Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

5:49 chiều – 17/11/2024

9.

Ta được tam ca ca mang về Ngu Quốc Công phủ. Cha mẹ ta đã phạm pháp, bị lưu đày hai ngàn dặm.

Sau khi trở về ta liền phát sốt cao, sốt cao rồi hạ sốt, lặp đi lặp lại gần nửa tháng mới tỉnh táo. Ngô ma ma nói khuôn mặt nhỏ nhắn của ta so với quýt còn vàng hơn.

Mẫu thân ở bên cạnh trông coi ta, trông hốc hác đến nỗi tóc bạc trắng. Phụ thân cũng hủy buổi triều sớm, nói muốn chờ ta tỉnh lại.

Đại tẩu tẩu không để ý thân đang mang thai, một ngày ba lần nấu canh thuốc cho ta. Nhị ca ca cùng tam ca ca canh giữ ở trước giường ta đọc sách, sợ ta tỉnh lại thấy trong phòng không có ai sẽ sợ hãi.

Bọn họ đều là người tốt, ta là bông tuyết nhỏ được những tình yêu này tưới lớn.

Ta lớn lên một cách đ/iên cuồng và phóng đãng. Chỉ chớp mắt ta đã mười ba tuổi.

Đại tẩu tẩu trước sau sinh bốn hài tử, ta mỗi ngày đều bị các tiểu chất tử quấn lấy không rời. Nhị ca ca cưới nhị tẩu tẩu, nàng sẽ kiên nhẫn dạy ta thêu thùa cắm hoa, cũng không chê ta vụng về dùng kim đ//âm vào mình.

Ngựa con đã trưởng thành, có thể mang theo ta dạo bước trên đồng cỏ. Ta cũng được phụ mẫu nuôi dưỡng rất tốt.

Hôm nay ta có thể hoàn chỉnh nói ra một câu biểu đạt ý nghĩ của ta, cũng sẽ giống như những danh môn quý nữ khác trong kinh lễ nghĩa chu toàn.

Miễn là nó không liên quan đến những vấn đề quá phức tạp, ta vẫn trông bình thường như những đứa trẻ khác. Nhưng ta biết, ta vẫn là tiểu A Dư ngốc ngốc kia.

Ta biết chữ, nhưng không biết viết. Tôi đánh đàn, sẽ kéo đ//ứt dây đàn.

Nhưng mẫu thân chưa bao giờ nói ta là đồ ngốc, bà chỉ mỉm cười nói với ta: “Tiểu Dư Nhi không cần phải học những thứ ngâm phong lộng nguyệt này, con là bảo bối minh châu của nhà ta, ở nhà nuôi cả đời cũng được, Tiểu Dư vui vẻ là quan trọng nhất!”

Vui vẻ, ta mỗi ngày đều rất vui vẻ, ta vui vẻ nhất chính là tam ca ca mỗi ngày tan học đều mang về cho ta những món đồ không trùng.

Hôm trước là diều, hôm trước nữa là hoa đăng, hôm qua là một lồng đom đóm, hôm nay… Hôm nay huynh ấy mang về cho ta một người.

Ta ngơ ngác nhìn người này, hắn mặc một thân áo lam nhàn nhạt, dáng dấp so với tam ca ca của ta đẹp hơn, vóc dáng cũng cao hơn tam ca ca của ta một chút.

Tam ca ca nói với ta: “Hắn chính là Thẩm Phùng Ngọc, lúc trước ta đã nói với muội, xạ thuật cưỡi ngựa của hắn trong học đường là tốt nhất!”

Ta nhớ tới, có một đoạn thời gian ta nhờ Tam ca ca dạy ta cưỡi ngựa, Tam ca ca nói huynh ấy cưỡi ngựa không giỏi, sợ làm ta ngã, chờ qua vài ngày nữa huynh ấy sẽ mời cho ta một người lợi hại nhất đến dạy ta.

Ta vừa nghe hắn sẽ dạy ta cưỡi ngựa, vui vẻ đến mức ngay cả bùn trong tay cũng quên lau, đưa tay bắt lấy ống tay áo người ta: “Phùng Ngọc ca ca dạy ta cưỡi ngựa, phải chạy nhanh!”

Thẩm Phùng Ngọc so với tam ca ca ta còn ôn nhu hơn, hắn lấy khăn tay ra cẩn thận lau bùn lầy trên tay ta.

Đôi tay kia so với ta lớn hơn vài vòng, tôn lên bàn tay của ta lung linh như búp bê gốm sứ.

“Tốt, nhất định chạy nhanh!”

