20.
Trải qua nhiều nguồn tìm hiểu, tôi biết được nguyên nhân thật sự vì sao Cố Ngôn Chi lại từ chối những nữ sinh trước đó.
Anh không thích nữ sinh.
Kết hợp với dáng vẻ như tiên trên trời của anh, tất cả đều trở nên hợp lí.
Trước khi học bổ túc, tôi đã chủ động ra nghị định với anh, bày tỏ chỉ cần kết thúc học bổ túc, tôi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Vậy nên khi anh đến canteen tìm tôi đóng giả bạn gái, tôi rất mâu thuẫn.
Nhưng giá tiền anh đưa ra lại khiến tôi dễ tiếp nhận hơn.
Giây phút tôi nghe tin bố anh là giáo sư Cố, trái tim như muốn tan thành từng mảnh.
Dưới sự năn nỉ của anh, tôi vẫn đồng ý.
Chỉ là trời xui đất khiến thế nào mà giáo sư Cố chắc chắn đó là tôi.
Nghĩ đến chuyện này tôi lại thấy đau đầu.
“Tiễu Tiễu, cậu không thoải mái sao?” Bạn cùng phòng Tiểu Nam thò đầu từ chỗ của mình ra hỏi tôi.
“Không sao, hơi mệt tim thôi.”
“Sao lại thế, không phải cậu đến đại học S vì Cố Ngôn Chi sao? Anh ấy thích cậu, cậu thích anh ấy, hai bên đều hướng về nhau mà.”
Tiểu Nam không hiểu nói.
“Từ lúc anh ấy bổ túc cho mình là mình đã hết thích rồi, filter vỡ nát.” Tôi nhún vai.
“Hả? Mình thấy ngày nào về cậu cũng vui vẻ lắm mà?”
“Đó là vì người trượt môn không phải cậu. Mình đây là tìm thấy sự vui vẻ trong đau khổ.”
“Bớt nói nhảm lại. Khóe miệng sắp kéo lên đến thái dương rồi đấy.”
“Sao cậu lại không tin là mình không thích anh ấy?”
“Cậu thế này… Chẳng lẽ lúc ở khu khảo cổ là mình uổng công rồi sao?” Tiểu Nam chép miệng.
Tôi muốn gật đầu nhưng cuối cùng lại nói: “Người không biết không có tội.”
Sau đó, cô ấy hành hung tôi.
21.
Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn nên nói rõ với Cố Ngôn Chi thì hơn.
Khó khăn lắm mới viết xong tin nhắn, thứ đón tiếp tôi lại là dấu chấm than màu đỏ.
“Xóa? Xóa?” Tôi nhìn dấu chấm than mà ngẩn người.
Anh tỏ tình với tôi xong hủy kết bạn với tôi?
Đúng là kì lạ.
Cho dù lúc đó tôi không tỏ thái độ thì cũng phải là tôi xóa chứ?
Trăm câu hỏi không có lời giải đáp.
Bỗng nhiên một bạn cùng phòng của tôi la toáng lên.
“Oa oa, đàn anh Cố muốn đi du học này.” Nói xong đẩy điện thoại đến trước mặt tôi.
Tôi đẩy về.
“Cậu không đọc sao? Không thích thật à?” Cô ấy tò mò nhìn tôi, tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn cô ấy gật đầu.
“Tiếc thật đấy.” Cô ấy tiếc nuối thở dài.
Cũng không biết cô ấy đang tiếc cái gì.
22.
Chuyện của tôi và Cố Ngôn Chi cứ nghĩ đã kết thúc, không ngờ lúc tới tìm giảng viên lại nghe thấy anh và thầy Bao đang nói chuyện.
“Tiểu Cố, em muốn thi nghiên cứu của thầy sao?”
“Vâng, suy nghĩ xong em vẫn quyết định ở lại.”
“Lão Cố, ông sinh được đứa con trai tốt thật đấy.”
“Thôi đi, thằng nhãi này nghĩ gì tôi còn không biết sao?” Tiếp theo đó là tiếng vặn cốc giữ nhiệt.
