1
Nhà ta ở trong thôn rất có địa vị, tất cả đều là nhờ vào cha.
Ông sở hữu y thuật cao siêu, nếu ta có đau đầu nhức óc, ông chỉ cần phối thuốc một lần là sáng hôm sau, ta liền khỏe khoắn trở lại.
Ta không có mẹ. Năm ta năm tuổi, lý chính gia gia đến nhà, rồi mẹ liền rời bỏ ta mà đi.
Từ đó về sau, ta cùng cha nương tựa vào nhau mà sống trong thôn.
Cha ta có y thuật cao siêu nhưng lại không hành y, ông chỉ bán một loại dược duy nhất.
Loại dược hoàn này có thể khiến nữ nhân tuyệt tự, chỉ cần uống một viên là từ nay về sau, tuyệt đối không thể hoài thai.
Không chỉ vậy, nữ nhân uống dược hoàn sẽ có thân hình đẫy đà, eo thon nhỏ, da dẻ mịn màng như trứng gà mới bóc vỏ.
Có thể ngươi sẽ hỏi, ai lại muốn mua loại dược hoàn này phải không?
Dĩ nhiên là có, mà còn rất nhiều là đằng khác, toàn là dân trong thôn cả.
Một viên dược hoàn bé xíu mà đáng giá bằng hai năm thu hoạch của thôn dân.
Mặc cho giá đắt như thế, người đến nhà ta xin thuốc vẫn xếp hàng đông đúc, muốn nhận dược ít nhất cũng phải đợi nửa năm.
Họ mua dược hoàn về, ép nữ nhân trong nhà uống.
Nửa năm sau, nữ nhân uống dược hoàn liền trở thành loại hàng mà tú bà thanh lâu ở huyện thành tranh nhau mua về.
Dung nhan mỹ miều, không sợ mang thai làm ảnh hưởng việc tiếp khách, mỗi ngày lại không cần tốn thêm chén thuốc tránh thai, tú bà nào mà chẳng động tâm?
Kẻ mua được nữ nhân thì mừng rỡ, kẻ bán nữ nhân cũng vui lòng.
Một mẫu ruộng chăm chút như tổ tông cũng chỉ kiếm được hai quan tiền một năm.
Bán con cái cho kẻ buôn người, cho dù là bé trai quý giá cũng chỉ đáng giá năm lượng bạc, còn bé gái rẻ mạt, chỉ được ba lượng.
Nhưng nếu là nữ nhân uống dược hoàn của cha ta, tú bà sẵn sàng trả giá năm mươi lượng.
Một nữ nhân có giá bằng mười đứa con trai, đây quả là khoản tiền lớn mà ba đời các thôn dân cũng chưa từng thấy qua!
Những gia đình đã mua dược hoàn, cầm được tiền trong tay, liền hân hoan thu xếp cưới vợ cho con cháu trong nhà rồi xây tân phòng.
Những gia đình chưa mua được thuốc thì ra sức tích góp để có tiền mua dược hoàn.
Tất cả đều vui mừng, ngay cả nữ nhân bị bán đi cũng cảm thấy hài lòng.
Tú bà coi họ như cây rụng tiền, đương nhiên sẽ không bạc đãi, cuộc sống ở thanh lâu đối với họ tốt hơn nhiều so với ở trong thôn.
Đến cả tỷ muội tốt của ta là Tiểu Anh Tử, cũng vui vẻ nói với ta:
“Kiều Kiều, hôm nay ta nghe thấy cha mẹ ta bàn tính muốn mua dược hoàn của cha ngươi đấy!”
“Ta sắp có thể vào thanh lâu hưởng phúc rồi!”
Tiểu Anh Tử trên mặt tràn ngập hân hoan, đôi mắt sáng lấp lánh không che giấu được sự mong đợi cùng vui sướng.
Ta cắn môi, nói với nàng:
“Nhưng thanh lâu đâu phải là nơi tốt, sách viết rằng, nữ nhân ở đó, một đôi tay ngọc ngàn người gối, một điểm môi son vạn người nếm.”