Tôi ngồi trên lưng con ngựa chạy nhanh nhất trong nhà, cảm thụ gió đêm của đồng cỏ dưới ánh mặt trời chiều.

Trước mắt ta là đám mây cuồn cuộn biến ảo, ánh dương rực rỡ muôn vẻ, còn có chim nhạn bay lượn phía chân trời.

Đây chính là thế giới trong lòng ta, ta là cô nương hạnh phúc nhất trên đời.

Thẩm Phùng Ngọc nói với ta: “Tiểu Dư nhi không phải đá cứng, là ngọc thô, là trăng sáng che mây, thế nhân sớm muộn gì cũng sẽ thấy sự sáng tỏ của ta.”

10.

Thẩm Phùng Ngọc dạy ta cưỡi ngựa, b//ắn tên, bắt thỏ rừng. Ta đã học rất chăm chỉ, nhưng luôn rơi khỏi lưng ngựa, mũi tên không bao giờ b//ắn trúng mục tiêu, thỏ sẽ khiến ta té ngã.

Hắn cũng không ghét bỏ ta ngốc, mỗi khi như vậy, hắn sẽ giống như mẫu thân dịu dàng mà dỗ dành ta, sau đó lại không ngại phiền toái mà dạy ta.

Thẩm Phùng Ngọc cũng là người tốt, hắn là mặt trời thời niên thiếu của ta.

Lúc mười bốn tuổi, Hoàng đế tổ chức cung yến, phụ mẫu lần thứ hai dẫn ta vào hoàng cung.

Bên cạnh Hoàng hậu thẩm thẩm có một tiểu nha đầu so với mặt trời còn tươi sáng hơn, ta đoán nàng chính là muội muội năm đó làm cho thẩm thẩm khóc đến thương tâm như vậy.

Nữ quyến của các đại thần khác biết đánh đàn, biết ngâm thơ. Ta không biết gì ngoài việc ăn.

“…… Thần nữ xin bái kiến, nghe nói nữ nhi của Ngu quốc công đại nhân bế nguyệt tu hoa, vả lại tài hoa nổi bật, khiến vô số vương công quý tộc kinh thành mê mẩn. Thần nữ hôm nay cả gan, muốn gặp Tứ cô nương một chút có được không?”

Ta không rõ nguyên do, chỉ vùi đầu ăn, miệng như con sóc đang ăn hạt. Tam ca ca chọc chọc quai hàm của ta, ta hung hăng trừng huynh ấy một cái: “Người ta gọi muội đấy, đừng ăn nữa!”

Tam ca ca c//ướp đùi gà trong miệng ta đi, nhét vào trong miệng của mình. Nửa mặt ta bóng loáng, hai mắt mờ mịt.

Cô nương kia đi tới trước mặt ta, thấy mặt ta lấm lem, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Tứ cô nương, có thể vì thần nữ dâng lên một khúc không?”

Điều này sao ta có thể! Ta có chút không biết làm sao, rụt rè thương lượng cùng nàng: “Hiến không được, nếu không ngươi ngồi xuống cùng ta ăn đùi gà?”

Nàng có vẻ hơi tức giận, hung hăng trừng ta một cái, sau đó liền chạy đi. Ta có chút tủi thân, cúi đầu nói với Tam ca ca: “Sao lại có người không thích ăn đùi gà chứ…”

Chắc là Hoàng hậu thẩm thẩm nghe được tiếng lòng của ta, bảo ta đi lên ngồi bên cạnh nàng, cùng tiểu công chúa gặm đùi gà.

Ánh mắt cô nương kia nhìn ta càng hung dữ hơn. Ta không rõ mình làm không tốt chỗ nào, lại khiến cho người ta tức giận như vậy.

Ta tìm cái cớ đi vệ sinh, muốn đi ra ngoài dạo một vòng, trở về người ta sẽ không giận ta nữa. Ta vượt qua bóng đêm đi về phía trước, tối mịt mù không thấy rõ đường dưới chân.

Đột nhiên, lưng ta bị va đập mạnh và ta ngã xuống nước. Xong đời, không ai dạy ta bơi hết!

Ta không thở nổi, liều mạng giãy dụa: “Thẩm Phùng Ngọc, cứu ta… Ngươi không dạy ta…”

Ta chìm nổi hồi lâu, lâu đến nỗi ta cảm giác mình thật sự biến thành cá nhỏ. Chợt cả người ta nhẹ nhàng, không khí trong lành tranh nhau tràn vào miệng mũi.

Bên tai là giọng nói dịu dàng ân cần của Thẩm Phùng Ngọc: “Nhất định dạy nàng.”

