Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

11:14 chiều – 28/10/2024

5.

Buổi trưa sau khi tan học, tôi ở phòng học chờ tài xế trong nhà tới đưa cơm cho tôi, bởi vì từ nhỏ tôi có thể chất dị ứng, căn tin trường học có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tôi không thể ăn, đành phải mỗi ngày để cho dì trong nhà nấu cho tôi, lại để cho tài xế Trương đưa tới.

Sau khi nhận được điện thoại của chú Trương, tôi chậm rãi đi ra ngoài cửa, lúc đi tới cửa vừa vặn đụng phải Chu Nhã và một đám chị em bên cạnh cô ta.

Tôi chú ý tới cách ăn mặc của Chu Nhã rất quen mắt, áo cô ta mặc là một chiếc áo len màu trắng ngọc trai bên ngoài, váy là một chiếc váy xếp li màu xanh đậm, đây không phải là cách phối hợp đồ ngày hôm qua của tôi sao.

Điểm khác biệt là bộ tôi mặc là mẫu độc quyền của một thương hiệu nước ngoài và có giá năm con số, mà bộ trên người Chu Nhã tuy rằng có kiểu dáng tương tự nhưng họa tiết và chi tiết vẫn rất khác nhau.

Tôi cười mỉa, cô ta vẫn giống như khi còn bé, thích bắt chước tôi.

Tôi vốn không có ý định nói chuyện với cô ta, nhưng Chu Nhã lại dừng bước, mỉm cười nói: “Chị họ, thật trùng hợp nha.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, phát hiện đám chị em bên cạnh cô ta đang nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Tôi gật đầu có lệ với cô ta, không muốn nói nhiều với cô ta nhưng một người chị em bên cạnh Chu Nhã không vui: “Nhã Nhã, cậu còn để ý đến cô ta làm gì, cũng không biết diễn cho ai xem!”

Nữ sinh mới nói chuyện này tôi có chút ấn tượng, tên là Tiếu Tuyết, bởi vì trốn học yêu sớm đánh nhau nhiều lần bị trường học phê bình, cũng không biết Chu Nhã sao lại cùng loại người này chơi với nhau.

“Tiểu Tuyết, cậu không cần nói thế, tính tình chị họ tôi chính là như vậy, chị ấy chắc là không phải cố ý nhắm vào tôi đâu.” Chu Nhã giở giọng bạch liên hoa nói.

Nhìn vẻ mặt này của cô ta, trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm, muốn nhanh chóng rời đi, không muốn bởi vì những người nhàm chán này mà chậm trễ thời gian ăn cơm của tôi.

Nhưng Tiếu Tuyết cũng không chịu buông tha: “Nhã Nhã, cậu cũng quá tốt bụng rồi, còn
nói chuyện thay cô ta, cậu chính là tiểu công chúa, cậu xem dáng vẻ kia của cô ta rõ là không để cậu vào mắt!”

Nghe xong lời này tôi dừng chân, trong lòng chỉ thấy buồn cười nhưng lại làm bộ như không biết, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Chu Nhã, miệng chậm rãi lặp lại: “Tiểu công chúa? Tiểu công chúa của ai?”

Tiếu Tuyết vừa định tiếp tục mở miệng, trên mặt Chu Nhã hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng nói: “Chị họ, chị mau đi ăn cơm đi, ăn muộn quá không tốt cho dạ dày đâu.”

Nói xong cô ta vội vàng lôi kéo mấy người Tiếu Tuyết nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng Chu Nhã chạy trối chet, nở nụ cười, tôi cũng không phải là người dễ bị coi thường.

Em họ à, hy vọng cô đừng làm trò nữa, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến tình cảm thân thích của chúng ta đâu.

6.

Những ngày kế tiếp, Chu Nhã ngược lại không có hành động gì, vẫn là bắt chước nhất cử nhất động của tôi, thậm chí đến mức phát rồ……

Ngày hôm trước tôi mặc quần áo gì, ngày hôm sau sẽ nhìn thấy kiểu dáng giống y vậy trên người cô ta.

Tôi và bạn học ăn ở nhà hàng nào, ngày hôm sau sẽ thấy bài đăng trong nhóm bạn bè của cô ta tag tên nhà hàng đó.

Ban nhạc tôi thích sắp có buổi biểu diễn, tôi vừa đăng post xong, giây tiếp theo sẽ thấy cô ta cảm thán trong nhóm bạn bè: [Ban nhạc yêu thích nhất sắp mở buổi biểu diễn rồi, vui quá!]

Thậm chí cô ta còn cố gắng lôi kéo bạn học cùng lớp tôi và bạn thân của tôi, để tìm hiểu tin tức của tôi.

Những trò vặt này của Chu Nhã tôi đều nhìn thấy nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian trên người cô ta, dù sao đã học cấp ba thì vẫn là học tập quan trọng hơn, cái nào nặng cái nào nhẹ tôi vẫn phân biệt rõ ràng.

Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Nhã lại cảm thấy không thỏa mãn, bởi vì cô ta phát hiện, ở phương diện học tập cô ta và tôi có sự chênh lệch quá lớn, điều này đối với người luôn xem tôi là mục tiêu bắt chước mà nói, sắp làm cho cô ta đ iên rồi.

Nhưng muốn cô ta nghiêm túc học tập cô ta lại làm không được. Cho nên cô ta không cam lòng, lại bắt đầu làm yêu.

Bởi vì gần đây cô ta liên tục bắt chước tôi, trong trường học đã xuất hiện lời đồn về hai chúng tôi.

Sau khi được cô ta dẫn dắt thì lời đồn biến thành thế này: “Mỹ nữ lạnh lùng Chu Mộng của lớp 1 vì ghen tị mà cố ý lấy Lâm Miểu ra so sánh với Chu Nhã, lại sợ bản thân mình cũng bị đem ra so sánh với Chu Nhã nên bắt chước mọi thứ của cô ấy.”

“Cái gì mà ‘Mỹ nữ lạnh lùng’? Là đồ sao chép thì có!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lớp một của tôi là lớp trọng điểm của trường, mỗi người đều hận không thể giành giật từng giây để học tập, cho nên không mấy ai quan tâm đến những chuyện vặt vãnh xung quanh, đến khi truyền tới chỗ tôi, lời đồn đã lan truyền khắp sân trường.

Nói thật, tôi thật sự không muốn để ý đến cô ta, mục tiêu bồi dưỡng từ nhỏ của mẹ tôi đối với tôi chính là đi theo con đường tinh anh: “Đừng vì người không thể nói lý mà buông bỏ tố chất của mình”, đây là lời mẹ tôi thường nói bên tai.

Chu Nhã làm gì cũng không liên quan đến tôi, nhưng giẫm lên tôi thì cô ta sai rồi, dù sao mẹ tôi còn nói cho tôi biết: “Làm việc phải quyết đoán, lúc nên ra tay thì phải ra tay.”

Cho nên sau khi tan học, tôi sửa lại váy, ung dung đứng dậy rồi chậm rãi đi về phía phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ Trương Phong là một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi đeo kính, luôn nổi danh nghiêm khắc, cho nên mọi người gọi hắn là “Trương mập mạp”.

Khi đối mặt với Trương Phong, tôi nói rõ gần đây có một số lời đồn không đúng sự thật về tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của tôi, cuối cùng tôi còn ám chỉ chuyện này mẹ tôi cũng rất quan tâm.

Quả nhiên, sau khi nhận được phản ứng của tôi, Trương Phong cấp tốc tiến hành thông báo trong đại hội rằng gần đây bầu không khí trường học không tốt, những tin đồn thất thiệt được lan truyền trong trường học, làm xáo trộn tâm tư mọi người, hơn nữa còn bắt được hai học sinh dẫn đầu vụ việc này, kiểm điểm ở đại hội.

Hai học sinh kia tôi rất quen mắt, một người trong đó chính là Tiếu Tuyết ngày đó bất bình thay Chu Nhã.

