1
Ngoài trời, tuyết rơi càng lớn.
Ta nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài cổng.
Nếu nương không quay về nữa, đường sẽ đóng băng mất.
Chạng vạng tối, có người đến nhà.
Nhưng đó không phải nương.
“Đán Nhi, đi chơi nào, sang nhà tỷ chơi đi, nương của tỷ làm bánh đường đấy.”
Nhị Nữu tỷ của nhà bên gọi, trong lòng ta muốn đi lắm.
Nhưng nương đã dặn rồi.
Giờ ăn cơm không được sang nhà hàng xóm, như vậy sẽ khiến người ta khó xử.
Nhưng bụng ta lại cứ chọn lúc này mà kêu ùng ục.
Ta ngượng ngùng quay đầu nhìn lên giường, cha ta đã say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Dù sao nương cũng không có nhà mà.
Ta nuốt nước bọt, hít vào hai hàng nước mũi đang chảy ra.
Cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhà Nhị Nữu tỷ tỷ ấm áp quá, còn thắp cả đèn dầu.
Không giống nhà ta, tối om om chẳng khác gì một hầm băng.
Ta cầm bánh đường do thẩm nương làm, cắn một miếng là nước đường nóng chảy ra, ngọt đến phát ngán.
“Nhị Nữu tỷ tỷ, năm nay nhà tỷ phát tài à? Đường cho mạnh tay quá.”
Nhị Nữu tỷ tỷ cầm cái bánh đường, nhét một miếng to vào miệng nhai nhồm nhoàm, lẩm bẩm nói.
“Mùa xuân năm nay tỷ phải lấy chồng rồi, tỷ vào nhà Lưu viên ngoại.”
“Nương của tỷ nói là, năm nay làm bánh đường thì cho tỷ nhiều đường một chút, sau này không được ăn nữa rồi.”
Nhưng mà… Lưu viên ngoại đó không phải là một lão già lọm khọm sao?
Nghe nói con trai ông ta cũng đã lớn tuổi lắm rồi.
Nhị Nữu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, chắc là gả cho con trai ông ta nhỉ.
“Tốt quá, tốt quá.”
Ta cũng ăn, chân thành cảm thấy mừng cho Nhị Nữu tỷ tỷ.
“Hai đứa cứ ăn thoải mái, ăn không đủ thì trong nồi còn nhiều lắm.”
A thẩm cười gọi chúng ta.
Nhưng sao ta cứ thấy trong mắt thẩm đượm buồn và đầy sự không nỡ.
Ta đỏ mặt, không dám ăn cái bánh đường ngọt ngào này nữa.
2
Chưa được bao lâu, nhà bên truyền đến tiếng đồ đạc rơi vỡ.
“Đán Nhi, con mau theo thẩm về nhà xem, có phải cha con lại đánh người rồi không?”
Ta hoảng hốt chạy về nhà.
Nương cong người ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng ôm chặt một thứ gì đó.
“Phần tiền đồng này là để mua than, sắp qua năm mới rồi, trong nhà không có than đốt, hài tử làm sao chịu được cái lạnh chứ!”
Cha càng điên cuồng đạp vào người nương.
“Năm mới rồi, đường đường là đại nam nhân như tao mà không thể mua nổi chút rượu sao?”
“Mau đưa tiền cho tao, ả đàn bà thối tha này, năm mới rồi, cứ nhất quyết ép tao phải ra tay.”
Mỗi một cú đá đều dùng hết sức, tim ta như nhảy lên đến cuống họng.
Người nương gầy gò co ro như một quả trứng sắp vỡ.
Ta hiểu rồi.
Tiền trong nhà, mua than hay mua rượu, chỉ có thể chọn một.
“Con không lạnh đâu nương, nương cứ đưa cho ông ấy đi, cứ đưa cho ông ấy đi.”
“Đồ khốn nạn! Ông không thể đánh nữa, đánh nữa thì chết người mất!”
Thẩm nương xông lên kéo cha, còn ta thì khóc lóc ôm chặt lấy nương.
“Cha ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
“Thứ bồi tiền hàng! Cút sang một bên, không thì lão tử đánh cả mày!”
Cha đẩy thẩm nương ngã lảo đảo.
Ông ta giơ chân lên, trông như một con quỷ dữ tợn.
Nhìn thấy ông ta sắp đá vào mặt ta.
Ta sợ đến nhắm chặt mắt.
“Lâm lão Tam, đừng động vào Đán Nhi của ta!”
Nương đột nhiên quay người lại, ôm chặt ta vào lòng.
Một chiếc hộp gỗ rơi ra khỏi ngực của bà, bên trong lăn ra ba đồng tiền.
Cha vội vàng cúi xuống nhặt, cười đắc ý.
