Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

1:59 chiều – 21/11/2024

19

Bộ phim được phát hành vào năm sau.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, tôi được đạo diễn Quách giới thiệu, đến tổ điện ảnh khác diễn qua mấy nhân vật nữ hai nữ ba.

Hoàn toàn khác với cách diễn phim truyền hình trước đây của tôi.

Có rất nhiều khó khăn.

Cũng từng bị nghi ngờ.

Đạo diễn Quách nói với tôi: “Đừng hoảng hốt, làm chậm làm việc tỉ mỉ, một phần cày cấy sẽ có một phần thu hoạch, đừng suy nghĩ về sau, làm tốt hiện tại, tương lai sẽ cho cô đáp án.”

Lúc đặt vé xem phim “Tâm sinh”, tôi vô cùng căng thẳng.

Loại phim này ở trong nước xem như tương đối lớn.

Để vượt qua thẩm vấn, xóa đi một ít kịch tình cảm mãnh liệt.

Tôi mới giật mình phục hồi tinh thần lại, nguyên nhân năm đó Phó Tư Diên không muốn tôi nhận bộ phim này.

Doanh thu phòng vé trước khi bán phá vỡ thành tích tốt nhất từ trước tới nay của phim nghệ thuật.

Lúc công chiếu, cũng nhận được lời khen ngợi của nhân viên lĩnh vực chuyên nghiệp.

Sau khi bộ phim được công chiếu, nhiều người bắt đầu nhận ra tôi.

Cũng có người hâm mộ trước đó kinh ngạc trước sự chuyển đổi của tôi.

Gọi điện cho tôi.

Nhưng quần thể khán giả của phim nghệ thuật không tính là quá lớn, cho nên có thể đạt được kết quả này tôi đã vô cùng thỏa mãn.

Vì thế đạo diễn Quách Ngọc mời tôi đóng bộ phim mới mà cô ấy muốn quay.

Một chủ đề tội phạm của phụ nữ.

Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng lại lo lắng diện mạo của mình sẽ có hạn chế.

Cô ấy nói, diện mạo sẽ không giới hạn, là mình đặt giới hạn đối với mình.

Một câu nói khiến tôi bừng tỉnh, vì vậy đầu nhập vào huấn luyện cường độ cao.

Nhưng ở thời điểm muốn vào tổ, đụng phải An Thiến.

Chỉ cùng quá mới hai năm thời gian, cô ta biến hóa cực lớn.

Cô ta đã sớm không còn hăng hái như lúc đó, làm việc vặt ở đoàn làm phim khác.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta cuống quít né tránh, tôi hỏi người đại diện.

Cô ấy nói ngay sau khi tôi bị đánh không bao lâu, An Thiến đã mất sự ưu ái ở chỗ ông chủ Hoàng.

Vốn cô ta đối nhân xử thế không được tốt lắm, trước đó đã đắc tội với không ít người.

Vì thế nhao nhao bỏ đá xuống giếng với cô ta.

Trong giới này, mạng lưới quan hệ tất nhiên quan trọng, nhưng nhân phẩm cũng không thể thiếu.

Là chính cô ta tự tìm đường chết.

Vốn cho dù không có vấn đề gì, dựa vào chút danh tiếng đi tham gia chút thương diễn, đi diễn nhân vật trên mạng, cũng không đến mức rơi vào kết cục hiện tại.

Cho nên, con người, ở chỗ cao phải biết khiêm tốn, ở chỗ thấp cũng không thể tự ti.

Thế giới này luôn thay đổi, nên hãy dành thêm một chút thiện ý, nói không chừng ở thời điểm rơi xuống đáy cốc còn có thể có người kéo một phen.

Người đại diện tiếp tục nói “Ông chủ Hoàng, cô còn nhớ không? Lúc trước còn bảo cô đi bồi rượu. Thiệt thòi lúc ấy có Phó tổng, lần đó cô bị đánh, nhiều ít là bởi vì nguyên nhân này.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không biết có chuyện này.”

Người đại diện thở dài một hơi: “Tôi cũng nghe người ta nói, nhưng mà không quan trọng, dù sao hắn đã bị tra xét, nghe nói bây giờ còn đóng cửa.”

Trong lòng cả kinh.

Tôi chợt nghĩ đến những gì Phó Tư Diên đã nói sau khi ra khỏi nhà vệ sinh tối hôm đó.

Thì ra, hắn thật sự là, nói được làm được.

Năm thứ hai ra rạp, tôi nhận được đề cử Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất.

Mặc dù không nhận được giải thưởng, nhưng tôi thật sự rất vui vẻ.

Đúng lúc phim mới cũng công chiếu.

Tôi giống như từ sau khi thoát khỏi cái lồng giam kia, liền rốt cuộc phát hiện hóa ra còn có thiên địa rộng lớn hơn.

Ở tuổi 30, cuối cùng tôi đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho bộ phim nữ tội phạm này.

Khi tôi cầm cúp lên.

Chợt nhớ lại năm 19 tuổi, tôi cầm cúp lên nói trước ống kính.

Lúc đó, tôi chỉ muốn bà ngoại sống tốt một chút.

Bây giờ, tất cả các mục tiêu của tôi đã đạt được.

Cũng đã qua 11 năm.

Mà ngay tại thời điểm tổ chức tiệc mừng công, Phó Tư Diên tới.