“Phùng Ngọc ca ca, ngươi bị tiểu yêu tinh này mê hoặc tâm khiếu rồi sao? Nàng ta chỉ là một con lừa ngu xuẩn, cái gì cũng không biết! Ngươi còn mỗi ngày chạy tới nhà dạy nàng ta, đây khác gì đàn gảy tai trâu chứ?”

Sau đó ta mới biết được, cô nương trong cung yến kia là con gái của Thành Dương Vương, ái mộ Thẩm Phùng Ngọc đã lâu nhưng không có kết quả, sau nhiều lần trắc trở thì nàng ấy nghe đến ta, cố ý đến khi dễ ta.

Phụ mẫu ta cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta ức hiếp, Thành Dương Vương chỉ là một vương gia khác họ mà tổ tiên tự phong tước, nữ nhi của hắn ương ngạnh, có thể khi dễ Bảo Nhi nhà người ta sao?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Không thể được!

Thành Dương Vương mang theo ba xe ngựa lễ tới cửa bồi tội với ta, phụ thân ta mặt lạnh đi ra, làm như không thấy.

Thế tử Thành Dương Vương bị tam ca ca ta đ//ánh cho một trận, mặt sưng như bánh bao, giận mà không dám nói gì.

Thẩm Phùng Ngọc quỳ gối trước mặt phụ mẫu ta, bưng linh vị của mẫu thân mình thề, muốn cưới Tống Tuyết Dư làm vợ, vĩnh sinh vĩnh thế chỉ đối xử tốt với một mình nàng, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng dù chỉ một chút.

Ta trốn sau cửa nghe lén, trong lòng chua xót, luôn cảm thấy có vị dấm chua.

Thẩm Phùng Ngọc muốn cưới Tống Tuyết Dư, vậy sau này hắn có phải không thể dạy ta cưỡi ngựa nữa hay không?

Không đúng, Tống Tuyết Dư chính là ta mà!

Tam ca ca ta biết được việc này thở hổn hển, chỉ vào Thẩm Phùng Ngọc mũi chửi mắng: “Ta mời tiểu tử ngươi về nhà làm sư phụ cho tiểu muội ta, ngươi lại muốn lấy tiểu muội ta làm vợ?Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”

Ta trốn ở sau cửa nghe thấy, sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, mềm mại nói: “Tam ca ca, cửa ở chỗ này!”

11.

Mãi cho đến khi Thẩm gia đưa canh thiếp tới, ta mới biết hắn là con trai của Thẩm tướng quân.

Hèn gì hắn cưỡi ngựa lợi hại hơn Tam ca ca của ta nhiều như vậy!

Thẩm Phùng Ngọc đúng là một tiểu tướng quân!

Sang năm ta cập kê, hôn kỳ định vào ngày bảy tháng bảy sang năm. Hai nhà Thẩm Tống có canh thiếp đính hôn, hắn càng có lý do dẫn ta đi chơi.

Lại đến Đông Chí, Thẩm Phùng Ngọc dùng áo choàng hồ ly thật dày biến ta thành một cục phấn điêu ngọc mài, ôm ta trước người, cưỡi ngựa nhà ta sảng khoái ra khỏi thành.

Hắn nói sẽ tặng ta một món quà. Ta mừng rỡ không ngậm miệng lại được, đó là một tòa phòng điêu khắc băng!

Bên trong có lò sưởi rau quả đầy đủ mọi thứ, còn có khoai lang nướng! Trên mặt đất có một lỗ thủng, bên trong có nước suối.

“Đây là nơi câu cá tốt nhất, mùa đông cá ăn rất ngon!”

Ta ngồi ở lò sưởi bên cạnh ngáp, Thẩm Phùng Ngọc cầm cần câu cho ta cá. Cá nửa ngày cũng không mắc câu, hắn liền kể chuyện xưa cho ta nghe.

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, còn có tiếng binh khí va chạm, ta lập tức tỉnh táo lại.

“Nàng ngoan ngoãn ngồi đây đừng nhúc nhích, ta ra ngoài xem.”

Thẩm Phùng Ngọc dùng cỏ khô chặn cửa nhà băng, giấu ta ở bên trong, một mình đi ra ngoài. Ta sợ tới mức ngồi không yên, mấy lần muốn ra ngoài xem, lại nghĩ tới lời Thẩm Phùng Ngọc dặn dò ta.

Đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm cần câu chờ hắn trở về. Cá mắc câu, trôi nổi, Thẩm Phùng Ngọc đột nhiên xông vào giữ chặt ta chạy ra ngoài.

Ta hoảng hốt: “Làm sao vậy…”

“A Dư lên ngựa, mau trở về thành, mau trở về!”