Tiểu Anh Tử không hiểu ta nói gì, ta quên mất, nàng chưa từng học sách, nữ tử trong thôn biết chữ cũng chỉ có mỗi mình ta.
Nàng líu ríu nói bên tai ta:
“Thanh lâu sao lại không tốt? Người lớn trong thôn đều nói, chỉ cần vào đó, sẽ có đồ ngon đồ đẹp để ăn, còn có nha hoàn hầu hạ nữa!”
Đúng vậy, người trong thôn đều nói thế, đều dặn dò nữ nhi như thế.
Ta không biết phải giải thích thế nào với Tiểu Anh Tử, chỉ có thể chạy về nhà tìm cha, níu lấy ống tay áo của ông mà cầu xin:
“Cha, người có thể đừng bán dược hoàn cho cha mẹ của Tiểu Anh Tử được không?”
“Người từng nói, thanh lâu không phải nơi tốt, Tiểu Anh Tử là bạn tốt nhất của con, con không muốn nàng vào thanh lâu.”
Cha nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, sau một hồi lâu mới hỏi ta một câu:
“Hôm nay những y thư cần phải học, con đã học thuộc lòng chưa?”
Ta giật mình, hoảng hốt lắc đầu.
Cha không hành y, nhưng lại ép ta phải học y thuật, ngày nào ta cũng phải học thuộc một đoạn y điển.
Nếu không thuộc…
Ngẩng đầu lên, cha đã cầm sẵn thước gỗ, ta không cam tâm mà duỗi tay ra, bị đánh hai mươi roi thật mạnh vào tay, như muốn đập vỡ xương tay của ta vậy.
Đánh xong, ta vẫn phải cầm y điển lên học thuộc lòng nội dung cần phải học hôm nay.
Ta không hiểu, cha luôn nói học y là để cứu người, nhưng rõ ràng y thuật của cha rất giỏi, tại sao không dùng để cứu người, mà lại chế ra thứ dược hoàn hại người này?
Trong lòng ta nghĩ về Tiểu Anh Tử, đọc y điển một cách hỗn loạn.
Cha nhìn ta, khẽ thở dài.
Ông nói:
“Kiều Kiều, cha biết con có lòng nhân hậu, nhưng lòng tốt của con chưa chắc đã đem lại điều tốt lành.”
Ta nghi hoặc nhìn cha, cha lắc đầu thở dài:
“Thôi, cứ để con học một bài học đi.”
2
Hôm sau, cha mẹ của Tiểu Anh Tử đến nhà cầu dược, cha ta khó xử thở dài:
“Tam ca, Tam tẩu, không phải ta không muốn bán thuốc cho hai người, Tiểu Anh Tử là đứa bé ta nhìn lớn lên, đương nhiên muốn nó sống tốt, nhưng ta từng bắt mạch cho Tiểu Anh Tử, thể chất của nó bẩm sinh tương khắc với dược hoàn của ta.”
“Dù có mua về, Tiểu Anh Tử uống vào cũng chẳng có hiệu quả đâu.”
Cha ta tỏ vẻ tiếc nuối, cha mẹ của Tiểu Anh Tử lại như gặp phải sét đánh.
“Dương đại phu, ngài sẽ không nhớ lầm chứ? Anh Tử nhà ta từ nhỏ đến lớn thể cốt rất tốt, liền bệnh đều không có bị mấy lần, sao thể chất lại cùng dược hoàn của ngài tương khắc được?”
“Anh Tử! Anh Tử đâu rồi? Mau lại đây để Dương đại phu xem mạch lại cho ngươi!”
Cha mẹ của Tiểu Anh Tử vội vàng đẩy nàng tới trước mặt cha ta. Cha nhắm mắt, cẩn thận bắt mạch. Sau một lúc lâu, ông mở mắt rồi lắc đầu.
