9.
“Được, tôi đi lấy điện thoại và thuốc giảm đau.” Tôi bình tĩnh lại, trong lòng đã có kế hoạch.
Tôi cầu còn không được.
“Vậy thì mau đi!” Chu Kỳ Kỳ đau đến toát mồ hôi lạnh, thúc giục tôi nhanh lên.
Tôi chỉ vào con dao bổ dưa hấu trong tay nam sinh đầu đinh: “Đưa dao cho tôi, tôi phải tự vệ, không thì chết dọc đường thì làm sao lấy được điện thoại mang về?”
Đây là lý do mà họ không thể từ chối.
Nam sinh đầu đinh trực tiếp đưa dao cho tôi.
Thấy tôi sắp lấy được dao, Lục Phong bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, nếu cậu lấy dao rồi bỏ trốn thì sao?”
“Đúng vậy, Trần Tịch cầm dao đi không về, chúng ta chẳng phải lỗ to sao?” Mọi người kịp phản ứng lại.
Tôi thầm chửi một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lục Phong.
Cậu ta vẫn lạnh lùng với tôi, rồi tiến đến hai bước, giật phăng dây chuyền trên cổ tôi.
Đó là một chiếc dây chuyền rất cũ kỹ, chất ngọc rất tệ, nhưng là di vật duy nhất bà nội tôi để lại.
Tôi đã đeo nó nhiều năm và chỉ nói với một mình Lục Phong.
Tôi không ngờ cậu ta lại đột nhiên giật lấy dây chuyền của tôi, không khỏi tức giận: “Lục Phong, cậu làm gì vậy!”
“Trần Tịch, cậu cũng đừng trách tôi, chúng ta phải lấy được điện thoại để cầu cứu, chỉ cần cậu quay lại, tôi sẽ trả lại dây chuyền cho cậu, nếu không tôi sẽ đập nát nó!” Lục Phong siết chặt dây chuyền, nói một cách âm trầm.
Môi tôi run rẩy, cơn giận dữ trong ngực dâng lên từng đợt.
Cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu: “Được.”
“Cậu ra ngoài trước, chúng tôi sẽ ném dao ra ngoài cửa sổ.” Lục Phong lại nói.
Chu Kỳ Kỳ vỗ tay: “Lục Phong, cậu thông minh quá, giỏi quá!”
Đúng vậy, giỏi quá.
Tôi sải bước ra cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài, sau đó đẩy giường ra, rồi cẩn thận mở hé một khe nhỏ.
Mọi người đều căng thẳng.
Tôi nhìn ra ngoài, không thấy xác sống.
Xác sống hoạt động theo nhóm, lầu hai thấp như vậy, đã không tìm thấy người sống ở bên ngoài nên xác sống cũng không tụ tập ở đây.
Tôi mở cửa và bước ra ngoài.
Lục Phong lập tức đóng cửa lại, nam sinh đầu đinh mở cửa sổ, ném dao dưa hấu ra ngoài, tôi nhanh tay bắt lấy.
“Trần Tịch, đi nhanh về nhanh!” Lục Phong lắc lắc chiếc dây chuyền trong tay rồi đóng cửa sổ lại, dùng quần áo che kín cửa sổ.
Tôi cầm dao, quan sát xung quanh, cẩn thận đi đến phòng quản lý ký túc xá.
Bác quản lý ký túc xá chỉ còn lại bộ xương, trong phòng có vài thi thể, thỉnh thoảng co giật, xem ra vài tiếng nữa mới biến đổi.
Tôi không sợ hãi, trong ngày tận thế, gặp số ít xác sống thực ra rất an toàn, vì chúng di chuyển rất chậm, tôi có thể giết một con bằng một nhát dao.
Điều đáng sợ là bị xác sống bao vây, chết dần vì đói.
Vì vậy, để sinh tồn trong ngày tận thế, tối đa ba tháng phải đổi chỗ ở một lần, vì mùi người đã thu hút quá nhiều xác sống bao vây nơi ở.
Tôi bước vào, tìm thấy một chùm chìa khóa lớn dưới một cái tủ, đó là chìa khóa của các phòng ký túc xá.
Sau đó tôi cầm chìa khóa đi về tầng hai.
Khu vực này không có người sống chạy trốn, cũng không thấy bóng dáng xác sống.
Tôi tự do di chuyển, trở về phòng 201, đó là nơi ở của Chu Kỳ Kỳ và những người khác.
Tất nhiên, tôi sẽ không mở cửa bước vào, tôi muốn vào phòng 202 bên cạnh.