Trong văn phòng vang lên tiếng nói cười, tôi bình ổn lại tâm trạng, đưa tay lên gõ cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
“Thầy Cố.” Tôi chào hỏi giáo sư Cố trước rồi đi đến chỗ thầy Bao.
Cố Ngôn Chi thấy tôi đến thì mặt đỏ lên như tôm luộc, nhanh chóng né tránh.
“Lăng Tiếu, sao vậy?” Thầy Bao cười rất hòa ái, thịt trên mặt dồn vào làm một.
“Em đến hỏi thầy trọng tâm ôn thi.”
“Mấy đứa đó nói em đến sao?” Nói rồi thầy xua tay: “Ngày mai lên lớp nói.”
“Dạ?”
Tôi hơi không kịp phản ứng.
Sau đó liên tục gật đầu.
Hóa ra thầy Bao không có ý định cho chúng tôi trọng tâm ôn tập, có lẽ là Cố Ngôn Chi quyết định thi nghiên cứu của thầy ấy nên tâm trạng tốt mới đồng ý.
Tôi đang định ra ngoài lại bị thầy ấy gọi lại.
“Lăng Tiếu, em có muốn học nghiên cứu sinh của thầy không?”
Thầy Bao vừa dứt lời, các giảng viên khác cũng đều nhìn về phía tôi với ánh mắt tò mò.
Tôi căng thẳng mím môi trong những ánh mắt này: “Em sẽ cố gắng…”
Nghiên cứu sinh của thầy Bao rất khó, hơn nữa hai năm nay lại nổi tiếng, rất nhiều sinh viên muốn thi của thầy ấy.
Tôi sợ mình không được.
“Được, ha ha ha ha.” Thầy Bao vô cùng vui vẻ.
Tôi vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Cố Ngôn Chi ngồi ngoài hành lang.
Tôi vốn đã đi qua anh đến thang máy, cuối cùng vẫn quay lại tìm anh.
Lúc tôi đứng trước mặt anh, Cố Ngôn Chi ngẩn ra một chút, ánh mắt trốn tránh và khẩn trương một cách khó nói.
“Đàn anh Tiểu Cố, em có lời muốn nói với anh.”
“Nếu như là từ chối, anh không muốn nghe.” Nói xong anh quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn tôi.
Tôi thấy bên tai đỏ bừng của anh.
Thấy tôi không nói gì, anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi đang định nói thì Cố Ngôn Chi trực tiếp đưa tay bịt tai lại!
Móa! Bị từ chối đáng sợ như vậy sao?
Không phải anh đã từ chối rất nhiều nữ sinh rồi sao?
Loại chuyện này anh phải có nhiều kinh nghiệm hơn tôi mới đúng chứ!
“Không phải, trước tiên anh nghe em nói đã.”
Anh để tay xuống.
Tôi nghe thấy tiếng động, đúng lúc đối mặt với thầy Cố đang ló đầu ra nhìn.
“Hai đứa nói chuyện đi.” Nói rồi ông ấy đóng cửa sổ lại.
23.
“Đàn anh Tiểu Cố, lúc trước em đúng là rất thích anh.”
Tôi nói xong, ý cười trên mặt Cố Ngôn Chi lập tức xuất hiện.
“Nhưng bây giờ em…”
“Em thích người khác?” Không ngờ Cố Ngôn Chi lại ngắt lời tôi.
“Không phải.”
“Vậy thì được.” Nói xong anh mới phản ứng được: “Tại sao trước đó em lại thích anh?”
“Vì…”
“Được rồi, em đừng nói nữa, anh không dám nghe. Anh hiểu ý em.” Nói xong anh có hơi ủ rũ.
Tôi nhíu mày.
“Bạn cùng phòng anh nói anh thích nan, không phải sao?” Tôi hỏi chuyện mình thắc mắc bấy lâu.
Không ngờ Cố Ngôn Chi lại bật dậy.
“Tôn Nhữ nói?”
Tôi gật đầu.