Ta bị Thẩm Phùng Ngọc quăng lên lưng ngựa, hắn dùng sức vỗ một cái, ngựa như phát đ//iên chạy về phía cửa thành. Ta sợ đến mức nằm úp sấp trên lưng ngựa, sợ mình ngã xuống.

Trong lúc hoảng loạn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, xa xa trên sườn núi tuyết đều là màu đỏ, còn có vô số dân tị nạn đông nghịt chạy về phía này.

Ta sợ đến nhắm chặt hai mắt. Hoàng Phong Câu chạy như bay, đưa ta về nhà. Tam ca ca hỏi ta tại sao lại khóc, tại sao Thẩm Phùng Ngọc không theo ta trở về.

Ta đưa tay sờ sờ gò má, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của nước mắt.

“Ngoài thành có rất nhiều người, rất nhiều m//áu, hắn bảo muội về nhà.”

Tam ca ca sửng sốt một lát, lập tức xông vào phòng phụ thân. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân chỉ nói cho ta biết Thẩm Phùng Ngọc muốn đi đ//ánh trận.

Ta lấy danh nghĩa vị hôn thê tiễn đưa Thẩm Phùng Ngọc. Hắn hỏi ta: “Tiểu Dư nhi muốn quà gì, ta sẽ mang về cho nàng.”

Ta nói: “Nhà tranh ngàn vạn gian, dân chúng đều vui vẻ. Còn nữa, Thẩm Phùng Ngọc phải bình an.”

Hắn nói: “Một nguyện ven đường không còn th//i th//ể chet cóng, hai nguyện tiểu Dư nhi mỗi ngày đều vui vẻ.”

Ta từ mười bốn tuổi đợi đến mười lăm tuổi, từ mười lăm tuổi đợi đến mười sáu tuổi. Thẩm Phùng Ngọc không trở về.

Mẫu thân muốn tìm một mối hôn sự khác cho ta, ta sống chet cũng không chịu. Ta sẽ chờ Thẩm Phùng Ngọc trở về dạy ta cưỡi ngựa bắn tên học bơi.

Ta đã đợi đến hai mươi tuổi, Thẩm Phùng Ngọc vẫn chưa trở về. Ta nghĩ, nhất định là trận chiến này rất khó đ//ánh, Thẩm Phùng Ngọc trở về phỏng chừng râu mép đều mọc đến gót chân luôn rồi!

Ta theo phụ thân đến tông miếu tế lễ, lúc đi ngang qua một gian phòng nhỏ ánh mắt ta lơ đãng thoáng nhìn, nhìn thấy mấy chữ quen thuộc.

【Vong phu của Tống Tuyết Dư, bài vị của Thẩm Phùng Ngọc.】

Ngô ma ma và tam ca ca đều dạy ta học chữ, ta nhận ra. Phụ thân hỏi ta làm sao vậy, ta quay đầu nhảy nhót theo sau, giống như con thỏ nhỏ khoác lấy cánh tay phụ thân.

“Ngày mai phụ thân tan triều, cùng A Dư ra khỏi thành thả diều đi!”

12.

Ta dẫn theo đại ca, nhị ca, tam ca, còn có bảy tám đứa cháu của ta, dựng lên một gian lại một gian nhà ngói trên bãi đất trống ngoài thành.

Nơi này là nơi Thẩm Phùng Ngọc câu cá cùng ta. Bọn họ không hiểu vì sao ta phải làm như vậy, Tam ca lại thay ta giải thích: “A Dư làm như vậy luôn có đạo lý của nàng!”

Ta bày rất nhiều quán cháo ở đây, không chỉ ngoại ô kinh thành, còn có rất nhiều nơi khác cũng có.

Ta viết nguyện vọng lúc trước cùng Thẩm Phùng Ngọc lên diều, theo gió đêm cùng nhau bay thật cao, bay về phía ráng màu, bay về phía chân trời.

Ta thực hiện lời hứa năm đó cùng Hoàng đế thúc thúc, ta nhận phong huyện chủ, tiếp nhận bách tính và thực ấp, cũng không phụ lòng của bách tính, chia phúc khí của ta cho bọn họ, để bọn họ không bao giờ phải chịu lạnh chịu đói nữa.

Thẩm Phùng Ngọc, quãng đời còn lại, ta cung phụng chàng.

Nhưng ta là một đứa ngốc, hiểu tâm ý của chàng muộn hơn so với người khác. Là ta sinh thời không gặp xuân, nếu có kiếp sau nguyện vẫn sẽ gặp nhau.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận