1.
Tôi là quỷ sai, công việc hàng ngày là dẫn những linh hồn người sắp chết về âm phủ.
Tuy nhiên, gần đây công việc của tôi gặp trục trặc lớn.
Nguyên nhân chính là người đàn ông này.
Tôi để ý đến anh ta từ một tháng trước.
Hôm đó, tôi đang ngồi cùng nhóm người nhà bệnh nhân chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật.
“Khấn cũng vô ích thôi, người này không sống nổi đâu.”
Người phàm không nhìn thấy tôi. Tôi gác chân, nhìn bà thím đang quỳ lạy và niệm kinh, lắc đầu: “Diêm Vương đã định ba canh chết, thì không thể sống đến năm canh. Số mệnh cả rồi, nghĩ thoáng chút đi.”
Đến giờ rồi.
Cửa phòng phẫu thuật mở, tôi đứng dậy chuẩn bị dẫn hồn, nhưng bước ra lại là một bác sĩ.
“Ca phẫu thuật thành công.” Giọng anh ta lạnh nhạt, đôi mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Thành công?
Là sao đây?!
Tôi vội lật sổ công việc, quả nhiên tên linh hồn lẽ ra bị tôi dẫn đi đã biến mất.
Trong suốt 99 năm hành nghề, đây là lần đầu tôi gặp chuyện này!
“Chuyện quái gì đây?”
Tôi kinh ngạc nhìn bác sĩ: “Người này anh cứu sống? Dựa vào đâu mà anh dám cướp người từ tay Diêm Vương!”
Nói xong, không biết có phải ảo giác không, bác sĩ kia còn nhìn về phía tôi một cái.
Sau đó, anh ta mặt không cảm xúc rời đi.
Từ hôm đó, số linh hồn trong khu vực tôi quản lý ngày càng ít.
Tên trong danh sách cũng dần biến mất.
Đều là do người này cứu sống.
Tôi tức đến phát điên.
Năm nay là năm cuối cùng tôi làm quỷ sai. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được đầu thai chuyển kiếp.
Tên này lại trở thành chướng ngại lớn trên con đường về dương thế của tôi.
Tôi dò la tin tức khắp nơi, cuối cùng đồng nghiệp lão Lưu giúp tôi thu thập được vài thông tin hữu ích.
“Người này tên Thời Cố, bác sĩ chuyên khoa tim, trước làm việc ở Bệnh viện Nhân dân thành phố M. Anh ta cứu sống không ít người hấp hối, còn được quỷ sai chúng ta gọi là ‘Quỷ kiến sầu’.”
Lão Lưu là quỷ sai khu vực bên cạnh, thường ngày thích giao thiệp rộng, biết nhiều hơn tôi.
Ông ta vừa kể vừa lắc đầu: “Chính vì anh ta mà hồi đó các quỷ sai ở khu bệnh viện thành phố M mệt đến chết, phải làm thêm hai ba năm mới được đầu thai. Cũng may anh ta chuyển viện, nếu không, chẳng biết còn phải chịu khổ bao lâu nữa.”
“Tại sao lại như vậy!” Tôi kinh hãi, không muốn đợi lâu như thế.
“Chẳng lẽ không có cách nào khác?”
Chẳng hạn như trong lúc phẫu thuật, làm vài trò nhỏ dọa anh ta?
“Người ta là bác sĩ cứu người, thân mang hào quang, yêu ma quỷ quái không thể lại gần.”
Thật đúng là “Quỷ kiến sầu”.
Ngồi chờ chết cũng không được, tôi quyết định vào phòng phẫu thuật tận mắt xem thử.
Lần này, trên bàn phẫu thuật là một cô gái trẻ.
Người đã được gây mê, nằm bất động, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền.
Tôi nhìn qua thông tin trong danh sách: Vương Hoán, 19 tuổi, chết vì bệnh tim.
Tôi vòng quanh người cô ta một vòng, thở dài: “Trên đường Hoàng Tuyền chẳng phân biệt già trẻ, còn nhỏ hơn cô gái này tôi cũng từng thấy rồi.”
Lòng không gợn sóng, chỉ mong lần này thuận lợi dẫn hồn thành công.
Cửa phòng phẫu thuật bật mở, Thời Cố mặc bộ đồ phẫu thuật xanh nhạt bước vào.
Tóc ngắn được giấu dưới mũ, chỉ lộ ra đôi mắt dài sắc sảo sau lớp khẩu trang.
Cũng khá điển trai.
Tôi biết anh ta không nhìn thấy tôi, liền ghé sát đến, chắp tay nói: “Bác sĩ Thời, hôm nay nhờ anh cả đấy. Một lát nữa làm nhanh nhanh, để tôi còn kịp tan làm.”
Không biết có phải ảo giác không, động tác trong tay Thời Cố hơi khựng lại, lông mày cau chặt hơn.
“Thời bác sĩ, bắt đầu chứ?” Y tá tiến lại, gọi anh ta một tiếng.
Thời Cố khẽ gật đầu, khử trùng đôi tay mang găng, y tá đưa dao mổ cho anh ta.
Tôi bắt đầu hứng khởi: “Mau mau mau, anh xuống dao một cái, tôi liền có thể mang người đi.”
“Im miệng.” Thời Cố bỗng lên tiếng.
Cả tôi lẫn nhóm y tá đều ngẩng lên nhìn anh ta.
Y tá bối rối: “Thời bác sĩ? Tôi đâu có nói gì.”
“Không phải cô.”
Tôi chớp mắt, chống cằm đầy nghi hoặc: “Thời Cố này, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?”
Sắc mặt Thời Cố trầm xuống, ánh mắt hướng thẳng về phía tôi: “Ra ngoài.”
Ánh mắt lần này rơi chính xác lên người tôi.
Tôi nhìn quanh, xác nhận không có ai xung quanh mình, kinh ngạc thốt lên: “Anh… anh… anh nhìn thấy tôi?”
2.
Quá đỗi kinh ngạc khiến tôi không hay biết mình đã bước ra ngoài từ khi nào.
Đúng như lão Lưu nói, việc cứu người là hành động tích đức, làm việc thiện, ngay cả quỷ sai cũng không thể can thiệp.
Tôi rời khỏi phòng phẫu thuật, không thể vào lại, chỉ đành ngồi bên ngoài chờ đợi, hy vọng ca phẫu thuật thất bại.
Ngồi khoanh chân một mình bên ngoài, tôi liếc nhìn xung quanh, cảm thấy hơi lạ.
Thông thường, trước cửa sẽ có rất nhiều người nhà đợi chờ.
Sao lần này, một ca phẫu thuật lớn như vậy, bên ngoài lại không một bóng người?
Nhưng không có ai thì lại càng yên tĩnh.
Mỗi lần nghe tiếng khóc lóc, tôi đều đau hết cả tai.
Ca phẫu thuật này kéo dài bất thường, đợi đến mức tôi ngủ quên mất.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Tôi vội vã lại gần, kiễng chân, rướn cổ nhìn vào bên trong, chờ hồn phách của cô ta bay ra.
“Đừng nhìn nữa, người không chết.”
Tôi sững người.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình nên ngạc nhiên vì anh ta thực sự nhìn thấy tôi, hay vì người đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan lại được anh ta cứu sống lần nữa.
Hơn mười tiếng đồng hồ phẫu thuật, hiển nhiên Thời Cố đã mệt đến cực hạn.
Nói xong câu đó, anh ta xoay người rời đi.
Lúc này tôi đâu thể ngồi yên được nữa, lập tức sải bước theo sau.
“Anh định đi đâu?”
“Anh từ khi nào có thể nhìn thấy tôi?”
“Anh biết tôi làm gì không?”
Cho đến khi anh ta bước vào một căn phòng, đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi, tôi mới im lặng vài giây, đặt tay lên trái tim đã lâu không còn đập, cảm thán: “Đáng sợ thật, suýt nữa thì anh dọa tôi lên cơn đau tim.”
Nói rồi, tôi trực tiếp xuyên qua cánh cửa, cười hì hì bảo: “Không ngờ đúng không? Tôi có thể đi xuyên tường đấy!”
Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên đã thấy Thời Cố đang… cởi đồ!