Chuyện này mà anh cũng biết?
“Em đừng có nghe cậu ấy nói bậy, xu hướng giới tính của anh bình thường.” Anh xiết chặt tay, cuối cùng thở ra một hơi.
Anh đưa tôi đến sườn núi tình yêu ở sau trường.
Tìm một khoảng đất trống, nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe.
Hóa ra những lời này bắt người từ lời nóng giận của Cố Ngôn Chi khi bị họ trêu chọc, người theo đuổi anh rất nhiều, trong kí túc xá có mấy người thường xuyên nói anh là hòa thượng không dính bụi ở trần gian.
Lời của Cố Ngôn Chi là, tôi không thích những cô gái đó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBị xuyên tạc thành tôi không thích nữ.
Tai nghe giỏi thật đấy, mười điểm.
“Vậy vì sao anh lại thích em?” Tôi nhìn thẳng mặt anh, anh lại đỏ mặt.
“Bố anh thường xuyên nhắc đến em với anh.”
Nghe đến đây, trong đầu tôi trống rỗng.
Trời ạ, không ngờ anh lại biết tôi qua cách xấu hổ như vậy!
“Các giảng viên khác cũng khen ngợi em nên anh ngày càng chú ý đến.”
Cố Ngôn Chi nói một chuyện tôi hoàn toàn không biết.
Nghe xong tôi chỉ cảm thấy vô lí.
Quá vô lí!
Vì thành tích quá kém mà nổi tiếng! Chuyện này làm mất hết cả mặt mo của tôi rồi!
“Vậy vì sao anh tránh em?”
“Anh chưa từng tiếp xúc với nữ bao giờ, dễ thẹn thùng.” Nói xong Cố Ngôn Chi ngại ngùng gãi đầu một cái.
Chuyện này tôi chứng nhận, anh rất dễ đỏ mặt.
“Ngày đó anh chạy cái gì, còn cả WeChat…”
Nói đến đây mặt Cố Ngôn Chi càng đỏ hơn, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
“Anh sợ nghe em từ chối, sau đó căng thẳng quá nên mới xóa WeChat.”
Nghe được câu này, khóe miệng tôi giật giật.
Chuyện này tôi chỉ thấy trong truyện thôi đấy.
Không ngờ lại xảy ra với mình.
“Vậy em, đồng ý không?” Anh cẩn thận hỏi.
Tôi nhìn về phía anh, cười tươi như hoa.
“Không đồng ý.”
Từ chối xong, tôi không để ý đến việc anh đang ngây người, đứng dậy muốn chạy, không ngờ lại bị anh túm lại.
“Nguyên nhân, anh muốn biết nguyên nhân.”
Nhìn ánh mắt ham học hỏi của anh, tôi hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra một hơi thật dài.
Anh cũng vô thức lặp lại động tác của tôi.
Lúc này thế giới vô cùng im lặng.
Dường như tôi nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực Cố Ngôn Chi.
“Vì em hận lịch sử thế giới.” Tôi bình tĩnh nói.
“Nếu biết vậy anh đã không đồng ý bổ túc cho em rồi.” Anh hồn bay phách lạc thả tay tôi ra: “Thật xin lỗi, khiến em bối rối rồi.”
Khuôn mặt đỏ hồng trở lại như cũ.
Tôi đi xuống dưới sườn núi, đi đến dưới, quay người nhìn về Cố Ngôn Chi đang đứng ngược lại với mình.
Anh giống như một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, đứng yên tại chỗ cụp tai buồn rầu.
Trái tim tôi như bị xiết lại.
Hình như bị người mình thích từ chối vì một môn học cũng là chuyện rất vô lí.
Tôi đặt tay lên trái tim, nó đang đập rất nhanh.
Tôi cũng không biết mình bị làm sao mà lại chạy về phía Cố Ngôn Chi.
“Đàn anh Tiểu Cố.”
Anh dừng bước.
“Hình như anh chỉ nói thích em, không nói em có muốn làm bạn gái anh không.”
