06
Mặc dù đã nói là cuối tháng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Anh trai tôi và Giang Cảnh Lan có hiềm khích từ lâu, đến mức nào thì ngay cả tôi cũng không rõ.
Nhưng lời đã nói ra, không thể nào rút lại được.
Vậy nên tôi đành phải bắt đầu từ anh trai mình.
Tan làm sớm, tôi mua một ít bánh ngọt đến công ty anh trai thăm anh ấy.
Chưa kịp đến cửa phòng làm việc, tôi đã dừng bước, định quay người bỏ đi.
— Anh trai tôi đang nói chuyện làm ăn với Giang Cảnh Lan.
Không ngờ lại bị anh trai tôi tinh mắt nhìn thấy.
“Chạy đi đâu vậy, anh ăn thịt mày à?”
Giọng điệu anh trai tôi có chút khó chịu, bình thường có lẽ tôi sẽ an ủi vài câu.
Nhưng lúc này tôi lại giống như quả cà bị sương giá, không dám nói một lời nào.
Lẳng lặng quay người đi.
Anh trai tôi nghiêm mặt nhìn đối diện Giang Cảnh Lan, còn Giang Cảnh Lan từ lúc tôi xuất hiện, anh cứ nhìn tôi cười nham hiểm.
Anh trai tôi vẫn luôn chú ý đến anh, đương nhiên cũng không bỏ qua động tác nhỏ này.
Anh ấy lên tiếng cảnh cáo.
“Cất cái ánh mắt ghê tởm của cậu đi, nhìn ai đấy hả?”
Giang Cảnh Lan ngừng cười, anh thản nhiên nhấp một ngụm trà trước mặt, thản nhiên đáp trả.
“Dù sao cũng không phải nhìn cậu.”
Anh trai tôi rùng mình một cái: “May là không phải anh mày.”
“Ai mà bị cậu để ý thì đúng là xui xẻo.”
Tôi ngồi ở vị trí bên cạnh như ngồi trên đống lửa.
Cảm thấy mình bị mắng một cách khó hiểu.
Anh trai tôi sau khi mắng xong, tâm trạng thoải mái hơn một chút, lúc này anh ấy mới chuyển chủ đề sang tôi.
“Đến đây làm gì?”
Tôi lập tức đưa chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay ra làm nũng: “Đến đưa bánh ngọt cho anh này.”
Anh trai tôi không thèm để ý.
“Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ anh?”
“Váy của hãng C hay là chuỗi vòng cổ mà tuần trước em nhìn trúng?”
Tôi nghẹn họng: “Em đến thăm anh cũng không được à?”
“Lời này nói ra, chính em có tin không?”
Tôi không tin.
Tôi không nói gì nữa.
07
Giang Cảnh Lan ở bên cạnh xem náo nhiệt chưa đủ, anh còn muốn chen chân vào.
Anh dùng một tay chống cằm, bắt chéo chân, trong mắt lóe lên tia mờ ám.
Có chút bất chính.
Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thăm dò hỏi tôi.
“Mua bánh kem gì vậy?”
Tôi không chú ý đến biểu cảm nhỏ của anh, ngoan ngoãn đưa chiếc bánh kem trong tay cho anh xem.
Vừa hay mua hai cái.
“Một cái socola, một cái matcha.”
“Nếu anh muốn ăn thì ăn cái matcha bên cạnh đi, anh không thích ăn socola mà.”
Giang Cảnh Lan có chút bất ngờ nhìn tôi, anh nhướng mày.
Có lẽ không ngờ tôi lại dễ dàng nhảy vào cái hố anh đào như vậy.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy chiếc bánh kem trong tay tôi.
Ngược lại anh trai tôi nhận ra điều gì đó không đúng, anh ấy nhíu mày.
“Hai người khi nào mà thân thiết như vậy?”
“Anh trai em có thích ăn socola không, Tần Chỉ Yên?”
Tôi bị giọng nói đột ngột của anh ấy làm giật mình, lúc này mới phát hiện ra mình vừa lỡ lời.
Đầu óc nhanh chóng vận động, tôi cố gắng tìm mọi cách để giải thích cho hành động của mình.
Thấy tôi thực sự lo lắng không thôi, Giang Cảnh Lan rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn, anh không ngồi xem kịch nữa.
Giúp tôi giải vây.
“Lần trước ở bữa tiệc tối của Tần thị, vô tình nhắc đến một câu kiêng kỵ, không ngờ Tần tiểu thư lại nhớ rõ như vậy.”
“Người không biết còn tưởng em có ý với anh đấy.”
Thực ra chỉ là một câu nói đùa bình thường, nhưng lại động vào giới hạn của anh trai tôi.
Anh trai tôi cuối cùng không nhịn được nữa.
Vớ lấy chiếc gối dựa sau lưng ném về phía Giang Cảnh Lan.
“Cút, mẹ nó coi tôi chết rồi hả? Dám trước mặt tôi tán tỉnh em gái tôi.”
“Cút xéo cho tôi, cái hợp đồng này giảm giá hai phần trăm rồi quay lại tìm bố mày nói chuyện!”
08
Anh trai tôi vẫn còn đang bực bội, Giang Cảnh Lan cũng biết điều nên không nói gì thêm.
Anh cầm bánh kem đi ra ngoài.
Tôi cũng định đi theo, nhưng bị anh trai gọi lại.
“Đứng lại, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu, định chạy đi đâu đấy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi đành ngoan ngoãn quay lại trước mặt anh ấy.
Sau khi bị anh trai mắng suốt một tiếng đồng hồ.
Tôi ủ rũ bước ra khỏi văn phòng của anh ấy.
Giang Cảnh Lan đang đợi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, thấy tôi ủ rũ, anh ấy xoa đầu tôi.
