4.
Tôi không phải là người chỉ biết yêu đương, cách làm của Lục Dương đã hoàn toàn chọc tức tôi, tôi thẳng tay tát vào mặt anh ta: “Chăm sóc đến mức quỳ hẳn xuống đi giày cho cô ta đấy à! Lục Dương, anh đúng là buồn nôn!”
Lục Dương bị đánh trước mặt mọi người, sắc mặt cũng xanh đi.
Tô Y kinh ngạc kêu lên một tiếng, giọng nói không thể tin được: “Sao chị lại đánh đàn anh chứ, đàn anh cũng đâu làm gì sai, nếu chị không thích thì có thể đến tìm em, đều là lỗi của em…”
Nói rồi Tô Y còn chảy mấy giọt nước mắt.
Lục Dương thấy vậy lập tức đau lòng: “Tô Lạc! Em đang làm gì vậy? Đàn em không có lỗi, có chuyện gì thì nhắm vào anh đây này!”
Nhìn đi, ngay cả họ tên tôi cũng gọi thẳng ra luôn rồi.
Tôi đang định nói tiếp thì đột nhiên Lục Dương lại bị tát thêm một cái nữa.
Tôi hơi bất ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thấm, chỉ thấy cô gái nhỏ bình thường vẫn luôn im lặng lúc này đang tức giận đứng cạnh tôi.
Cái tát Lục Dương vừa nhận cũng đến từ em ấy.
“Thân là bạn trai của chị gái tôi mà lúc chị ấy cần anh lại lấy cớ không đến được, vừa quay đầu là ở bên cạnh người phụ nữ khác. Bây giờ ở trước mặt chị tôi anh còn bảo vệ cho cô ta, anh có biết xấu hổ không vậy? Anh mà cũng là đàn ông sao, đúng là đồ tra nam!”
Cuối cùng Tần Thấm còn hừ một tiếng đầy khinh miệt.
“Chị, chúng ta đi, không nên ở chung một chỗ với loại tra nam như thế này!”
Đây là lần đầu tiên Tần Thấm nguyện ý gọi tôi là chị, trong lòng tôi có chút kích động.
Tôi lạnh lùng ném lại cho Lục Dương câu chia tay rồi đưa Tần Thấm ra khỏi cửa hàng.
Tình cảm hai năm vẫn khiến tôi khó chịu, tôi cũng không còn tâm trạng đi mua sắm với Tần Thấm.
Cũng may Tần Thấm rất hiểu chuyện, thân là song bào thai, em ấy cũng là người đầu tiên cảm nhận được tâm trạng của tôi, em ấy ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Chị, chúng ta về nhà, em sẽ ở bên cạnh chị.”
Có người bầu bạn, tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều.
Sau khi về đến nhà, Lục Dương gọi cho tôi rất nhiều, cũng gửi rất nhiều tin nhắn, tôi không đọc, trực tiếp block anh ta.
Nhưng ngày hôm sau trên lớp, không ngờ anh ta lại chặn tôi ở cửa lớp học.
“Lạc Lạc, em nghe anh giải thích, hôm qua thật sự là hiểu lầm.”
Người xung quanh chú ý đến chúng tôi, tôi không muốn phản ứng lại Lục Dương.
“Có phải hiểu lầm hay không anh là người rõ nhất, chó ngoan không cản đường, cút ngay cho tôi.”
Lục Dương thay đổi sắc mặt: “Tô Lạc, em nhất định chia tay với anh?”
“Anh mù à? Không thấy được sao?”
“Chia tay cũng được, vậy em trả tất cả những gì anh đã tiêu cho em trong những năm qua đi!”
Lục Dương cười gằn, mở điện thoại di động ra, bật phần ghi chú lên cho tôi nhìn.
Tôi nhìn, đó là những gì anh ta đã tiêu cho tôi trong hai năm qua.
“Ăn một bát bún cay thập cẩm: 15 tệ, bắt xe ra ngoài chơi: 20 tệ…”
Tôi kinh ngạc.
Trong hai năm qua, tôi vì nghĩ cho gia cảnh của Lục Dương mà mỗi ngày lễ đều nói anh ta không cần chuẩn bị quà cho mình.
