1.
Khi tôi xuyên không qua, tôi đã vô tình lột quần của thần tượng nổi tiếng và ngã nhào xuống đất.
Trong chương trình kinh dị được phát trực tiếp, nam thần tượng hoảng loạn kéo quần lên, cố gắng che lại cái quần lót hình Shin – Cậu bé bút chì của mình.
Khán giả trên màn hình bình luận sôi nổi.
[Tô Hòa, cô đi chết đi!]
[Lần này cô ta muốn nổi tiếng, nên giả vờ vô tình lột quần của anh trai tôi đấy!]
[Nghệ sĩ vô danh, lăn khỏi giới giải trí đi!]
Là một thiên sư toàn năng có thể bói toán, trừ ma, diệt quái, vậy mà tôi lại xuyên không thành một nữ nghệ sĩ vô danh, chuyên làm trò lố?
Đối với tôi, đây là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.
Tôi phải tẩy trắng cái danh xấu này mới được!
Người bị lột quần lại chính là bạn từ thuở nhỏ của thân xác này – Lâm Dịch.
Hắn là một ngôi sao đa tài của công ty đối thủ, là cây hái ra tiền.
Thân xác cũ này vốn là một cô nàng vô danh tận tuyến mười tám, suốt ngày bám theo Lâm Dịch để kéo chân, tạo scandal, cố gắng dùng độ nổi tiếng của hắn để tẩy trắng bản thân. Tuy nhiên, thời gian gần đây, vì… gặp một người nên cô ta đã dần thay đổi. Có điều, chuyện chưa làm tới đâu thì đã hồn lìa khỏi xác, bị tôi xuyên qua.
Cô này này muốn dùng chương trình giải trí để nổi tiếng, nhưng không ngờ lại làm cho bản thân bị ghét thêm. Đúng là trở mình không thành công.
Công ty đã ra tối hậu thư, nếu nguyên chủ không thể làm nền cho nữ thần Lâm Linh trong chương trình này, thì cô nàng không chỉ bị đuổi việc mà còn phải bồi thường hợp đồng lên tới hàng chục triệu.
Là thiên sư, tôi chỉ biết người khác phải lăn ra ngoài, chứ chưa ai dám tới đuổi tôi!
Nữ thần Lâm Linh bình tĩnh nói: “Tô Hòa, dù có sai lầm dẫn đến việc chúng ta đi sai hướng thì cũng không ai cười nhạo sự ngu ngốc của cô đâu. Cho nên đừng làm những việc mất mặt như vậy nữa.”
Hừ.
Không phải cô ta vừa mới sợ hãi, giơ chân làm tôi ngã sao? Không nghĩ tới cú ngã thế mà lại khiến nguyên chủ siêu thoát luôn.
Vốn dĩ, nguyên chủ không thể ngã, là do cô ta làm chuyện xấu phía sau.
Đã thế giọng điệu còn ám chỉ rằng nguyên chủ đang cố tình để nổi tiếng, làm trò lố.
Cô ta bóp chặt eo tôi, ánh mắt cảnh cáo tôi.
Tổ cha nó, cô ta nghĩ tôi dễ bắt nạt như nguyên chủ à?
Trước đây, nghệ nhân trà đạo đã làm gì trong những tình huống như thế này?
Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, yếu ớt và bất lực nói: “Chị Lâm, em thật sự không cố ý đi sai đường đâu, chị đừng bóp eo em nữa.”
Thân xác này trước đây đã nghe ngóng được rằng đạo diễn chương trình này là một con chó thích hóng drama.
Chỉ cần có chủ đề nóng, dù bạn là ngôi sao hay người vô danh, bạn đều là miếng mồi béo bở trong mắt ông ta.
Vì vậy, tôi không sợ đạo diễn sẽ thiên vị Lâm Linh trong chương trình này.
Vừa nói xong, tôi đã liếc thấy biểu cảm hưng phấn bất thường của đạo diễn.
Máy quay ngay lập tức chuyển cảnh, chụp được cảnh Lâm Linh bóp eo tôi đến mức tay cô ấy trở nên trắng bệch.
Lâm Linh ngượng ngùng giải thích: “Tô Hòa, tôi sợ cô lại ngã, nên đỡ cô thôi.”
Tôi nghẹn ngào kéo áo lên, để lộ vết bầm tím trên eo, đau thật sự.
Sau đó, tôi nhìn cô ấy với đôi mắt đầy nước: “Chị Lâm, em không có quên là trong chương trình này em sẽ giúp làm nổi bật hình tượng học bá của chị.”
“Em sẽ nghe lời chị, chị đừng bóp em nữa, vết bầm này phải mất một tuần mới lành, tuần sau em còn phải quay cảnh lộ eo nữa…” Tôi càng nói, giọng càng yếu đi.
Màn hình hiện lên những bình luận.
[Nghệ nhân pha trà chỉ có thể là Tô Hòa!]
[Vẫn còn tin Tô Hòa sao? Cô ta còn giỏi nhất là giả vờ đó!]
[Giúp làm nổi bật hình tượng học bá? Thảo nào tôi thấy Tô Hòa trong các chương trình khác không ngu ngốc như vậy! Thế mà đến chương trình này cứ ù ù cạch cạch phát bực.]
[Tô Hòa sao lại biết vết bầm cần một tuần để lành? Không lẽ Lâm Linh đã làm như thế nhiều lần trước đó?]
…
Tôi giữ nước mắt không rơi, ngẩng đầu nhìn Lâm Linh, khuôn mặt cô ta đã đen lại.
Tôi pha trà này cũng khá đấy chứ.
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng bị tiếng hét giận dữ của Lâm Dịch ngắt lời: “Thay Tô Hòa đi, tôi không quay với cô ta nữa!”
Đạo diễn nhìn lượng khán giả tăng đột biến không nỡ: “Không thể phá vỡ quy tắc.”
Tôi liếc nhìn Lâm Dịch xui xẻo, rồi quay đầu đi.
2.
Tôi quan sát vị trí quay chương trình giải trí này.
Trong trại trẻ mồ côi, nơi đầy âm khí, dấu hiệu cực kỳ hung hiểm, nếu không có ai chết thì rất khó kết thúc.
Tôi quét qua tất cả mọi người ở đây.
Chỉ trong chốc lát, cuộc đời của họ hiện ra trước mắt tôi.
Tôi nhìn vào khuôn mặt của Lâm Dịch.
Mệnh của hắn chưa đến lúc kết thúc, vẫn có quý nhân phù trợ.
“Lâm Dịch.”
“Đừng đứng đó, kẻo thanh thép rơi xuống đè trúng cậu.”
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một kẻ điên.
Lâm Dịch chỉ vào tôi và mắng: “Cô đã lột quần tôi trên chương trình, chẳng lẽ giờ còn định cưỡng ép, đè tôi nữa sao?”
Tôi nhìn ra ngoài hành lang, ngắt lời hắn: “Ai lại làm thế chứ.”
Ngoại hình của hắn không phải gu của tôi, làm sao tôi có thể cưỡng ép rồi đè hắn được?
Nghĩ sao vậy anh trai?
Lâm Dịch đá lật ghế bên cạnh: “Có thay người không? Không thay, tôi không quay nữa!”
Tôi kéo hắn qua một bên.
Rầm!
Một thanh thép sắc nhọn cắm sâu xuống chỗ hắn vừa đứng.
Không khí lạnh ngắt trong chốc lát.
Màn hình bùng nổ.
[Trời ơi, có vật rơi từ trên cao xuống kìa!]
[Tô Hòa vừa nói thanh thép rơi xuống đè trúng Lâm Dịch sao?]
[Để tăng độ nổi tiếng, cô ta dám thông đồng với tổ đạo cụ à? Đây rõ ràng hại người!]
…
Tôi nhìn những bình luận trên màn hình, chẳng muốn giả vờ.
“Cần gì thông đồng? Nhìn mặt là tôi biết được cuộc đời của các người rồi.”
[Cô ta đang lập hình tượng mới à?]
[Nhanh chóng bắt cô ta vào tù, nói linh tinh quá rồi.]
Đạo diễn mặt mày tái mét: “Các người kiểm tra kiểu gì vậy!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi tốt bụng giải thích.
“Là có thứ nào đó đẩy vật này xuống đây.”
Mọi người hoảng sợ, ngước lên nhìn, chỉ thấy một màu đen, chẳng có thứ gì cả.
Sau đó tất cả bắt đầu căm ghét mà nhìn tôi.
Thiên thần nhỏ Thẩm Nhạc đứng ra: “Đạo diễn, phải để anh Dịch và Tô Hòa quay cùng nhau sao?”
Tôi liếc nhìn Thẩm Nhạc.
Chương trình này chỉ bốn người, tôi, cô ấy, Lâm Dịch và Lâm Linh.
Cô ấy ám chỉ rằng tôi gây áp lực sau lưng để tổ chương trình cho tôi một kịch bản đu đeo cùng với Lâm Dịch à?
Dù sao thì thân xác cũ này cũng từng có tiền sử mắc bệnh ngôi sao và điên rồ trong các chương trình, nếu không thì cũng không trở thành cô nàng vô danh bị mọi người chửi mắng.
Tôi liếc nhìn bình luận.
Quả nhiên…
[Tô Hòa đã làm vậy không chỉ một lần, anh Dịch đã bị cô ta làm phiền đến mức nào rồi.]
[Cả con đường cô ta chỉ dựa vào ăn bám, loại nghệ sĩ vô danh còn muốn tẩy trắng. Đi ăn cớt đi!]
…
Đạo diễn chịu không nổi áp lực của mọi người, đành phải mở miệng.
“Thẩm Nhạc cùng Lâm Dịch một tổ, Lâm Linh cùng Tô Hòa một tổ.”
Lâm Linh: “Tôi muốn một mình!”
Tôi cũng lên tiếng: “Tôi không cần đồng đội.”
Bình luận nổ tung.
