9.
Từ tiểu học đến cấp ba, bây giờ đã đến lớp mười hai.
Chín tuổi đến mười chín tuổi.
Ròng rã mười năm.
Tôi và Khương Dã như hai chiếc xe đua sóng vai nhau.
Cậu đuổi tôi chạy, thế lực ngang nhau.
Nhiều lần đứng đầu, chỉ dựa vào đầu óc là không thể, còn phải trả giá bằng sự cố gắng gấp trăm lần.
Những đêm chong đèn học bài đến sáng, tôi chắc chắn đèn trong phòng Khương Dã cũng sáng.
Kết quả gần đến kì thi đại học, thời điểm mọi sự nỗ lực sắp được bù đắp.
Khương Dã tụt lại phía sau.
Lao đầu vào hai chữ “yêu đương” bên lề đường.
Có lẽ bố mẹ Khương Dã nhìn thấy phiếu điểm này còn không đau lòng bằng tôi.
Còn chưa bắt đầu yêu đã thế này, yêu đương rồi thì thành tích xếp từ bét xếp lên à?
Sao ngày trước tôi lại không thấy người này không có ý chí chiến đấu như vậy chứ!
“Ninh Miên, cậu mau nói đi.” Tôn Yên lại giục.
Tôi nhắm mắt lại, ngày càng tức giận.
“Nhỏ, rất nhỏ, giống như quả ớt trên cây cổ thụ vậy, ai yêu vào người đó xui xẻo.”
Tôn Yên đang định nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngơ ngác chỉ về sau lưng tôi.
Cùng lúc đó, một giọng nam vang lên.
“Ồ? Thật sao?”
“Không ngờ cậu lại nói nó khó coi như vậy, hay là cậu nhìn lại đi?”
Tôi máy móc quay đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú hung dữ của Khương Dã.
…
“Khương Dã, a… đau, nhẹ chút.”
“Đừng có dùng sức như vậy, sẽ để lại dấu đấy…”
“Cậu nghe tôi nói đi, lần này thật sự là hiểu lầm.”
Trong sự cầu xin thảm thiết của tôi, cuối cùng Khương Dã cũng thả lỏng tay.
Anh lại kéo tôi đến rừng cây nhỏ ở phía Đông trường.
Tôi tìm một tảng đá ngồi xuống, nhe răng trợn mắt xoa tay.
“Cậu ăn gì lớn đấy, lực tay mạnh như vậy.”
Khương Dã ngoảnh mặt làm ngơ.
Như lần trước, tay đặt lên thắt lưng, bắt đầu cởi.
Lại là câu nói lần trước đã từng nói với tôi:
“Cậu lại khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, tôi sẽ giảm ranh giới cuối cùng của tôi xuống.”
Nhưng có sự khác biệt so với lần trước.
Bây giờ không có quần thu, không có xích sắt, không có khóa.
Tôi nhanh chóng thấy mấy chữ “Calvin Klein”.
10.
“Nhỏ?”
Tôi lúng túng lắc đầu.
“Ớt trên cây cổ thụ?”
Tôi lần nữa lúng túng lắc đầu.
“Ai yêu người đó xui xẻo?”
Tôi vẫn lúng túng lắc đầu.
Khương Dã hừ lạnh, chỉnh trang lại quần áo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, đen mặt nói: “Được rồi, bỏ tay xuống đi, không có cởi thật.”
Nghe vậy, tôi từ từ hạ tay xuống.
Xoa dịu trái tim đang đập nhanh của mình, ôi mẹ ơi, dọa chết con rồi.
Khương Dã thấy vậy thì nhếch miệng:
“Mạnh miệng lắm cơ mà, lúc kiểm chứng lại sợ thành thế này.”
Tôi không nhịn được mà đỏ mặt, cố gắng biện hộ:
“Cái gì chứ, vừa rồi tôi chỉ là bị cát vào mắt thôi.”
Khương Dã đúng là trước lạ sau quen, tay lại lần nữa chạm vào thắt lưng.