“Xú bà nương, đúng là thiếu đánh. Cứ phải để tao đánh cho một trận mới chịu ngoan ngoãn lấy ra.”
Ông ta không thèm để ý đến chúng ta nữa, loạng chà loạng choạng đi ra khỏi cửa.
“Vãn Thư, ngươi… than ôi, lại khổ sở rồi.”
Thẩm nương dìu nương ta ngồi lên ghế, đưa tay ra rồi lại buông xuống.
Trán nương bị rỉ ra một mảng lớn màu xanh đỏ, nhìn mà giật mình.
“Nương của Nhị Nữu à, để ngươi chê cười rồi.” Nương vén tóc mái che lên vết xanh đỏ đó: “Đán Nhi nhà ta không nghe lời, làm phiền ngươi quá.”
“Con rất nghe lời mà, không có quậy phá!”
Ta ấm ức muốn hét lên với nương nhưng… cuối cùng vẫn chu môi cúi đầu.
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan ngoãn hơn Đán Nhi nhà ngươi đâu.”
Nương nhìn ta, không nói gì rồi bế ta lên đùi.
Thẩm nương không nói thêm gì nữa, chỉ nói về nhà một chuyến.
Một lúc sau, thẩm cầm mấy đồng tiền và thuốc trị thương đến.
“Vãn Thư à, bôi thuốc trước đi đã, một người ngay thẳng như ngươi, chớ để lại trên mình một vết sẹo.” thẩm đổ một ít dầu thuốc ra bôi lên trán nương, rồi đẩy mấy đồng tiền về phía trước: “Ngươi cầm mấy đồng tiền này đi mua than trước đi. Đừng để hài tử phải chịu khổ.”
Nương im lặng rất lâu.
Ta nhìn chằm chằm với niềm hy vọng, hai bàn chân lạnh cóng ngứa ngáy, cọ xát qua lại trong đôi giày bông.
“Nương của Nhị Nữu à, cảm ơn ngươi nhé, năm nay cũng không lạnh lắm, nhà chúng ta không đốt than nữa.”
Nói xong, nương còn trừng mắt nhìn ta.
Ta cúi mắt, oán hận nhìn chằm chằm xuống mặt đất trơ trụi, những lời dâng đến cổ họng đều nuốt trở vào.
Nước mắt rơi vào miệng ta, mặn chát.
Thẩm nương đi rồi.
Một lúc sau, nương không còn trách mắng ta nữa.
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nương kéo chăn cho ta, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt ta, cánh tay ta, bàn tay ta…
Shhhh, đau quá.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững vết nứt vì lạnh trên bàn tay, khi kéo căng thì chảy mủ, không thể chạm vào.
Một giọt nước mắt của nương rơi vào tai ta, tí tách, làm ta giật mình suýt nữa thì lộ tẩy.
Qua rất lâu, rất lâu, cha vẫn chưa về, nương cũng chưa ngủ.
Mơ màng, đợi đến khi trời sáng dần, nương nhẹ nhàng xuống giường đi mất.
Đợi đến khi ta tỉnh dậy, cha đã nằm vật ra giường như một bãi bùn nhão.
Nương vẫn chưa về.
Bánh trong nồi đã nguội, ta nhai mấy miếng, khô không khốc.
Làm sao ngon bằng bánh đường nhà thẩm nương được?
3
“Đán Nhi ơi, Đán Nhi, mau đến đây, giúp nương trông chừng ở cửa chút!”
Nương hét lớn.
Ta bỏ nửa cái bánh chạy ra ngoài.
Nương đứng ở cửa, cõng một bó củi to, nó còn to hơn cả nương, cũng cao hơn nương.
“Đán Nhi à, con trông ở cửa nhé, nương lên núi cõng thêm, củi này tốt lắm, giống như than vậy.”
Nương quẳng bó củi xuống đất, bóng đen cũng đổ theo.
Giống như… giống như một con quái vật nuốt chửng nương.
Mũi ta hơi cay, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nương cười tươi như hoa, bước chân chạy vừa nhẹ vừa nhanh.
Ta ngồi xổm xuống đất, nhấc thử bó củi, nhưng nó không nhúc nhích chút nào.
Lần thứ ba nương chạy về, sau lưng có một nam nhân, nam nhân đó cũng cõng một bó lớn.
“Muội tử à, ta để đây được chứ?”
“Đại ca cứ ném đây là được. Đừng phiền phức thế, chút đồ này có nặng gì đâu.”
Nặng, nặng lắm.
Nương nói dối nhưng ta không dám lên tiếng, vì nương lại trừng mắt nhìn ta.
“Ồ, đây là nữ nhi của ngươi à, chỉ có hai mẹ con thì vất vả thật, giúp một tay thôi mà, muội tử đừng khách sáo.”
Nói xong, nam nhân đó không nói một lời đã ôm bó củi vào nhà.
Khi ta đi vào, ông ta đang nhìn chằm chằm vào người cha đang nằm vật trên giường.
Rầm, bó củi rơi xuống đất.
“Nhà có nam nhân rồi mà còn ra ngoài lừa người ta làm việc. Coi ai cũng là đứa ngốc đấy à!”
Cho đến khi nam nhân đó tức giận bỏ đi, cha vẫn còn ngáy o o.
Biết muộn rồi, ta đuổi theo.
“Nương con không lừa người, chính người tự muốn mà…”
Nương bịt miệng ta kéo vào nhà.
“Đán Nhi, con không được vô lễ như thế.”
Ta ấm ức khóc nức nở.
“Nhưng nương không lừa người ta mà, nương… Nương ơi…”
Ta khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Những ấm ức ngày thường ùa về.
Tại sao, tại sao.
Cha lười biếng, ăn chơi.
Uống rượu là đánh nương, thua bạc cũng đánh nương.
Tại sao không ai cứu được nương, tại sao họ còn bắt nạt nương chứ?
Nương chặt hết củi, ôm vào bếp nấu cơm.
Ta nhớ lại khi ở nhà thím, các bà các bác ngồi nói chuyện kể rằng miếu Thành Hoàng ở phía bắc rất linh thiêng.
Ta lặng lẽ tìm một hướng về phía bắc, quỳ xuống dập đầu.
Thành Hoàng nương nương, xin Người hãy cứu nương của con.
Nương vừa phải chăm sóc con, vừa phải đi làm phụ việc ở bến tàu.
Mọi người trên phố đều cười nhạo nương…
Nương con tốt như vậy, xin Người hãy đại phát từ bi, cho chúng con được thoải mái…
Không đúng, các bà các bác đó còn nói, mọi điều nương đều là vì ta.
Ta đột nhiên lắc đầu, tiếp tục dập đầu xuống đất.
Thành Hoàng nương nương, đổi một điều ước, con cin đổi một điều ước.
Không cần cho con thoải mái cũng được, xin người hãy cho nương con được sống vui vẻ…
Cha ngủ say thì trở mình, ta sợ hãi đứng dậy lau nước mắt.
Thành Hoàng nương nương, con coi như Người… Đã đồng ý rồi nhé.
4
Những ngày Tết này, hiếm khi thấy cha ta không nổi giận nhiều như mọi hôm.
Khi ăn cơm tất niên, ông đưa tay về phía ta.
Lòng ta thắt lại, sợ hãi rụt người lại.
Ông nhìn ta cười khẩy, cầm lấy một vò rượu trước mặt ta.
“Đán Nhi, thấy chưa? Nương của mày ngu lắm, không đánh mấy cái thì cái đầu gỗ đó không động đậy đâu.”
“Nhà ta thế này không phải ấm áp lắm sao?”
Ông ta nốc hết một chén rượu, tiếp tục đắc ý nói.
“Nếu không có cha mày, nương mày có nghĩ ra cách chặt củi không? Xì, cái nhà này, vẫn phải có cha mày làm trụ cột.”
Đầu ta ong ong, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận.
“Ông là đồ khốn…”
Ta chưa kịp nói hết, nương đã bịt miệng ta, nhấc ta lên đánh một cái vào mông.
“Ai dạy con nói thế, ai dạy con?” Nương nổi giận, đánh mấy cái liên tiếp: “Không học hành đàng hoàng, ai cho con không học hành đàng hoàng!”
Sự bất phục và ấm ức đều tan biến trước vẻ mặt dữ tợn của nương.
Ta khóc đến khản cả giọng.
“Nương ơi, đừng đánh nữa, nương ơi, con không dám nữa.”
Cha thả lỏng cơ thể đang chuẩn bị đánh, nhét một hạt đậu phộng vào miệng.
“Đánh hay, đánh chết thứ bồi tiền hàng này đi.”
Ta không dám nói thêm gì nữa, run rẩy thêm củi vào lò sưởi.
Một que, hai que.
Đống củi đã hết, ta có chút đau lòng.
Nhưng nghĩ đến cái tát của nương vừa rồi, ta nín thở, tức giận nhét hết một bó lớn vào trong.
“Đán Nhi ơi, Đán Nhi, đi thôi, nương đưa con ra phố xem đèn lồng.”
Cha ăn xong thì ngủ, nương hạ giọng vỗ vai ta, giọng nói nhẹ nhàng, không còn vẻ giận dữ như vừa rồi.
Ta lườm lườm nương, làm bộ giận dỗi một chút rồi vẫn đi theo.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.