Tôi nhìn thoáng qua về phía Chu Nhã, phát hiện cô ta đang hung dữ nhìn tôi chằm chằm, cô ta không ngờ tôi đột nhiên lại nhìn mình, biểu cảm trên mặt còn chưa kịp thu hồi lại chuyển thành kinh ngạc, nhìn thấy cảnh như vậy tôi nhịn không được nở nụ cười.

Chu Nhã bị nụ cười của tôi chọc giận, trừng mắt liếc tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi.

7.

Ngay khi tôi cho rằng sau khi chuyện này qua đi, Chu Nhã sẽ an phận một thời gian, không ngờ cô ta lại có động thái mới, trong diễn đàn trường học đột nhiên xuất hiện một bài post nóng hổi, tiêu đề là: [Tin tức độc nhất vô nhị, mỹ nữ lạnh lùng bị nghi ngờ được người ta bao nuôi!]

Trong bài post đều là ảnh của tôi, trong ảnh tôi đang ngồi trong chiếc Bentley nhà mình ăn cơm trưa, mà người bao dưỡng trong ảnh là chú Trương mỗi ngày đưa cơm cho tôi.

Lần này không giống lần trước, bởi vì có hình ảnh làm chứng, cho nên mọi người nhanh chóng công khai lên án tôi.

Sáng sớm khi tôi đi dạo trong sân trường, nhìn thấy các bạn học chỉ trỏ, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đi tới trước cửa tòa nhà dạy học, Tống Hoa, người trước giờ luôn theo đuổi tôi bày vẻ mặt thất vọng nhìn tôi: “Chu Mộng, tôi không nghĩ tới cậu là loại người này, lão già kia có cái gì tốt, cậu thật sự là làm cho tôi quá thất vọng rồi!”

Còn không đợi tôi hỏi rõ ràng, Tống Hoa đã xoay người rời đi, tôi nhìn thấy Chu Nhã đứng cách đó không xa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa diễn trò: “Chị họ, chị đừng nghe bọn họ nói bừa, em tin tưởng chị không phải loại người đó.”

“Nhã Nhã, đã lúc nào rồi mà cậu còn nói thay cho cô ta, chúng ta đi mau đi, thật ghê tởm!” Tiếu Tuyết nói xong kéo Chu Nhã rời đi, mà Chu Nhã làm bộ lo lắng liếc mắt nhìn tôi một cái cũng đi theo.

Trở lại lớp, Tiểu Văn nhìn thấy tôi, lập tức tới gần tôi, lo lắng hỏ:, “Mộng Mộng, cậu có sao không?”

Tôi hỏi Tiểu Văn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các bạn học đang nghị luận cái gì.

Tiểu Văn nhìn tôi một cái, ấp a ấp úng nói với tôi: “Trên diễn đàn trường có người đăng ảnh chụp cậu, nói cậu… nói cậu được bao nuôi…”

Sau khi được cậu ấy nhắc nhở, tôi mở diễn đàn trường học lên, quả nhiên thấy được bài post kia, sau khi mở ra tôi còn say sưa đọc nó.

Không thể không nói, bài post này rất có kỹ xảo, thậm chí còn bịa ra tiền căn hậu quả.

Nói là tôi vì bắt chước Chu Nhã, không mua nổi quần áo giống cô ta cho nên tự nguyện được người ta bao nuôi, văn chương có trật tự có lý, người không biết chuyện tuyệt đối sẽ cho rằng tôi là một nữ sinh ham hư vinh lại có thế lực.

Mà ở phía dưới bài post, người mắng tôi hăng nhất, chính là Tống Hoa.

Tôi không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ tôi, mẹ tôi nghe xong rất tức giận, lập tức liên lạc với thư ký của bà.

Một lát sau thư ký gọi điện thoại cho tôi, nói là tra được người tung tin, là người của trường tôi, tên là Tiếu Tuyết, hỏi tôi có nhận ra hay không.

Sau khi nghe xong tôi còn gì nữa mà không rõ, càng không nói nên lời với Chu Nhã, người như cô ta, không đánh không mắng bạn, nhưng thỉnh thoảng gây rắc rối một chút cho bạn cũng đủ phiền.

Tôi cúp máy sau khi nói chuyện với thư ký hai câu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận