bùi Dục cũng không thực sự thích Giang Sương, tất cả đều vì tài sản.
Phủ Yến Quốc Công có một Bùi Quý Phi, sinh ra Tam hoàng tử.
Đoạt đích cần rất nhiều bạc.
Vì vậy họ nhắm vào núi vàng núi bạc của Thừa Ân Hầu phủ.
Kiếp trước, của hồi môn của Giang Sương khi gả vào phủ Yến Quốc Công, chắc chắn là phụ thân mượn đường dâng lên cho Tam hoàng tử.
“Đi, chúng ta về!”
Ta nhìn hộ vệ: “Bùi Dục kia cũng từng rèn luyện trong quân, ngươi có tự tin qua mắt hắn ta không?”
“Tiểu thư yên tâm! Chúng ta giỏi nhất là che giấu tung tích!”
Ta cười tươi, cũng đúng, nếu không trốn kỹ, sao có thể qua được giặc Oa kiểm soát buôn bán ở biển chứ.
“Vậy để bọn họ xem bản lĩnh của chúng ta đi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.