[Tô Hòa đã bị dọa phát điên rồi à? Định chơi trò người thần bí gì vậy?]
Tôi nhìn vào móng tay đen xanh đang sờ vào mông Lâm Linh từ bóng tối, không nói gì thêm, tự cô ta cầu phúc đi nhé.
“Nhớ tránh xa nước.” Tôi vỗ vai Lâm Dịch, chân thành nhắc nhở hắn.
Hắn gạt tay tôi ra rồi chạy đến bên cạnh Thẩm Nhạc.
3.
Đạo diễn đã sắp xếp lại, thu thập manh mối để cứu viện trưởng.
Người quay phim thua trong trò kéo búa bao, mang vẻ mặt miễn cưỡng theo sau tôi.
Tôi muốn nói cậu thanh niên thật sự may mắn, nhưng thấy vẻ mặt như vừa ăn phải cớt của cậu ta, tôi im lặng.
Vừa vào hầm dưới đất đã cảm thấy không ổn, âm khí đập vào mặt.
Tôi đẩy cửa, phòng bệnh tồi tàn, treo đầy búp bê máu me.
Khi tôi vén chăn lên, một con búp bê kinh dị đột ngột nhảy ra.
“A!”
Cậu quay phim sợ đến mức nhảy lên giường bệnh.
Tôi chỉ tay lên không trung, đột ngột túm lấy con quỷ đang lao tới.
“Còn dám chạy à!”
Tôi giữ chặt cổ con quỷ, một chân đá vào quái vật tấn công từ phía sau, mỗi tay một con.
“Bùm!”
Chúng bị đập nát.
Giao diện phát trực tiếp nhìn thấy tôi múa may, như bị quỷ ám, lại bắt đầu chửi bới.
Tôi quét mắt quanh môi trường tối tăm, trò chuyện với cậu quay phim: “Đại trượng phu thì sợ gì chứ.”
Cậu quay phim run rẩy không nói gì.
Tôi lấy ra manh mối: “Cậu có dương khí mạnh, lát nữa có ai gọi tên, cậu đừng quay lại là được.”
Cậu ta càng run hơn, lớn như vậy mà lại nhát như chuột.
“Nếu sợ thì tôi vẽ cho cậu một đạo phù?”
Cậu ta không cảm kích mà hừ một tiếng: “Cô thật sự tưởng mình là thiên sư à?”
Tôi nhướng mày, không nói gì, người tin thì sẽ tin.
“Nhớ nhắc tôi lúc bảy giờ rưỡi, Lâm Dịch sẽ gặp rắc rối, chậm chân thì hai người sẽ mất mạng.”
Lâm Dịch dù sao cũng là bạn từ nhỏ của thân xác này, còn cứu nguyên chủ vài lần, không thể không để mắt đến hắn, nếu không thì mạng sống của hắn sẽ gặp nguy hiểm ở đây.
Cậu quay phim mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Đừng có nguyền rủa anh Lâm.”
Không ngờ, cậu thanh niên này lại là fan của Lâm Dịch.
Trên màn hình đang cãi nhau ầm ĩ.
[Ngành giải trí bị cô ta phá hoại hết.]
[Vậy mà còn khóc lóc. Chỉ biết bôi nhọ thần tượng của tôi!]
[Lại bắt đầu nguyền rủa anh tôi, ngay cả cậu quay phim cũng muốn đánh cô ta.]
Tôi lấy báo giấy nhặt được và xé thành những người giấy nhỏ.
Hành lang gió lạnh thổi mạnh, đài phát thanh phát ra những tiếng kêu lạ.
Tôi vừa xé những người giấy kỳ quái, miệng niệm: “Không muốn đánh các người, tránh xa chút đi!”
“Cô đang nói chuyện với ai…”
Tôi cười đầy ẩn ý.
Cậu quay phim run lên, không nhịn được hỏi: “Cô xé những cái này làm gì? Cô không thấy rất kỳ lạ sao?”
Tôi giơ những người giấy xé nhỏ: “Tìm manh mối thôi.”
Cậu thanh niên chỉ còn biết cứng miệng im lặng.
[Cô ta chỉ dùng vài tờ giấy rách để tìm manh mối, có phải coi tôi là người thiểu năng không?]
[Cô ta không phải mắc bệnh tâm thần đấy chứ? Không giống người bình thường chút nào.]
…
Tôi liếc mắt qua màn hình, có chút không kiên nhẫn: “Đây là những thứ cơ bản nhất của thiên sư.”
Sau đó, tôi vung tay.
“Các người tìm được manh mối thì quay lại tìm ta.”
Vô số người giấy trong khi đang bị chỉ trích bắt đầu đi khắp nơi với những bước chân ngắn.
Trực tiếp phát sóng đang nóng lên.
[Ôi, tôi hoa mắt à? Sao thấy mấy người nhỏ chạy được vậy?]
[Tôi cũng thấy rồi! Giống như trong phim ma của Lâm Chính Anh vậy!]
…
Tôi liếc màn hình, cười: “Thích nhìn dáng vẻ không có kiến thức này của các người.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.