Tôi vội vàng ngăn lại:
“Ôi được rồi được rồi, cái miệng này của tôi, cái miệng này của tôi đúng là!”
Lúc này Khương Dã mới hài lòng.
“Nói đi, vì sao cậu lại bôi nhọ tôi?”
Tôi có hơi chột dạ.
Ánh mắt nhìn về khớp xương rõ ràng trên tay phải anh.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa có vết chai, dấu vết chỉ người thường xuyên cầm bút mới có.
Nên trả lời thế nào đây?
Nói “Vì tôi không muốn cậu yêu đương rồi ảnh hưởng đến học tập”?
Tôi cũng không phải là gì của anh, anh chắc chắn cảm thấy tôi đang xen vào việc của người khác.
Vậy thì tùy tiện bịa ra lý do gì vậy…
“Mím môi lại còn sờ mũi, ánh mắt thì nhìn trái nhìn phải. Cậu chuẩn bị nói dối sao?”
Khóe miệng tôi cứng lại.
Lời nói dối còn chưa hình thành đã bị vạch trần, ai mà chịu nổi.
Quả nhiên đàn ông vẫn nên ngốc một chút mới có người thích.
Được rồi, ăn ngay nói thật đi.
Tôi sơ lược lại cuộc hội thoại giữa mình và Tôn Yên, cộng thêm cả phiếu điểm.
Sau đó nghe thấy tiếng cười nhạo của Khương Dã:
“Cậu ta nói gì là cậu tin nấy sao? Tôi còn không biết cậu ta là ai, theo đuổi càng vô lý hơn.”
“Hơn nữa, tôi trong mắt cậu không có ý chí như vậy sao? Cho dù tôi yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích.”
Tôi thốt ra câu hỏi từ tận sâu linh hồn:
“Vậy điểm của cậu lần này là thế nào?”
Sắc mặt Khương Dã cứng đờ, không được tự nhiên hắng giọng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Rửa mặt không sạch nên điền nhầm đáp án.”
11.
Có thể điền nhầm đến mấy chục điểm.
Thì mặt bẩn đến mức nào chứ?
Chim ẻ vào mặt đấy à?
Tôi nhận ra Khương Dã không muốn nói thêm về đề tài này nên cũng biết điều không hỏi tiếp.
Tôi ngồi cạnh anh, chân kề chân, tay kề tay.
Hiếm khi chúng tôi hòa bình như thế này.
Nói thật, tôi thưởng thức Khương Dã nhiều hơn là có địch ý.
Đẹp trai, người cũng không tồi.
Quan trọng nhất là, anh rất thông minh.
Thỉnh thoảng lên lớp là nằm ngủ nhưng khi giáo viên gọi trả lời câu hỏi, anh cũng có thể đứng dậy trả lời lưu loát, giống như từng nhìn là không thể quên vậy.
Những năm này vì có anh mà tôi mới liều mạng học hành như vậy.
Là người cạnh tranh, là đối thủ một mất một còn.
Đồng thời cũng là chong chóng đo chiều gió và tấm gương của tôi.
Cho nên tôi không hi vọng sẽ thấy anh sa đọa, hi vọng anh không biến những năm tranh đấu này của chúng tôi thành trò cười.
Không biết qua bao lâu, Khương Dã lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh:
“Định thi vào trường nào?”
“Đại học B, gần nhà.”
Khương Dã gật đầu, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu thì sao?”
Anh đứng lên, phủi bụi trên quần, giọng mang theo ý cười:
“Tôi đã quen đấu với cậu, tôi và cậu cùng thi vào chung một trường đại học nhé, được không?”
Tôi ngẩn người.
Sau đó trái tim lập tức trào dâng cảm giác vui sướng không thể kiềm chế được.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại vui vẻ như vậy khi Khương Dã muốn học chung trường đại học với mình.
Có lẽ giống như anh nói, đấu đã thành quen.
Bên khu dạy học vang lên tiếng chuông vào lớp.
Khương Dã vươn tay ra trước mặt tôi.
Lòng bàn tay đầy bụi bặm do chơi bóng rổ hiện lên trước mặt tôi.
Tôi cũng không thấy ghét bỏ, cứ như vậy bỏ tay vào lòng bàn tay anh.
Mượn lực đứng lên, cùng Khương Dã đi ra ngoài.
“Lần này thi được vị trí thứ nhất, vui vẻ sao?”
“Đương nhiên, lần nào đè được cậu ở dưới tôi đều cảm thấy vui.”
“Vậy sau này tôi để cậu ở trên nhiều hơn nhé?”
“Không được, cậu phải phát huy như thường lệ, không thì tôi không cảm thấy hài lòng với vị trí thứ nhất chút nào cả…”
12.
Cmn.
Áo khoác tôi thích nhất cuối cùng vẫn hỏng.
Lúc lấy từ tiệm giặt về, vết phân chim bên trên được giặt sạch nhưng cúc áo cũng bị mất đi một cái.
Đúng lúc chỗ đó ở gần ngực.
Hoàn toàn không thể mặc được nữa.
Vì chuyện này mà tôi bực bội đến gần nửa đêm mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, vừa vào phòng học tôi đã vùi đầu xuống bàn ngủ bù.
Giờ tự học buổi sáng, trong phòng học chỉ có tiếng lật sách giáo khoa nên tôi ngủ rất say.
Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, dọa tôi lập tức bật dậy.
“Lớp chúng ta có một bạn học, lúc thi muốn thể hiện tài năng hội họa của mình, để làm gì vậy? Em định thi mỹ thuật đấy à?”
Lão Lý chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng phun nước miếng không ngừng.
Thỉnh thoảng thầy ấy còn cầm miếng lau bảng đập xuống bàn, tiếng động vừa rồi cũng từ đấy mà ra.
“Khiến tôi đau lòng hơn nữa là bạn học này là học sinh khá giỏi, vậy mà lại phạm sai lầm cấp thấp này, bài bị trừ đi mấy chục điểm! Gần đến lúc thi đại học rồi mà thái độ lại nhởn nhơ như vậy…”
Đến rồi, không cần nghe cũng biết đây là đại hội công khai xử lý tội đồ Khương Dã.
Tôi nằm xuống, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó nghe thấy lão Lý nói tiếp:
“Tôi không muốn gọi tên, bạn học này tự lên đây đi.”
“Ầm” một tiếng, tiếng ghế ma sát với mặt đất sau lưng tôi vang lên.
Khương Dã từ từ bước lên bục giảng.
Vẻ mặt thản nhiên như lên sân khấu nhận giải vậy, không chút nào giống như đang bị phê bình.
Lão Lý thấy vậy thì càng tức giận hơn.
Vốn dĩ thầy ấy đã muốn để lại mặt mũi cho Khương Dã, nhưng bây giờ cũng lười phải giữ.
“Cầm bài thi của em đi một vòng trong lớp, để các bạn học chiêm ngưỡng tác phẩm của Khương đại sư!”
Vẻ mặt Khương Dã cuối cùng cũng cứng lại.
Khương thiếu gia lập tức biến thành Khương công công, vô cùng cung kính nói:
“Không cần đâu thầy, sau này em sẽ không…”
“Bớt nói nhảm lại, đi!”
“…”
Lão Lý không hay tức giận, vừa tức lên là không có học sinh nào dám cãi lời.
Khương Dã nhận mệnh cầm bài thi đi từ bên trái qua phải.
Bạn học vừa nhìn thấy tác phẩm của anh là đều trợn mắt ra nhìn.
Nhất là Chu Chỉ Diễm, mắt thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, sau đó bắt đầu gục mặt xuống bàn cười như điên.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là gì vậy?
Sao mãi vẫn chưa đến tôi?
Tôi tò mò gần chết, hận không thể lao thẳng đến chỗ bức tranh.
Cuối cùng Khương Dã cũng đi đến chỗ tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.