13.
“Này, tôi còn chưa xem đâu.” Tôi nói với bóng lưng đi lướt qua mình.
Bước chân của Khương Dã hơi dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu không cần nhìn.”
?
Cái cọng lông gì vậy, sao lại đối xử với nhau khác biệt thế?
Càng không cho tôi nhìn tôi càng muốn nhìn.
Tôi đứng dậy, muốn tấn công bất chợt, Khương Dã như có mắt phía sau, tay cầm bài thi đột nhiên nâng cao hơn.
Hay, rất tốt, tôi nhảy cũng không với đến.
Được, đây là cậu ép tôi!
“Thầy ơi, Khương Dã cho người khác xem nhưng không cho em xem, cậu ấy phân biệt đối xử!”
Mách thầy xong, tôi đắc ý nhướng mày với Khương Dã, nhìn sắc mặt anh từ từ thay đổi.
Lão Lý bỏ cốc giữ nhiệt xuống, trừng mắt: “Khương Dã, sao lại không cho Ninh Miên xem?”
Khương Dã ngượng ngùng giật giật khóe miệng, không nói gì nhưng tay vẫn không buông xuống như cũ.
Không sao, lão Lý của chúng tôi có cách trừng trị anh.
“Chu Chỉ Diễm, em lấy lại bài thi của anh em tốt của mình xuống cho tôi, vẽ cũng vẽ rồi mà còn sợ người khác xem à? Đúng là…”
Chu Chỉ Diễm đột nhiên bị kéo vào cứng người.
Rõ ràng là một trong những phần tử hào hứng hóng chuyện nhất, lúc này lại bị kéo vào chiến trường.
Một bên là chủ nhiệm lớp tính tình nóng nảy, một bên là anh em tốt.
Cậu ấy nên chọn bên nào đây?
Chu Chỉ Diễm mấp máy môi, rất nhanh đã có quyết định.
“Xin lỗi anh em.”
Chu Chỉ Diễm lấy bài thi lại trong ánh mắt chết chóc của Khương Dã rồi đưa cho tôi.
Tôi bừng bừng hứng thú nhận lấy.
Sau đó, hoàn toàn sụp đổ.
Con mẹ nó… Cái này là cái gì!!!
14.
Trên giấy thi vẽ một nữ sinh.
Lông mày cô hơi nhướng lên, tay chống cằm, dáng vẻ trầm tư.
Hình dáng và chi tiết được miêu tả vô cùng chính xác.
Ngay cả nốt ruồi nhỏ ở gáy cũng được vẽ ra.
Ánh nắng sáng mai chiếu lên gò má cô, dịu dàng nhẹ nhàng càng khiến bức tranh được nâng tầm hơn.
Cho đến bây giờ tất cả đều rất hoàn hảo, đúng không?
Trọng điểm đến rồi đây.
Có lẽ là thời gian thi kết thúc, Khương Dã nóng lòng muốn nộp bài thi.
Nhưng mắt còn chưa kịp vẽ.
Thế là anh chấm hai nốt đen nhỏ lên trên.
Hai cái… Chấm đen… To bằng hạt đậu…
Giống như Lữ Bố trên chiến trường không cưỡi chiến mã mà cưỡi heo Peppa ra trận vậy.
Có vẻ đẹp của sự khuyết thiếu.
Nếu như nữ sinh trên trang giấy này không phải là tôi thì tôi chắc chắn sẽ cười.
Nghĩ kiểu gì cũng không ra, tại sao Khương Dã lại vẽ tôi?
Từ từ.
Chẳng lẽ…
Khương Dã muốn đổi qua học mỹ thuật?
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm bài thi một lúc lâu.
Khương Dã có hơi ngại, đưa tay muốn lấy lại.
“Đừng nhìn nữa, đưa cho tôi.”
Tôi nhanh chóng tránh đi, nhét bài thi vào trong gầm bàn, sau đó dùng người chắn, muốn chiếm làm của riêng.
Đúng lúc này chuông reo lên, tiết tự học buổi sáng kết thúc.
Chu Chỉ Diễm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, giống như giải vây, kéo Khương Dã ra ngoài.
“Đi đi đi, đi hút thuốc với mình.”
Tôi nhìn hai người ra khỏi phòng học mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lại lần nữa lấy bài thi kia ra.
Vừa rồi mọi người đều không phát hiện, ở bên dưới bức tranh có một dòng chữ nhỏ xíu, không nhìn kĩ sẽ không biết.
Tôi ghé sát lại, cố gắng đọc đó là gì.
“nmnnbnbylkw.”
Đậu…
Cái quỷ gì thế này, viết tiếng Trung lậu à?
15.
Cả ngày hôm đó tôi đều suy nghĩ về ý nghĩa của chú thích kia.
Sau lưng có một ánh mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm khiến tôi gai cả lưng.
Nhưng mỗi khi tôi quay đầu lại, Khương Dã sẽ lập tức dời ánh mắt, nghiêng trái nghiêng phải để không đối mặt với tôi.
Hừ!
Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó trong này!
Tôi bắt đầu hết tra từ điển rồi lại cầu cứu Baidu.
Rồi lại bắt đầu phỏng đoán nội tâm Khương Dã.
Cuối cùng cũng giải thích được hàm nghĩa của câu nói đó.
“Mẹ nó, cậu trâu bò, nửa đêm cậu đến chém tôi?”
Tôi: “…”
Cũng đủ lớn lối đấy.
Quả nhiên “hòa bình” mấy ngày nay đều là giả.
Tôi đương nhiên không thể chịu được kiểu khiêu khích mờ mịt khó đoán này.
Suy nghĩ mấy giây, tôi xé nháp, nâng bút viết.
So sánh với Khương Dã, sự phản kích của tôi đơn giản mà thô bạo hơn nhiều.
Đã quyết định khiêu chiến thì sao không làm trực tiếp?
Sau khi viết xong, tôi vo tờ nháp lại, ném xuống dưới chân Khương Dã.
Khương Dã lập tức xoay người nhặt lên.
Chưa kịp mở ra nhìn đã bị lão Lý trên bục giảng điểm danh.
“Khương Dã, em đang cầm cái gì vậy?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tôi để ý em từ tiết một rồi, từ đầu đến cuối mắt còn chưa nhìn lên bảng lần nào. Sao? Sắp thi tốt nghiệp nên không cần học nữa à?”
“Cầm đồ trong tay em lên đọc! Tôi muốn xem xem đồ trong tay em có gì hấp dẫn hơn cả sách giáo khoa nữa.”
Khương Dã: “…”
Anh vô thức nhìn về phía tôi.
Tôi gật nhẹ đầu với anh, nén cười đến mức nổi cả gân.
Lão Lý bình thường rất thích Khương Dã, không biết hôm nay làm sao mà lại chướng mắt anh.
Nhưng cũng thật đúng lúc, tôi thích thế hơn.
Khương Dã thấy tôi gật đầu thì yên tâm hơn, đứng dậy đi đến bục giảng.
Một giây sau, giọng nam trong trẻo vang lên trong phòng học:
“Tôi họ Khương, tôi rất kiêu ngạo, tôi nóng giận kéo đũng quần, bị bệnh trĩ rất nặng…”
16.
Nhờ phúc của tôi, Khương Dã lại lần nữa chết chìm trong dư luận của trường học.
Mà cái chết lần này lại là kiểu cứu cũng không sống được.
Buổi chiều tan học, tôi dọn dẹp sách vở xong lập tức chuồn đi, sợ chậm một chút sẽ bị người ta giết người diệt khẩu.
Kết quả vừa ra đến cửa phòng học đã bị người nào đó kéo cổ áo lại.
“Chạy đi đâu mà nhanh vậy? Giảng, viên, ngôn, ngữ?”
Tôi máy móc quay đầu, cười hai tiếng khô khan:
“Tôi phải về nhà làm bài tập… Nào nào nhẹ tay thôi, vừa mua đừng có kéo hỏng, á!”
Lúc này Khương Dã chọn lên sân thượng.
Chạng vạng tối, ánh nắng như một ngọn lửa đỏ rực đến tận chân trời.
Nhưng như vậy cũng không bằng lửa giận của Khương Dã được.
Anh tức đến mức khuôn mặt tuấn tú như to hơn một vòng, một lúc lâu sau mới nói được một câu đầy đủ:
“Sao ban nãy lại bôi nhọ tôi?”
“Uổng công tôi tin tưởng cậu như vậy, lên bục giảng chưa đọc trước đã đọc to, vậy mà cậu lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Nói dối cũng không thể lừa được Khương Dã.
Cho nên tôi đau khổ ăn ngay nói thật.
Vài giây sau, một tiếng gầm lớn dọa cho mấy cho con chim ở trên bay đi vang lên.
“Mẹ nó, cậu trâu bò, nửa đêm cậu đến chém tôi?”
Tôi bị dọa đến mức lắp bắp: “Không… Không phải như vậy sao?”
Khương Dã tức đến bật cười.
Anh hơi hé miệng, run rẩy lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, mấy lần mới châm lửa được.
Hít sâu mấy hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi thật muốn mở đầu cậu ra xem bên trong là gì. Học thì đứng đầu mà chuyện khác ngốc như heo vậy.”
Thật ra bây giờ tôi đã kịp phản ứng lại mấy chuyện mình tự bổ não kì quái đến mức nào.
Khương Dã không phải người nhạt nhẽo như vậy.
Hơn nữa dựa theo tính cách của anh.
Nếu muốn khiêu khích tôi thì đã làm trực tiếp trước mặt rồi, làm gì tốn công tốn sức vẽ rồi lại viết tắt như vậy.
Nhưng rốt cuộc dòng chữ kia là gì? Tôi đoán không ra.
Tôi nhíu mày ngồi xuống ghế đá, tâm trạng bực bội.
Một lát sau, Khương Dã không đành lòng mà xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Không đoán đúng cũng tốt.”
“Đừng có đoán mò, cuối tuần nói cho cậu biết, bây giờ nói có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đi thi của cậu.”
Tôi cúi đầu “ừ” một tiếng, nhỏ như muỗi nói một câu “thật xin lỗi”.
Khương Dã cười cười.
Anh buồn bực nhìn chân trời phía xa, tự nói một câu cho bản thân nghe:
“Không cần xin lỗi, cmn đúng là tôi tự rước vào mà.”
17.
Ngày thi đại học.
Trời xanh không mây, gió nhẹ nhàng thổi.
Thi xong môn cuối cùng, ra khỏi trường học.
Tôi lặng lẽ đứng trước tòa nhà dạy học mấy giây.
Sau đó như bị điên mà xé giấy nháp trong tay.
Nhưng xung quanh cũng không có ai kinh ngạc nhìn tôi.
Vì họ cũng đang dùng các cách khác nhau để phát tiết.
Khóc, gào, đập văn phòng phẩm, lộn nhào…
Dùng cách này để tạm biệt ba năm vô cùng phong phú, tạm biệt những hôm dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Vượt qua thân phận “học sinh cấp ba” này, sau này tất cả đều là ẩn số, sẽ đến thành phố nào, gặp người như thế nào, xảy ra chuyện gì…
Nhưng có thể khẳng định một điều, chúng tôi sẽ không ngừng tiến lên phía trước.
Thứ kết thúc là thanh xuân, không phải chúng tôi.
Hơn nữa… có Khương Dã bên cạnh, tôi sẽ không cô đơn.
Trước khi thi lão Lý đã dặn thi xong đừng lập tức ra về mà tập trung ở lớp, thầy ấy có lời muốn nói.
Đến lớp đã có không ít bạn học tập trung, trong đó có Khương Dã.
“Thi thế nào?”
Nụ cười trên môi tôi không khép lại được: “Chắc là có thể trên cậu.”
Khương Dã nhướng mày: “Giỏi như vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Đợi học sinh đến đủ, lão Lý đẩy một chiếc bánh gato lớn vào.
Hôm nay thầy không mặc áo sơ mi có túi như thường ngày, mà mặc một bộ âu phục rất đẹp.
Còn chưa nói gì mắt đã đỏ lên, học sinh cũng ồn ào rơi lệ.
Thầy nói rất nhiều, học sinh nào cũng khen ngợi, cũng tổng kết cho ba năm này.
Cuối cùng thầy ấy nói:
“Thật ra tôi biết lớp chúng ta có rất nhiều người lén yêu đương. Tâm sự của thiếu niên thiếu nữ luôn dễ nhìn thấu như vậy, tôi chỉ không vạch trần mà thôi.”
“Trước đó luôn nói không cho các em yêu sớm vì sợ ảnh hưởng đến việc học.”
“Bây giờ các em đã được giải phóng, thích thì nói cho đối phương biết, đừng sợ bị từ chối, đừng sợ không có kết quả, đừng để lại tiếc nuối cho thanh xuân, mấy chục năm sau khi nhớ lại sẽ não nề tự hỏi, tại sao ngày đó mình lại nhát gan như vậy…”
Ánh mắt tôi lén nhìn về phía Khương Dã, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt chăm chú mà sâu thẳm.
Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau.
Dường như có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy trái tim tôi, nhịp tim tôi hụt đi một nhịp, sau đó lập tức tăng tốc.
Cho đến rất nhiều năm sau tôi vẫn có thể nhớ rõ cảm giác này.
Cảm giác khiến người ta choáng váng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.