Cha ta nói:
“Tam ca, Tam tẩu, thể chất của Anh Tử quả thực không phù hợp với loại dược hoàn này. Nếu các ngươi không tin lời ta, ta có thể bán ngay cho hai người một viên, nửa năm sau xem xem liệu có hiệu quả hay không.”
“Tam ca, Tam tẩu, một viên dược hoàn này chẳng hề rẻ, các ngươi nghĩ kỹ xem có muốn đánh cược một phen không?”
Cha mẹ Tiểu Anh Tử thấy cha ta nói lời chân thành, sắc mặt cả hai liền đen kịt như đáy nồi.
Khi họ dẫn Tiểu Anh Tử đi khỏi, ánh mắt cha ta dừng lại trên người ta, giọng lạnh lùng hỏi:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Kiều Kiều, con hài lòng rồi chứ?”
Ta vui mừng chạy tới, ôm lấy cánh tay cha, nũng nịu:
“Cảm tạ cha, cha là người tốt nhất trên đời!”
Cha ta chẳng nói lời nào, qua một chén trà, ông bảo:
“Đi tìm Tiểu Anh Tử chơi đi, hôm nay không cần học dược điển nữa.”
Ta vô cùng kinh ngạc. Việc học dược điển là không bao giờ gián đoạn, dù là đêm giao thừa cũng phải học.
Cha hôm nay lại đại từ đại bi, miễn cho ta bài học hôm nay.
Ta reo lên một tiếng, hô “Cha vạn tuế,” rồi vui vẻ chạy ra ngoài, thẳng đến nhà Tiểu Anh Tử.
Ta muốn báo cho nàng rằng thanh lâu thật sự không phải chốn tốt đẹp.
Ta muốn nói với nàng rằng nàng không cần phải vào thanh lâu nữa!
Thế nhưng khi vừa đến cửa nhà Tiểu Anh Tử, ta đã nghe thấy tiếng cha nàng chửi mắng:
” Phế vật, thứ bồi tiền hàng! Ta nuôi dưỡng ngươi bao năm, ngươi lại không thể uống được thuốc!”
“Sao số ta lại xui xẻo như vậy, sinh ra đứa con vô dụng như ngươi!”
“Khi ngươi còn nhỏ, ta đã nên dìm chết ngươi rồi, đồ xui xẻo!”
Qua khe cửa, ta nhìn thấy cha Tiểu Anh Tử, tay cầm cây gậy to bằng cổ tay, đánh nàng không thương tiếc.
Tiểu Anh Tử không chịu nổi, liên tục van xin:
“Cha, đừng đánh nữa, con chịu không nổi!”
“Cha, con không vào thanh lâu cũng có thể làm việc kiếm tiền ở nhà. Con biết nấu cơm, giặt quần áo, làm ruộng, con sẽ ăn ít lại, không, con không ăn, chỉ uống nước thôi cũng được!”
“Cha, đừng đánh nữa, tha cho con đi!”
“Mẹ, mẹ ơi, cứu con với!”
Mẹ của Tiểu Anh Tử đứng đó, lạnh lùng nhìn, không nói một lời.
Thế nhưng cha nàng lại chuyển sang trút giận lên mẹ nàng, giơ gậy đánh bà:
“Đồ tiện nhân! Sao ngươi vô dụng thế! Ngươi nhìn xem, nữ nhi của ngươi, một chút giá trị cũng không có. Ta sao lại xui xẻo thế này chứ!”
Mẹ của Tiểu Anh Tử cũng bắt đầu kêu khóc thảm thiết.
Ta sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy, vội vã chạy về nhà.
Cha nhìn ta, trông thấy bộ dạng ta hoảng hốt, nhưng ông không nói lời nào.
Một thời gian sau, Tiểu Anh Tử lại tìm đến ta, nhưng lần này, nàng không còn hớn hở như trước, mà trông ủ rũ, thất thần:
“Kiều Kiều, cha muốn gả ta cho Vương què ở thôn bên.”
Ta từng nghe qua về Vương què, không chỉ què chân, mà còn ham rượu, mỗi khi uống vào là đánh vợ, đã đánh chết bốn người.