Tìm thấy chìa khóa mở cửa, bên trong yên tĩnh và ngăn nắp, rõ ràng không có ai trốn vào đây.
Tôi đóng cửa lại khóa trái, nghe thấy tiếng khóc lóc từ phòng bên cạnh: “Đau quá! Lục Phong, mình đau muốn chết hu hu hu. Con tiện nhân Trần Tịch đó khi nào mới quay lại vậy!”
10.
Nghe tiếng khóc lóc của Chu Kỳ Kỳ, tôi nở nụ cười lạnh lùng.
Bây giờ đã là trưa rồi, tối đa ba tiếng nữa, Chu Kỳ Kỳ sẽ biến đổi!
Chuyển sang ký túc xá khác, tôi càng an toàn hơn.
Hơn nữa, tôi đã có dao bổ dưa hấu, có vũ khí trong tay, tôi có thể làm được rất nhiều việc.
Tất nhiên, bây giờ tôi không cần làm gì cả, chỉ cần chờ đợi.
Chờ Chu Kỳ Kỳ biến đổi, đó sẽ là sân chơi của tôi.
Của cải trong ký túc xá sẽ lại trở về tay tôi!
Trên khuôn viên trường, tiếng rên rỉ vang vọng, tiếng la hét thỉnh thoảng vang lên, những người chạy trốn từng người một gặp nạn, khiến người ta rùng mình.
Những người bên cạnh đã bắt đầu hoảng loạn, họ thực sự an toàn, nhưng nghe tiếng la hét và tiếng gầm thét của xác sống thỉnh thoảng truyền đến từ bên ngoài, rồi nhìn lại Chu Kỳ Kỳ đang dần bốc mùi hôi thối, làm sao họ có thể không sợ hãi được?
Tôi có thể đoán được, bây giờ mặt Chu Kỳ Kỳ nhất định rất đen, lòng bàn chân chắc chắn đầy mủ, và trong mạch máu toàn là virus.
Không lâu sau, tôi nghe thấy bên cạnh bắt đầu náo loạn.
“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?” Giọng nam sinh đầu đinh rất khỏe khoắn, cậu ta là người khỏe nhất, lại là người không thể kiềm chế được đầu tiên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lớp trưởng có vẻ như hơi mất tỉnh táo, có phải là đã biến đổi rồi không?” Một nữ sinh hoảng sợ.
Chu Kỳ Kỳ vẫn còn sức để chửi bới: “Cậu mới biến đổi! Mình… Mình chỉ là đau, đợi Trần Tịch lấy điện thoại đến, mình sẽ bảo ba điều trực thăng đến đón mình đi bệnh viện!”
Nhà cô ta rất giàu có, ngay cả trực thăng cũng có thể điều đến.
“Vậy cũng đưa bọn mình đi với. Mọi người cùng đi trực thăng nhé!” Các bạn học đều hưng phấn lại.
Chu Kỳ Kỳ nói không vấn đề gì, ngoại trừ Trần Tịch, những người khác đều được đưa đi!
Tôi lạnh lùng lắng nghe, dựa vào tường không động đậy.
Chẳng mấy chốc, Chu Kỳ Kỳ đã bệnh nặng hơn, cơn đau dữ dội khiến cô ta phát ra tiếng rít chói tai như cú đêm.
“Đột nhiên đau hơn rồi, a a! Trần Tịch, mày là con khốn, con khốn, quay lại đây cho tao!” Cô ta mong tôi lấy điện thoại và thuốc giảm đau về.
Các bạn học lại hoảng loạn, tôi không nhìn thấy họ đang làm gì, nhưng đoán rằng họ đang co rúm vào một góc.
Có tổng cộng bảy người, ngoại trừ Chu Kỳ Kỳ và Lục Phong, năm người còn lại chắc chắn đang co rúc lại. Bọn họ muốn chạy nhưng lại sợ xác sống bên ngoài, không chạy lại sợ Chu Kỳ Kỳ biến đổi.
Lúc này Lục Phong còn tâm trạng an ủi: “Kỳ Kỳ nhịn chút, cậu sẽ không sao đâu!”
“Lục Phong… Mình đau quá… mau cử người đi lấy điện thoại đi, nhanh lên!” Chu Kỳ Kỳ gần như sắp chết, nhưng cô ta vẫn muốn cử người đi lấy điện thoại.
Nhưng ai nguyện ý đi?
Nam sinh đầu đinh và những người khác chắc chắn đã trốn xa.
Tôi nghe thấy tiếng Chu Kỳ Kỳ phẫn nộ, nhưng cô ta không thể ra lệnh cho ai nữa.