20

Lần cuối gặp nhau là hai năm trước.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bắc Kinh nói lớn không lớn, mấy năm nay tôi một lòng lao vào đoàn làm phim, không tham gia hoạt động thương mại nữa, cho nên tỷ lệ có thể gặp được đã ít lại càng ít.

Nhưng tiệc mừng công lần này đúng là tránh không thể tránh.

Khi anh bưng ly rượu đi tới bên cạnh tôi, tim tôi vẫn không tự chủ được đập loạn mấy nhịp.

“Chúc mừng em.”

Tôi cúi thấp ly rượu, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Phó tổng.”

Mấy năm nay, vẫn thỉnh thoảng sẽ từ trong miệng người khác biết được tin tức của họ.

Nghe nói Phó Tư Diên đã ngồi vững vàng vị trí của tập đoàn Phó Thức, những người không ủng hộ kia, đã sớm giải quyết xong xuôi.

Còn Lê Huyên, sau khi ba qua đời, thuận lợi trở thành người nắm giữ sản nghiệp của Lê gia.

Bắc Kinh người người đều nói, một đôi vợ chồng này quả thực là mạnh mẽ vang dội và quyết đoán.

Đúng vậy, hẳn là họ đều đã đạt được thứ mình muốn rồi.

Trầm mặc một lát.

Phó Tư Diên thản nhiên mở miệng: “Anh và Lê Huyên ly hôn rồi.”

Tim tôi co rúm lại.

Anh đến gần tôi một bước, kéo cổ tay tôi: “Lần này chúng ta ở bên nhau một cách trong sạch, được không?”

Ánh đèn yến hội chiếu vào mặt hắn, giống như lại trở về lần đầu tiên gặp mặt.

Đêm đó hắn nói: “Đi theo anh, em có nguyện ý hay không?”

Khi đó, tôi cảm thấy sao có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy?

Ai có thể từ chối được Phó Tư Diên 27 tuổi đây?

Nhưng 10 năm trôi qua, tôi cũng không còn là thiếu nữ thanh xuân 20 tuổi nữa.

Tôi tách từng ngón tay anh ra, mỉm cười: “Phó tổng, không được.”

Anh nhíu mày.

Tôi uống một ngụm rượu lẳng lặng nói: “Anh có biết vì sao trước kia tôi vẫn phải đi làm, còn phải đi quay quảng cáo, đi quay phim không? Rõ ràng là anh cho tôi đã đủ để cho tôi dùng cả đời rồi.”

“Bởi vì tôi không muốn trở thành người phải phụ thuộc vào anh, không muốn trở thành một vật phẩm, có thể gọi là đến rồi bị đuổi đi.”

Nó giống như trên bàn chơi bài đầu tiên.

Chúng tôi chỉ là lợi thế trong trò chơi của đàn ông.

Không có lựa chọn nào cả.

Tôi nhìn anh, gằn từng chữ nói: “Nếu như tôi không cố gắng, anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thẳng vào tôi, tôi sẽ không có cơ hội bình đẳng đứng cùng một chỗ với anh như hôm nay.”

Tôi cười nhạt: “Tôi vĩnh viễn không phải là lựa chọn đầu tiên của anh. Lựa chọn đầu tiên của anh là lợi ích gia tộc, là chính anh. Tôi xếp thứ mấy đây?”

“Phó tổng, nếu như lần sau, giữa gia tộc và tôi nhất định phải hy sinh một người, anh sẽ chọn thế nào?”

Anh trầm mặc.

Im lặng cũng là câu trả lời.

Ba năm trước, vì lợi ích của gia tộc, anh ấy đã từ bỏ tôi.

Tôi không trách anh.

Bởi vì trong mối quan hệ đó, tôi và anh ấy không bình đẳng.

Ba năm sau, tôi có sự nghiệp coi như không tệ, có thể về sau sẽ có phát triển tốt hơn.

Tại sao tôi lại bị nhốt trong lồng, làm một con chim hoàng yến chỉ để làm chủ nhân vui vẻ chứ?

Anh mở miệng: “Sẽ không có bất kỳ trở ngại nào.”

Tôi nhìn sợi dây chuyền trên cổ anh chậm rãi thở ra một hơi: “Phó tổng, chúng ta đi tới đây thôi.”

Trong ánh mắt anh hiện lên một tia đau xót: “Vì sao?”

Trong phòng nghỉ tối tăm đó, anh từng ôm tôi hỏi tại sao.

Khi đó tôi không hiểu tại sao anh hỏi những lời này.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

Tại sao tôi phải chạy trốn?

Bởi vì khi đó tôi vẫn không bỏ xuống được anh, anh ấy trong đoạn quan hệ này, vẫn là người nắm trong tay quyền tối cao.

Bây giờ anh ấy hỏi tại sao, tôi sẽ rời bỏ anh ấy.

Là bởi vì, đi qua đoạn thời gian hoang vu kia.

Tôi phát hiện một người, hóa ra cũng có thể dựa vào lực lượng của mình đạt được thứ mình muốn.

Sự khác biệt giữa đi nhanh và đi chậm.

Tôi không muốn dựa vào sức mạnh của anh nữa.

Tôi lại chạm cốc với anh, cười nói: “Bởi vì con đường kế tiếp, tôi muốn đi một mình.”

Tôi sẽ không bao giờ tiến lên phía trước, ngay cả ở đáy vực sâu nhất, chiến đấu để vươn lên và phát triển một cách dã man.

Hết

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận