1
“Như thế nào, em không muốn sao?”
Lương Hoài cắn điếu thuốc, cúi mặt trong làn khói trắng nhạt, giọng nói đùa cợt:
“Không phải em muốn công lược anh sao, chỉ cần em đi cùng hắn một đêm.”
“Anh sẽ cưới em, em không thua thiệt chút nào, đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm lễ phục trên người ngẩn ra chừng ba giây, lúc này mới kịp phản ứng lúc vào cửa trong ánh mắt anh em của Lương Hoài nhìn tôi cùng câu “Váy này tôn dáng tôi” kia là có ý gì.
Thì ra hắn thật sự muốn đem tôi đóng gói đưa cho Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn cái người cả giới nhà giàu Bắc Kinh đều kính nể, lưu manh nhất giới Bắc Kinh — nghe nói thích chơi nhất là mấy thiếu nữ trẻ tuổi mềm mại ngoan ngoãn, làm việc tàn nhẫn.
Chỉ để có được một đơn đặt hàng, sẵn sàng bán đi nhân tình.
Đáng tiếc cho hắn làm trận lớn như vậy, bắn pháo hoa khắp thành phố, dặn đi dặn lại tôi phải mặc lễ phục mới đặt làm, tôi còn tưởng rằng là muốn cầu hôn tôi.
Thì ra là muốn nâng cao giá trị con người của tôi, đem tôi đóng gói thành đồ chơi đắt tiền hơn để cho lợi nhuận của hắn tăng gấp đôi.
2
Vì cứu lấy mạng sống, tôi tiếp nhận nhiệm vụ công lược.
Từ đứa con riêng bị mọi người bắt nạt thành người có thân phận địa vị ở Bắc Kinh, con đường này tôi và Lương Hoài đi bảy năm.
Bảy năm trước, tôi đi theo hệ thống tìm được Lương Hoài ở trong hẻm nhỏ bị người ta đánh, trên da trần trụi đều là vết thương chằng chịt.
Mỗi ngày tôi tự tay làm xong cơm bồi bổ cho hắn, thay hắn làm việc, ban đêm trong lòng lúc nào cũng run sợ lo bị trả thù, được ăn cả ngã về không cùng hắn gây dựng sự nghiệp, đông sơn tái khởi…
Mà hiện tại, hắn ép tôi đi bồi giường, còn biết chắc tôi sẽ không từ chối, nắm chắc phần thắng đưa ra kết luận:
“Công lược giả nhiệm vụ thất bại sẽ chết, đúng không?”
“Nhiệm vụ của em là cứu rỗi anh, vì anh phát huy ra giá trị lớn nhất của em, đây không phải là nghĩa vụ của em sao?”
Tôi rất muốn cười nhưng lại giống như là bị bóp cổ họng, cười không ra tiếng.
Lương Hoài từng ở khu dân nghèo chảy nước mắt giàn giụa cẩn thận hôn tôi, cho dù khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa khi về nhà cũng nhớ mang theo bó hoa tươi dỗ tôi vui vẻ.
Sau khi Lương Hoài nhận được đơn đặt hàng đầu tiên cười ôm lấy tôi nói “Ngủ đi, chúng ta sắp có nhà rồi”.
Thiếu niên từng nghèo khó mà lại ngây ngô kia trong lòng tôi đã biến mất.
Hiện giờ hắn giàu có lại biến thành bộ dạng đáng ghét vô cùng.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, tôi mới ý thức được, Lương Hoài người này cho tới bây giờ cũng chưa từng được tôi cứu rỗi thành công.
3
Biết Trành Quỷ không?
Từ nhỏ hắn bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân nhận hết bao nhiêu là tuổi nhục, cho nên cho dù là tôi ở tầng hầm ngầm cùng hắn ăn cám nuốt rau, cũng chỉ xứng với kết cục lún vào trong bùn lầy rồi chậm rãi thối rữa.
Lương Hoài ngữ khí thân mật, chậm rãi thay tôi sửa sang lại nếp nhăn trên làn váy:
“Thẩm Ngạn thích loại người như em, đến lúc đó em chủ động một chút.”
“Qua một thời gian ngắn, anh sẽ đón em về nhà.”
“Đường đường chính chính mà cưới em.”
Hai chúng tôi rất gần nhau, hơi thở đan xen, môi gần trong gang tấc.
Tôi nắm chặt tay, trong lòng biết rõ nhiệm vụ công lược trong một khắc đã kết thúc trong thất bại, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng hỏi hắn:
“Anh có biết Thẩm Ngạn là ai không?”
“Rơi vào tay người như hắn, làm sao em có thể…… Có mạng trở về……”
Ánh mắt Lương Hoài trầm xuống, dường như có chút rối rắm, ngẩng đầu lại nở nụ cười:
“Hắn chỉ làm việc thô bạo một chút, dù sao em cũng không phải là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc gì.”
“Em chủ động một chút, có lẽ Thẩm Ngạn không nỡ làm em bị thương.”
Lửa giận xen lẫn chua xót xông lên, tôi lập tức sinh ra sức lực, hung hăng tát vào khuôn mặt giả nhân giả nghĩa lại ghê tởm kia:
“Lương Hoài, lúc trước anh nên chết ở hẻm nhỏ kia!”
“Lên không được mặt bàn, đem vị hôn thê đưa cho người khác để nịnh nọt, anh không xứng với tấm chân tình của tôi!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThời điểm nói ra những lời này, tâm tình của tôi ầm ầm sụp đổ, chua xót cực lớn tràn lên cổ họng, ở chung bảy năm, tôi biết rõ điều gì sẽ khiến hắn đau đớn nhất.