Cô ta dứt khoát ra lệnh cho Lục Phong: “Lục Phong, cậu đi đi… nhanh lên… Mình sắp chết rồi…”
Lục Phong không nói gì.
Tôi muốn bật cười.
Hai người quả thật là rất yêu nhau.
11.
Chu Kỳ Kỳ không nghi ngờ gì nữa, đã sắp chết rồi. Tôi nghi ngờ Lục Phong cũng sợ hãi, bắt đầu tránh xa Chu Kỳ Kỳ.
Chu Kỳ Kỳ tuyệt vọng chửi bới: “Lục Phong, sao cậu lại đi rồi… quay lại đây! Mình đau lắm!”
Lục Phong vẫn không lên tiếng.
Tôi ngồi khoanh tay nghe kịch. Vui, quá vui.
Nhưng chưa vui được bao lâu, Lục Phong đã quát lên: “Mọi người giúp một tay, ném Chu Kỳ Kỳ ra ngoài!”
Tuyệt vời, không phải rất tình cảm sao?
Tuy nhiên tôi linh cảm thấy không ổn, nếu Chu Kỳ Kỳ bị ném ra ngoài, thì chẳng khác gì chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Vật tư tôi dự trữ trong ký túc xá vẫn bị lũ chó Lục Phong chiếm giữ, đây là điều vô cùng chí mạng, sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi một cách nghiêm trọng.
Khả năng cao tôi sẽ không thể sống sót qua bảy ngày đầu tiên của đợt bùng phát xác sống.
Dù sao đây mới chỉ là giai đoạn đầu của đợt bùng phát.
Giai đoạn đầu gọi là xác sống rượt đuổi người sống lộ liễu khắp nơi, sau khi lây nhiễm cho tất cả mọi người bên ngoài, mới bước vào giai đoạn bùng phát đỉnh điểm.
Đến lúc đó, những người ẩn trốn cũng sẽ bị bao vây.
Vì người sống có mùi, trốn ở đâu cũng sẽ bị bao vây, những người lẫn trốn dù không bị bắt cũng sẽ chết vì đói, chết đói sẽ biến đổi, vì tất cả người sống đều đã bị lây nhiễm virus xác sống.
Hãy tưởng tượng xem, dù dưới ánh nắng mặt trời hay trong nhà đều có xác sống hoạt động, những người sống sót có thể làm gì?
Phòng 202 tôi đang trốn hiện tại tuyệt đối không được, vì không có gì ăn, nếu tôi không nhanh chóng rời khỏi đây, một khi bị bao vây sẽ chết đói ở đây, nơi đây sẽ có thêm một con xác sống.
Không chút do dự, tôi mở cửa bước ra ngoài.
Tận dụng lúc hành lang không có bất kỳ xác sống nào, tôi đi kéo một xác chết từ phòng quản lý ký túc xá đến.
Xác chết này toàn thân đen thui thối rữa, đang liên tục co giật, cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái.
Rõ ràng, nó sắp biến đổi rồi.
Tôi cố gắng nâng nó dậy, để nó úp mặt vào cửa phòng 201, tôi chống nó từ phía sau, để nó không bị ngã xuống.
Nó rất cao lớn, tôi trốn sau lưng nó hoàn toàn không dễ nhận ra.
Tôi vừa quan sát xung quanh, vừa đề phòng con xác sống sắp biến đổi này.
Trong phòng 201, Chu Kỳ Kỳ khóc lóc thảm thiết: “Lục Phong, cậu muốn đuổi mình ra ngoài ư? Cậu… Cậu… Ộc…”
Cô ta đang nôn ra máu!
Mọi người đều sợ hãi, trong phòng bắt đầu hỗn loạn.
Lục Phong lạnh lùng nói: “Nhanh ra tay đi, cô ta biến đổi rồi, thì tất cả chúng ta đều phải chết!”
“Lớp trưởng, xin lỗi, cậu vẫn nên ra ngoài đi!” Nam sinh đầu đinh phụ họa, cậu ta cũng sợ chết.
Chu Kỳ Kỳ tiếp tục nôn ra máu, sau đó dường như ngã xuống đất: “Lục Phong! Tao sẽ giết mày… Tao sẽ giết mày!”
Chắc chắn cô ta đang bò trên sàn nhà.
Lúc này một chiếc áo rơi xuống từ cửa sổ, chiếc áo này vốn đã không chắc chắn.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Gặp Xác Sống Trong Kỳ Thi Đại Học