Ngược lại đồ tôi đưa anh ta đều có giá trị ít nhất từ ngàn trở lên.
Lần nào đi ra ngoài chơi cũng là tôi tiêu tiền, có thể nói tiền tôi tiêu cho Lục Dương gấp nghìn lần tiền anh ta tiêu cho tôi!
Bây giờ anh ta lại muốn tôi trả tiền?
Điều càng khiến tôi không ngờ hơn là từ ngày đầu tiên yêu nhau ở hai năm trước anh ta đã bắt đầu ghi chú!
“Trả tiền? Được, anh chờ đó cho tôi.”
Lời của tôi rơi vào tai Lục Dương lại là tôi xin anh ta kéo dài thời gian.
Sắc mặt anh ta dịu xuống, anh ta nói: “Lạc Lạc, anh còn yêu em, chỉ cần em không chia tay với anh, số tiền này em cũng không cần trả.”
Khuôn mặt này của anh ta khiến tôi buồn nôn.
Tôi về nhà thống kê hết hóa đơn mình đã mua đồ cho Lục Dương, không tính còn đỡ, tính rồi tôi mới biết mình đã tiêu cho anh ta hai ba mươi vạn.
Tôi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, định ngày mai đi học sẽ đập đống giấy này vào mặt Lục Dương.
Nhưng tôi không ngờ, còn chưa đến hôm sau tôi đã gặp lại Lục Dương.
5.
Tôi luôn có thói quen ngủ sớm, chín giờ tối đã nằm trên giường, trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấy dưới tầng có người đang ồn ào ca hát gì đó.
“Nhà đàn em thật lớn, không ngờ đàn em lại giàu như vậy, ở trường em cũng rất tiết kiệm, đối xử với mọi người lại thân thiết, tinh thần này thật khiến người khác bội phục!”
Tôi nổi giận bò ra khỏi giường, đi ra ngoài, đứng trên tầng hai cũng thấy Tô Y mặc váy áo xinh đẹp, được nhiều người vây quanh ở sảnh tầng một.
Nổi bật nhất trong đó là Lục Dương, giống như một con chó bám theo Tô Y vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững người xung quanh đều là bạn học Tô Y, ai nấy đều ồn ào cười nói to tiếng.
Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp ném một cái cốc thủy tinh từ tầng hai xuống!
“Tất cả im miệng lại cho tôi!”
Tiếng cốc vỡ khiến đám người bên dưới giật mình.
Nhất là Tô Y, trên mặt cô ta lập tức xuất hiện sự tức giận.
Lục Dương cũng bị dọa, anh ta khiếp sợ nhìn tôi: “Tô Lạc, sao em lại ở đây?”
Sao tôi lại ở đây à? Đây là nhà tôi!
Tôi còn chưa nói gì Lục Dương đã nói tiếp: “Em là con gái giúp việc nhà Y Y sao?”
“Con gái giúp việc?” Tôi bị chọc tức đến bật cười: “Mở to mắt chó của anh ra nhìn cho rõ, đây là nhà tôi! Ai cho phép mấy người đến đây? Tô Y sao?”
Mọi người xung quanh ồn ào bàn tán, rõ ràng không hiểu chuyện này là thế nào.
Sắc mặt Tô Y thay đổi, cô ta sợ tôi nói ra chuyện bản thân là thiên kim giả, vội vàng đi đến kéo tay tôi nói:
“Quên giới thiệu với mọi người, đây là chị tôi, Tô Lạc, nhưng cũng không phải ruột thịt. Chị, hôm trước tiệc sinh nhật của em bị phá hỏng, tối nay em muốn đưa bạn về nhà chơi bù, không ngờ lại khiến chị tức giận.”
Hốc mắt Tô Y hồng hồng, kết hợp với lớp trang điểm cẩn thận càng dịu dàng đáng yêu hơn.
Lúc đầu mọi người nghe Tô Y nói tôi là chị cô ta thì vô cùng kinh ngạc, nhưng khi cô ta nói câu không phải ruột thịt kia thì vẻ mặt ai nấy cũng đều thay đổi.
Không phải ruột thịt, vậy là họ hàng xa của Tô Y.
“Tô Lạc, chuyện em và Y Y là họ hàng sao không nói với anh… Em là chị, đáng lẽ phải cưng chiều em gái mới đúng. Y Y cũng chỉ là muốn tổ chức sinh nhật mà thôi, em tức giận cái gì, đây cũng không phải nhà của em!” Sắc mặt Lục Dương nhìn tôi không tốt đẹp chút nào.
Anh ta nói xong, các bạn học khác đứng quanh cũng phụ họa.
Tôi nói: “Nhà của cô ta? Nhà họ Tô chúng tôi chỉ có hai tiểu thư, là tôi và…”
“Tô Lạc, con lại bắt nạt em gái con rồi!”
Tôi còn chưa nói xong, một giọng nói trung niên nặng nề vang lên từ trên tầng.
Tiếng động ở tầng một khiến bố, anh và Tần Thấm chú ý.
Tần Thấm thấy tôi ở dưới thì lập tức bước đến bên cạnh tôi.
Bạn Tô Y nghe thấy chữ “lại” trong lời bố, khinh bỉ nhìn tôi.
“Không ngờ Tô Lạc này bình thường nhìn tốt bụng mà lại đi bắt nạt em gái mình.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, nhà to thế này cũng đâu phải của Tô Lạc, Y Y của chúng ta bị bắt nạt thành cái dáng vẻ gì rồi đây.”
Bố tôi cau mày đi từ trên tầng xuống: “Tô Lạc, bố đã đồng ý để Y Y tổ chức tiệc ở nhà, con nổi điên cái gì?”
“Rốt cuộc người nổi điên là ai? Muốn tổ chức tiệc thì ra nhà hàng khách sạn mà làm, đêm hôm khuya khoắt ồn ào ở nhà làm gì?”
Tính tôi giống tính mẹ, lúc tức giận sẽ không nể nang ai.
“Vệ sĩ đâu, chẳng ra cái thể thống gì cả! Tối nay ai dám ồn ào trong biệt thự có nghĩa là tự ý xông vào nhà dân! Đuổi ra cho tôi!”
“Tôi xem ai dám!” Bố tôi gầm lên.
Nhưng những vệ sĩ kia đều là tôi và mẹ tôi thuê về, tôi nói gì họ nghe nấy.
Những người bạn của Tô Y, bao gồm cả Lục Dương đều bị đuổi hết ra ngoài.
“Chờ chút.”
Tôi gọi vệ sĩ lại, để họ giữ Lục Dương lại.
Lục Dương thấy vậy thì vui mừng: “Lạc Lạc, trong lòng em vẫn có anh, đúng không?”
Tôi lấy đống hóa đơn giấy tờ kia xuống ném vào người Lục Dương.
“Về chuẩn bị cho đủ, trả lại tôi trong một tuần, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Lục Dương nhìn số tiền trên đống giấy tờ kia thì tái mặt.
Anh ta gào lên: “Lừa đảo! Tô Lạc, cô đang lừa đảo! Những thứ hàng vỉa hè kia làm sao có thể đắt như thế này được!”
Tôi không khỏi buồn cười.
Thế nên mới nói, có người tóc đã ngắn rồi kiến thức cũng ngắn theo.
Đồ tôi đưa cho Lục Dương đều là đồ của các nhãn hàng nước ngoài, anh ta chưa từng thấy nên nghĩ tất cả đều là đồ vỉa hè.
Tôi tiến lên vỗ mặt Lục Dương nói: “Nghe kĩ đây, tôi mới là con gái nhà họ Tô! Tô Y là cái thá gì cơ chứ? Anh liếm phải đồ giả mà không biết à? Vệ sĩ, ném anh ta ra ngoài cho tôi!”
Tô Y bị hành động của tôi chọc tức, tôi thấy mặt cô ta vặn vẹo đến mức biến dạng.
Bố mắng to tôi là đồ bất hiếu, trong lòng tôi rất khó chịu, mím môi lên tầng với Tần Thấm.
Vì chuyện này mà tôi không thể ngủ ngon được, trong đầu luôn nhớ đến những lời bố đã nói với mình.
Rõ ràng tôi và Tần Thấm mới là con gái ruột của bố, sao bố lại thiên vị Tô Y như vậy chứ…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.