“Sao vậy, sao lại không vui thế?”
Tôi thở dài thườn thượt, gọi anh ấy: “Anh.”
“Hửm?”
“Hay là chúng ta bỏ trốn đi.”
Giọng điệu của tôi có phần bất cần, mang theo dũng khí liều lĩnh.
Giang Cảnh Lan nghe xong bật cười: “Sao nghe như em muốn trốn chạy cùng anh, chứ không phải bỏ trốn.”
Tôi vùi mặt vào áo khoác của anh để trốn tránh.
“Em biết làm sao được, anh trai em có vẻ như rất không thích anh.”
“Anh ấy mắng em một tiếng đồng hồ, trong đó bốn mươi phút đều là mắng anh.”
“Lâu vậy sao…” Giang Cảnh Lan kéo dài giọng nói một cách cường điệu.
Cuối cùng anh tỏ ra thờ ơ.
“Nhưng em cần cậu ta thích làm gì, em thích anh là được rồi.”
“Nhưng mà…”
Tôi vẫn cố chấp nói.
“Em không thể để anh cứ mãi lén lút yêu đương với em như vậy được, đối với anh thật không công bằng.”
“Vậy bây giờ anh gọi điện thoại cho anh trai em, nói với cậu ta là chúng ta đang ở bên nhau.”
Giang Cảnh Lan làm động tác muốn lấy điện thoại ra gọi, tôi lập tức giật lấy.
“Em đột nhiên lại thông suốt rồi.”
“Không công bằng với anh cũng tốt, bạn trai thì phải nhường nhịn một chút, cứ vậy đi.”
“Vừa nãy anh nhắn tin nói muốn đưa em đi đâu chơi ấy nhỉ?”
Giang Cảnh Lan bất lực trước khả năng đánh trống lảng của tôi, nhưng rõ ràng anh cũng không muốn ép tôi lựa chọn vào lúc này.
Anh cầm lấy điện thoại, gửi đi vài tin nhắn, sau đó anh lấy chìa khóa xe bấm một cái.
Đèn pha của chiếc Bentley màu đen ở đằng xa lập tức nhấp nháy.
Anh cúi người xuống nháy mắt với tôi một cách bí ẩn.
“Đưa em đi hóng gió.” Trên đường quanh co.
Chiếc xe thể thao màu đen lao đi vun vút, để lại những vệt sáng mờ ảo.
Tôi ngồi ở ghế phụ, đi cùng Giang Cảnh Lan ba vòng liền mới dừng lại.
Có lẽ là vì muốn chăm sóc cảm xúc của tôi, toàn bộ quá trình lái xe của anh đều rất êm ái.
Làn gió nhẹ thổi qua má tôi, không hề đau rát.
Ngược lại còn mang đến một cảm giác phấn khích khó tả.
Lúc này là buổi chiều tà, những đám mây bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn buông xuống phía chân trời.
Giống như khung cảnh trong phim hoạt hình.
Khiến tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Cảnh Lan.
Từ nhỏ tôi đã bị anh trai quản lý rất nghiêm khắc, bên cạnh có bạn nam thân thiết nào là anh ấy đều nhúng tay vào.
Chưa kể đến chuyện theo đuổi người khác.
Những chiêu trò nhỏ nhặt của tôi khi thật sự phải sử dụng, mới phát hiện ra chúng thật là vụng về chẳng khác nào là trứng chọi đá.
Đặc biệt là trước mặt Giang Cảnh Lan.
Lúc theo đuổi anh, tôi nghe theo lời khuyên của bạn bè, định bụng sẽ bắt đầu bằng việc tặng hoa.
10
Mùa hè oi bức.
Tôi ngồi xổm dưới tòa nhà công ty anh, tay ôm bó hoa hồng champagne to đùng.
Để phù hợp với bó hoa đã chọn trước, tôi còn đặc biệt mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt ton sur ton* với hoa hồng champagne.
*Thực chất, “tone sur tone” hay “ton sur ton” chính là những thuật ngữ thời trang xuất phát từ tiếng Pháp, người Việt thường gọi là “tông sẹc tông”, dùng để chỉ việc phối các trang phục và phụ kiện theo một tông màu.
Kết quả là khi Giang Cảnh Lan nhìn thấy tôi, thứ đập vào mắt anh chỉ là một hình ảnh tôi ủ rũ như nụ hoa héo úa vì nắng.
Làn da tôi có khi nào đã từng bị phơi nắng như vậy.
Khuôn mặt trắng nõn chi chít những vết cháy nắng đỏ ửng.
Giang Cảnh Lan nhìn tôi, anh bất giác bật cười: “Muốn tìm anh thì sao không lên thẳng trên đó?”
Tôi ủ rũ ngồi xổm trước mặt anh, lí nhí.
“Em… em đang theo đuổi anh mà? Lên thẳng như vậy chẳng phải giống như khách đến chơi sao?”
“Thế không nóng à?”
Giang Cảnh Lan vừa nói vừa đưa cho tôi chai nước lạnh mà trợ lý đã mua, anh ân cần giúp tôi giải nhiệt.
Tôi vốn còn đang hơi chán nản thì nghe anh nói vậy liền lập tức phấn khởi.
“Câu hỏi này em sẽ trả lời, em đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi!”
“– So với nỗi khổ chờ đợi, em càng mong chờ được gặp anh hơn.”
Vẻ mặt Giang Cảnh Lan vốn còn đang trêu chọc tôi bỗng chốc trở nên nghiêm nghị.
Anh nhìn tôi.
Ánh mắt anh như ẩn chứa một tia u ám khó nhận ra.
Không ai biết, trong khoảnh khắc ấy.
Trong lòng anh là xót xa nhiều hơn, hay là cảm động nhiều hơn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.