Lương Hoài luôn luôn rất kiêng kị người khác nhắc tới thân thế của hắn, quả nhiên.
Giờ phút này mặt hắn âm trầm, giống như đang khắc chế cảm xúc ngập trời gì đó, từ trên cao nhìn xuống hiểu rõ sự chật vật của tôi:
“Một người công lược, có thể vì nhiệm vụ đùa bỡn tình cảm bảy năm của tôi.”
“Thời Miên, em cho rằng mình là thứ cao thượng gì sao?”
Phía sau có vệ sĩ đi tới, một trái một phải bắt lấy cánh tay tôi: “Thời tiểu thư, đừng làm khó chúng tôi.”
Tôi không thể tự hỏi, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, đáng tiếc dưới sự áp chế tuyệt đối của hai người đàn ông trưởng thành, giống như châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình.
Tôi giống như phát điên, nắm lấy thời cơ gắt gao bám lấy góc áo Lương Hoài, đầu ngón tay đều nắm tới trắng bệch:
“Em không có đùa với tình cảm của anh, mặc dù em có nhiệm vụ, nhưng em vẫn muốn ở lại bên anh…”
“Dù cho anh không thích em, cũng đừng đem em đưa cho Thẩm Ngạn…”
Nhớ tới người Thẩm gia trong truyền thuyết trắng đen ăn sạch, hành sự kiêu ngạo hung ác kia, trong giọng nói của tôi vẫn mang theo sự nghẹn ngào hoảng sợ:
“Em sẽ chết… em sẽ chết…”
4
Không đùa đâu.
Tôi từng nhìn thấy hắn ta một lần, lúc ấy sự nghiệp của Lương Hoài vừa mới bắt đầu cả ngày ngâm mình trong hội sở uống rượu xã giao.
Tôi mang theo canh giải rượu đi đón hắn, lúc đi ngang qua một phòng bao, khe cửa khép hờ truyền đến tiếng gầm nhẹ cùng tiếng kêu đau đớn không kiềm chế được.
Xuyên thấu qua sương khói như ẩn như hiện, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, hướng về phía người nọ không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, cầu xin hắn buông tha cho mình.
“Gãy tay, việc này coi như xong.”
Thẩm Ngạn miễn cưỡng dựa ở trên sô pha, khuôn mặt một nửa ẩn giấu ở trong bóng tối, trong đôi mắt phảng phất như có một con mãnh thú đang ngủ đông, đến thời khắc chuẩn bị phá lồng mà ra.
Nghe tiếng trán đập trên mặt đất nặng nề vang lên, tôi nhất thời luống cuống vội vã muốn đi, không cẩn thận khiến canh giải rượu đổ xuống đất.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, nhận thấy ánh mắt như cười như không của Thẩm Ngạn, tôi có chút sợ hãi lui về phía sau.
Thẩm Ngạn nhướng mày, miệng ngậm một điếu thuốc, chậm rãi đi tới:
“Sợ cái gì? Tôi sẽ ăn thịt cô sao?”
Hắn còn muốn nói gì đó, may mà Lương Hoài rất nhanh liền tới đón tôi.
Tôi hoảng sợ nhìn vào tay Lương Hoài và trốn phía sau hắn, cuối cùng cũng an tâm.
Lương Hoài khách khí nói lời xin lỗi rồi nắm tay tôi đi ra ngoài.
Tôi cùng hắn đi vài bước, sau khi tâm tình bình tĩnh lại liền cảm giác sau lưng như có tầm mắt nóng rực nhìn tôi, tôi dừng một chút, chỗ rẽ rốt cuộc liếc qua một ánh mắt.
Thân hình người đàn ông cao lớn, ánh lửa tàn thuốc giữa ngón tay thon dài lúc sáng lúc tối, động tác rõ ràng tản mạn, trong xương lại lộ ra một sự uy thế vô hình.
Người này rất nguy hiểm.
Đây là trực giác đầu tiên Thẩm Ngạn cho tôi.
Mà Lương Hoài thì ở trên đường không ngừng nhắc lại việc này.
Hắn nói bối cảnh thế lực của Thẩm Ngạn rắc rối phức tạp, trắng đen ăn sạch.
Còn tuyệt tình máu lạnh nhất, đã từng có người bị hắn bức đến nỗi ở trên sân thượng nhảy xuống, thi thể cách hắn hai mét, máu chảy đầy đất, hắn cũng chỉ là nhíu nhíu mày gọi người tới dọn dẹp.
Nói đến đây Lương Hoài lại cười nhạo một tiếng, như là rất chướng mắt:
“Giả đứng đắn, em không biết trên giường anh ta ghê tởm cỡ nào đâu.”
“Anh ta thích chơi với phụ nữ nhất, nhất là dùng roi da, dầu sáp nhỏ lên người cũng chỉ trầm mặc chảy nước mắt.”
Tôi nhớ lại ánh mắt của người đàn ông, kinh hãi đến sắc mặt tái nhợt, lúc này Lương Hoài mới im miệng, rất là âu yếm sờ sờ trán tôi, rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng:
“Lần sau Miên Miên phải cách xa hắn một chút, hắn không phải người tốt.”
Nhưng bây giờ Lương Hoài chỉ lạnh lùng tách từng ngón tay tôi ra, giọng nói bình thản lại vang lên như sấm sét:
“Em không phải là người làm nhiệm vụ sao? Trên người chắc hẳn là có chút đồ bảo vệ tính mạng.”
“Ngoan một chút, anh rất nhanh sẽ đi đón em.”
Tôi giơ tay lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Lương Hoài, anh đừng hối hận.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.