Những người đàn bà gả cho Vương què, không ai sống qua nổi ba tháng.
Ta kinh hãi nhìn Tiểu Anh Tử, nàng nhìn xa xăm với ánh mắt trống rỗng, như hỏi ta mà cũng như hỏi chính mình:
“Tại sao bao nhiêu người uống được dược hoàn ấy, mà riêng ta lại không có hiệu quả?”
Rõ ràng đang giữa mùa hè, mà toàn thân ta lại lạnh run. Nhìn bóng dáng Tiểu Anh Tử, ta không dám nói một lời.
Ta lại chạy đến tìm cha, năn nỉ ông bán thuốc cho Anh Tử.
Cha lạnh lùng từ chối, mặc cho ta khóc lóc van xin cũng vô ích.
Sau đó, Tiểu Anh Tử gả cho Vương què.
Bất quá hai tháng, nàng đã thắt cổ tự vẫn.
Nghe nói, nàng chịu không nổi những trận đòn của Vương què, đành phải tự tìm cách giải thoát.
Ta bị ám ảnh, liên tục gặp ác mộng, trong mơ là gương mặt tái nhợt đầy thương tích của Anh Tử.
Miệng nàng rỉ máu, đuổi theo ta mà hỏi:
“Kiều Kiều, sao ngươi không để cha ngươi bán thuốc cho ta chứ?”
“Thanh lâu là nơi tốt biết bao, ta suýt nữa đã vào được đó rồi.”
Ta hét lên từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt liền thấy cha đang chăm chú nhìn mình.
Khi thấy ta tỉnh lại, cha đưa cho ta một bát canh an thần, ánh mắt quan tâm phút chốc tan biến.
Ta hỏi ông:
“Cha, có phải con đã làm sai không?”
Ông không trả lời, ngày hôm sau lại dẫn ta đến nhà Tiểu Anh Tử.
Cha chỉ vào chuồng lợn và chuồng gà mới dựng trong sân, cùng với căn nhà mới xây rồi bảo:
“Tất cả đều là lễ hỏi của Vương què, ca ca của Anh Tử đã mười ba tuổi, sang năm sẽ phải cưới vợ.”
“Cha mẹ của Anh Tử đã quyết định bán nàng đi, chuyện này chẳng liên quan gì tới con. Dù là vào thanh lâu hay gả cho Vương què, tất cả cũng chỉ vì tiền.”
“Kiều Kiều, sai không phải là con, mà là cha mẹ của Anh Tử. Con không thể cứu được nàng.”
Ta nhìn vào căn nhà mới của Anh Tử, lòng đầy mông lung, lần đầu tiên hỏi cha:
“Cha, thanh lâu không phải nơi tốt, cớ sao cha còn giúp người trong thôn đưa nữ nhi vào đó?”
“Cha, rõ ràng cha có y thuật cao cường, vì sao không cứu người mà lại điều chế tuyệt tự hoàn?”
Cha đứng đó, nhìn về phía núi, bóng lưng như tùng, từ trong cốt cách toát ra nỗi bi thương và cô độc.
Ông không đáp lại câu hỏi của ta, chỉ dặn dò:
“Con có nhớ bài học của Anh Tử không?”
“Về sau, nếu lại sinh lòng tốt vô cớ, e rằng kẻ chết sẽ là chính con.”
“Kiều Kiều, thế gian có nhiều người con không cứu nổi. Khi con đưa tay ra giúp, họ có thể sẽ chết vì con, thậm chí còn hại chết con.”
Ta cố gắng tiêu hóa lời cha, ông đã sớm quay người rời đi.
Ông chỉ nói:
“Về nhà nhớ bổ sung lại bài học ngày hôm đó.”
Ta nhớ lại ngày mà cha từ chối bán thuốc cho cha mẹ của Anh Tử, khi ta chạy ra khỏi nhà, ta thật sự nghĩ rằng mình đã giúp Anh Tử thoát khỏi số phận.
Nghĩ lại bây giờ, mới thấy mình thật nực cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.