Tôi đối mặt với đôi mắt đen nhánh của anh.
Hồ nước trong đó bị tôi khuấy đảo.
“Vậy em… có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Anh đỏ mặt.
Tôi nắm lấy tay anh: “Vậy anh theo đuổi em đi.”
Nói xong tôi chạy trốn.
Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, anh nói thích tôi thì tôi đồng ý thì không phải quá lỗ rồi sao?
24.
Cố Ngôn Chi và tôi lại lần nữa lên diễn đàn trường, có người nói đây là trò đùa giữa người yêu với nhau thôi.
Còn có người nói khi đi ngang qua đã bị sự ngây thơ của Cố Ngôn Chi đánh thẳng vào mặt.
Cô gái ngày trước bị anh từ chối cũng bình luận, mẹ nó, tôi còn tưởng anh ấy gay, hóa ra là anh vì anh ấy không thích tôi.
Bình luận này được rất nhiều người thích.
Kỳ thi cuối kỳ gần đến, sự xuất hiện của Cố Ngôn Chi không chỉ không khiến tôi phân tâm mà ngược lại anh còn giành chỗ trong thư viện giúp tôi.
Mọi người đều nói rằng cách theo đuổi của học bá đúng là khác người.
Tôi nghe xong thì bật cười.
Sau kì thi cuối cùng, Cố Ngôn Chi đợi tôi bên ngoài, người trông môn thi cuối cùng lại là thầy Cố.
Khi hai người gặp nhau, thầy Cố nói Cố Ngôn Chi thật ngốc.
Thầy Cố là người biết hết mọi chuyện, nhưng ông ấy lại không nói gì về nó.
Ông chỉ vỗ vai Cố Ngôn Chi rồi nói với anh trước mặt rất nhiều người: “Con trai, cố lên!”
25.
Sau khi đến ga tàu, bạn cùng phòng vào trong chờ tôi.
Khi Cố Ngôn Chi đưa hành lý cho tôi, tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn của anh.
“Chờ một chút.”
Lúc tôi đi đến cổng an ninh, anh ngăn tôi lại.
“Lăng Tiếu, anh sẽ cố hết sức để em đồng ý.”
26.
Trong một năm sau đó, Cố Ngôn Chi luôn giúp đỡ tôi, tôi như có thêm một người bố ở thành phố S vậy.
Đặc biệt là với những khó khăn trong học tập, anh đều chủ động giúp đỡ.
Số lượng thi nghiên cứu sinh có hạn, là Cố Ngôn Chi giúp cả phòng chúng tôi về đích an toàn.
Khi nhận được thông báo tốt nghiệp, tôi không nói gì mà bất ngờ đến dưới ký túc chờ anh.
Giống như lúc tôi đợi anh bổ túc cho tôi vậy.
Anh vừa đi vừa trò chuyện với bạn cùng phòng, khi nhìn thấy tôi, cả người anh như cứng lại.
Bạn cùng phòng tinh nghịch nháy mắt rồi đi trước.
“Sao em lại ở đây?”
“Muốn tặng cho anh một bất ngờ.”
Anh nhìn tôi một lúc, sau đó đưa tay ra xoa đầu tôi.
“Em nghe thầy Bao nói anh sẽ học lên tiếp nên mới đến đây, nếu không thì nửa năm tới em sẽ khó mà gặp được anh.”
“Em nhớ anh sao?”
“Ừm, em nhớ anh.”
Câu trả lời thẳng thắn khiến Cố Ngôn Chi đỏ mặt.
Anh vẫn như trước, rất dễ xấu hổ.
“Cố Ngôn Chi.”
“Em gọi tên anh nghiêm túc như vậy làm anh nhớ đến lần “chia tay” trước. Anh hơi sợ.”
Anh lùi về sau hai bước.
“Chúng ta ở bên nhau đi…”
“Woa, anh có bạn gái rồi!”
Nói rồi anh ôm chầm lấy tôi.
Mùi hoa dành dành lấp đầy hô hấp, kích thích khứu giác và nhiệt huyết của mùa hè.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.