Giữ nguyên tinh thần “phi lễ chớ nhìn”, tôi lập tức lấy tay che mặt, nhưng vẫn hé ngón tay nhìn qua, lắp bắp: “Anh… anh… anh định làm gì thế?”
Thời Cố chậm rãi cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật, tháo mũ và khẩu trang, ném vào thùng rác chuyên dụng, rồi nhìn tôi, nhả ra ba chữ: “Thu phục cô.”
Ha, chẳng buồn cười chút nào.
Tôi nghĩ bụng, nếu Thời Cố nhìn thấy tôi, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đến lúc đó, chỉ cần thỏa thuận với anh ta, những người tôi cần dẫn hồn đi, anh đừng cứu nữa, tôi hoàn thành KPI thuận lợi, sau đó đầu thai chuyển kiếp, chẳng phải rất tuyệt sao?
Nếu anh ta không dễ nói chuyện, hù dọa một chút chắc cũng được.
Dù gì tôi cũng là quỷ sai đại nhân đầy quyền uy.
Chỉ cần biểu diễn màn xoay đầu 360 độ, chắc chắn con người sẽ sợ vãi mật.
Nghĩ vậy, tôi bám theo Thời Cố về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, Thời Cố đã đột ngột quay đầu.
Không kịp né tránh, tôi vừa định nhe răng cười thì nghe anh ta nói: “Cởi giày.”
Cởi giày?
Tôi sững sờ, thầm nghĩ người này có bệnh à.
Tôi là quỷ, không phải người.
Đi đứng không chạm đất, cởi giày cái gì chứ?
Vừa định cãi lại, ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của anh ta.
Làm tôi giật thót cả tim.
Tôi vội vàng cởi giày.
Thầm nghĩ: Chuyện này mà để đám quỷ như lão Lưu biết được, thì mặt mũi tôi biết giấu vào đâu?
Căn hộ của Thời Cố rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc không nhiều, không có mùi khó chịu.
Tôi đã từng dẫn hồn ở không ít nhà, nhà của Thời Cố là một trong những nơi gọn gàng nhất.
Dù gì lần này không phải dẫn hồn, tạm coi như là làm khách ở nhà người ta, tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, chờ Thời Cố bàn chuyện.
Không ngờ sau khi vào nhà, Thời Cố chẳng buồn để ý đến tôi, cứ thế thay đồ, tắm rửa rồi đi ngủ.
Đi ngủ luôn?!
Rõ ràng anh ta chẳng thèm để tôi – một con quỷ – vào mắt.
Tôi lập tức đạp cửa xông vào phòng ngủ, nhìn người đàn ông đang nằm yên trên giường, nói: “Thời Cố, anh biết tôi là ai không?”
Thời Cố không thèm mở mắt, chỉ “ừ” một tiếng đáp lại.
Là biết rồi?
Biết mà vẫn thản nhiên như vậy?
Xem ra không cho anh ta thấy chút bản lĩnh, chắc anh ta không xem tôi ra gì.
Tôi xoay xoay cái cổ đã cứng đờ, định biểu diễn màn xoay đầu 360 độ.
Nhưng vừa chuẩn bị xong, cổ tôi đã bị anh ta bóp chặt.
Tôi sững sờ.
“Có chuyện gì, đợi tôi tỉnh dậy rồi nói. Giờ thì im lặng một chút, được không?”
Dù là đang thương lượng, nhưng giọng điệu của anh ta lại khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự đe dọa.
Tôi nhanh chóng gật đầu, ra hiệu bảo anh ta mau thả tôi ra.
Có lẽ anh ta không tin tôi, nên hơi siết chặt, kéo tôi lên giường, giữ chặt không buông.
Lần này, tôi đến thở mạnh cũng không dám, co rúm như con chim cút.
Một lúc sau, hơi thở của Thời Cố đều đặn, chắc đã ngủ rồi.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận rút người ra.
Nhưng trong lòng thì sóng gió cuộn trào.
Thời Cố không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn… chạm được vào tôi?
Lão Lưu từng nói: “Ở nhân gian, người có thể thấy quỷ, ngoài một số ít người có mắt âm dương, thì chính là những người sắp chết.”
Thời Cố rốt cuộc thuộc loại nào đây?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.