Cuối cùng chúng ta chuẩn bị lên đường đến Ninh Cổ Tháp. Ban đầu ai nấy đều đầy tự tin, đúng lúc vào mùa hè mà mẹ trước đây lo sợ ta dễ gặp chuyện, lại may mắn là trời mát mẻ, không khí khô ráo, cảnh sắc mùa hạ cuối thu cũng thật hùng vĩ.
Nhưng khi thời tiết ngày càng lạnh hơn, như thể sau khi tỉnh dậy ở một trạm dịch, lá cây đã rụng hết, những cành cây trơ trụi như những bóng ma lao đến.
Người mẹ luôn tươi tắn và muội muội hoạt bát cũng im lặng đi, và trong sự im lặng đó, gió tuyết phương Bắc kéo đến. Khi chúng ta đến thành Ninh An, một trận tuyết lớn đã khiến mọi người nhận ra rằng, nơi khổ hàn này thật sự tuyệt vọng đến mức nào.
Vương thúc, người đã tiễn chúng ta ở thành Ninh An, đã bọc thêm một lớp cỏ khô quanh bánh xe ngựa, nhét đầy đồ ăn lên xe, tặng mỗi người một đôi giày lông dày. Thúc còn lấy một chiếc chăn lông khổng lồ bọc quanh người Đông Vũ, biến nàng thành một con búp bê tròn vo, chỉ còn lộ đôi mắt to.
Mãi đến khi ta nằm trên giường nhà họ Đinh ấm áp, hít thở thật sâu mới nhận ra rằng cuối cùng chúng ta đã đến nơi. Sau đó, món ăn nóng hổi thơm lừng được bưng ra, ta uống món mì nước chua mà bà Đinh làm, kèm thêm vài miếng thịt nấu với cải chua thấm đẫm nước sốt, ăn hết bát này đến bát khác, đến nỗi chẳng còn nghe rõ mẹ và ông bà Đinh đang nói chuyện gì, chỉ nghe loáng thoáng khi ta gọi thêm một bát nữa, mẹ nói rằng muốn ta làm con rể nhà Đông Vũ.
Ta không thèm ngẩng đầu lên, cứ tiếp tục ăn, nhưng trong lòng ta lúc đó thật sự rất rõ ràng: Đông Vũ thông minh, chăm chỉ, nhanh trí và dũng cảm. Ta, một đứa con của phạm nhân, nếu có được một người vợ như Đông Vũ, ta thật sự rất sẵn lòng làm chàng rể ở rể.
Qua lễ Lạp Bát, cha ta cùng nhóm phạm nhân bị lưu đày mới đến thành Ninh An. Đây là lần đầu tiên ta ra ngoài kể từ khi đến đây. Xe ngựa được lót đầy cỏ khô và chăn bông, chúng ta đi vào thành để gặp cha.
May mắn thay trước khi xuất phát, Đông Vũ đã làm những chiếc áo bông và giày da thật dày, còn chuẩn bị sẵn thịt khô có thể để lâu ngày, để tránh chet đói, chet cóng trên đường đi đầy tuyết.
Mẹ đã lót bạc lo lót, những phu nhân đã từng chân tình kết giao với bà ở kinh thành cũng bảo phu quân của họ chiếu cố đôi chút, nên trong hành trình lưu đày không gặp nhiều khó khăn và được chăm sóc.
Nhìn thấy khuôn mặt gầy gò, hốc hác và lôi thôi của cha, nghe cha kể về những gian khổ trên đường đi, ta thật sự không thể tiếp tục nghe được nữa. Ta viện cớ ra ngoài tìm Đông Vũ, giúp nàng mang đồ, nhưng ta làm sao mà mang nổi. Chỉ là khi nhìn thấy nàng, trái tim ta vốn bị kéo căng bỗng nhiên được buông lỏng, giống như viên kẹo mơ xanh tan ra, chua chát khiến mắt ta nóng bừng và cay cay.
Nàng bước đến, kéo lại chiếc mũ trùm kín đầu cho ta, đó là lần đầu tiên nàng nắm lấy tay ta. Trong cơn gió tuyết, ta và nàng sóng bước bên nhau, ta siết chặt lấy tay nàng, như thể muốn rút lấy sức mạnh dường như không bao giờ cạn của nàng.
4
Người nhà họ Đinh ai nấy đều rất tốt, bà Đinh thì lanh lợi tháo vát, ông Đinh thì trầm mặc vững chãi, cô cô và cô trượng cũng rất nhiệt tình, thậm chí đến con chó vàng nhỏ giữ cửa của nhà họ cũng rất thông minh. Chúng ta đã quen với cuộc sống nơi này.
Đến Tết, mẹ còn lo liệu cho chúng ta viết câu đối Tết, đã nửa năm rồi ta chưa cầm bút. Đó không phải loại bút tốt, chỉ là cây bút tầm thường nhất, so với bút mà người quản lý trong phủ ta trước đây dùng thì kém hơn rất nhiều.
Dù vậy, ta vẫn rất trân trọng cầm bút lên, nhớ lại lần hiếm hoi cữu cữu trách móc ta về một bài tập viết thư pháp: “Việc dùng bút hàng nghìn năm vẫn không thay đổi, luyện viết chữ không chỉ là rèn luyện tâm tính mà còn là cách giao tiếp với tiền nhân. Chỉ khi mỗi nét bút thật vững chắc, thì những chữ tưởng như nhẹ nhàng kia mới có thể in sâu vào lòng, dần dần con sẽ bất chợt tìm thấy lời giải đáp cho những khúc mắc trong cuộc đời qua nét bút mực.”
Lúc đó ta luyện chữ chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm, không có chút tâm tư nào, chỉ có sự kiêu ngạo, nghĩ rằng chữ của ta đã thuần thục, khí thế lưu loát, có thể mang đi lò đồ cổ làm giả mà không ai phát hiện. Nhớ lại ngày xưa, ta viết lại một đoạn ngắn trên tờ giấy thừa, hy vọng cữu cữu sẽ thấy rằng liệu bây giờ ta đã viết ra được chút “tâm” nào hay chưa.
Đúng lúc đó có khách đến mở cửa, cơn gió thổi bay tờ giấy nhỏ. Muội muội nhặt lên và đọc to: “Những gì con mong muốn, chỉ cần trong một cử chỉ cũng có thể thành dấu vết.”
Không khí náo nhiệt của Tết đã làm tan biến những đám mây u ám luôn lởn vởn trên đầu ta. Sau bữa cơm tất niên, mọi người trong nhà trao nhau lời chúc phúc và quà tặng.
Ta nhìn bà Đinh vui vẻ đội chiếc mũ mà mẫu thân đã làm tặng, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Ta đi theo Đông Vũ, muốn tặng nàng thứ quý giá duy nhất mà ta có, đó là miếng ngọc bội long truyền từ tổ tiên, thứ mà tổ phụ đã lấy ra để bảo hộ ta khi ta suýt mất mạng lúc còn bé, hy vọng miếng ngọc cổ có thể trấn an tinh thần, bảo vệ ta bình an suốt đời.
Nhưng không ngờ ta lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Đông Vũ và ông bà Đinh. Hóa ra, để đón tiếp chúng ta, nhà họ Đinh đã ăn hết lương thực dự trữ, trước Tết cô cô và cô trượng lại đưa đến một ít, nhưng giờ cũng chẳng còn là bao. Ông Đinh định ngày mai nhân dịp đi chúc Tết sẽ đến nhà cô cô xin thêm chút nữa.
Ta còn nghĩ rằng cuộc sống của nhà Đông Vũ cũng không đến nỗi nào, dù không có gạo trắng hay mì tinh, nhưng ít nhất vẫn có thịt, bà Đinh lại nấu ăn rất ngon, những ngày như thế cũng có thú vị riêng. Ta cứ nghĩ rằng việc ta ăn uống tử tế, không kén chọn, và việc mẹ thức đêm may mũ cho người già đã là cách đáp lại lòng tốt của nhà họ Đinh rồi.
Nhưng sự chăm sóc tận tình đến kiệt quệ của họ, ta thực sự không có cách nào báo đáp xứng đáng. Ta không định khóc, nhưng nước mắt cứ chực trào ra. Quay người định bỏ đi, ta nhìn thấy mẹ. Bà nhìn ta, cười khổ và lắc đầu ra hiệu bảo ta đừng lên tiếng. Khuôn mặt bà lúc này trông giống như một bông mẫu đơn đang héo úa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐông Vũ thấy ta đứng ở cửa bếp, tưởng ta cần gì, vội vàng đến hỏi. Ta vốn định kể cho Đông Vũ nghe về nguồn gốc thú vị của miếng ngọc bội, dặn nàng đừng bao giờ bán nó, nhưng bây giờ ta chẳng còn tâm trạng nào nữa. Nếu nàng có thể nghĩ cách bán nó lấy tiền, có lẽ cũng tốt.
Qua Tết, Đông Vũ đi học làm đậu phụ với cô cô ở nhà họ Lưu, dần dần cũng có nhiều người đến thăm nhà hơn. Không ngoài dự đoán, khi nhìn thấy chúng ta – những người xa lạ mới đến đây, ta liền bị con trai nhà họ Triệu, Triệu Nhị Thiết, kéo ra ngoài chơi. Trước khi đi, bà Đinh đã chất thêm hết lớp này đến lớp khác quần áo lên người ta, khiến Triệu Nhị Thiết ngẩn người ra nhìn.
Tuyết đã ngừng rơi, lần đầu tiên ta có thể nhìn thấy khung cảnh đìu hiu của làng Bình Sơn, những dãy núi đen thui, lạnh lẽo ở đằng xa, và cánh đồng trắng xóa ngay trước mắt. Dù cố gắng trèo lên những nơi cao hơn cùng Triệu Nhị Thiết, nhìn thật xa cũng chỉ thấy một ngôi làng đổ nát, những căn nhà nghiêng ngả đến nỗi ta cũng không dám chắc đó có thể gọi là nhà hay không.
Ta hỏi Nhị Thiết: “Nhà ngươi còn có Đại Thiết không?”
Hắn đang định dùng tay chạm vào chiếc áo choàng lông của ta, bỗng thu tay lại: “Ha ha, ngươi thật thông minh, Đại Thiết là ca ca của ta, ta còn có một muội muội tên là Tiểu Nê.”
“Thế tại sao họ không ra ngoài chơi?”
“Nhà ta chỉ có một chiếc áo choàng da, hôm qua đại ca đã mặc đi rồi, hôm nay đến lượt ta.” Hắn nói rồi lại cười ha ha, giọng điệu chẳng có chút ngượng ngùng nào.
“Vậy ngày mai đến lượt Tiểu Nê à?” Lần này hắn không trả lời ngay, mà hít sâu một hơi rồi mới nói:
“Tiểu Nê không ra ngoài được, chân muội ấy bị lạnh cứng, không thể ra ngoài, chỉ có thể nằm trên giường sưởi thôi.”
Ta nói: “Ngươi vừa rồi là muốn có chiếc áo của ta phải không?”
Hắn vội vàng lắc đầu: “Không không, ta không, không phải, ta chỉ chưa, chưa thấy bao giờ, muốn sờ thử thôi.”
Ta cởi áo choàng, mặc dù bên trong vẫn còn mặc áo bông và áo khoác choàng: “Ta cũng chỉ có mỗi một chiếc thôi, nhưng cứ thử đi! Đợi sau này ta có cơ hội, sẽ tặng ngươi một chiếc, à không, tặng cho cả ca ca và muội muội của ngươi, tặng ba chiếc.” Vừa nói, ta vừa khoác chiếc áo choàng lên người hắn.
Hắn bị chiếc áo choàng to màu xám bao phủ, tiếng nói vang lên từ bên trong: “Đừng đừng đừng, ta không cần, không cần làm bẩn áo của ngươi.”
“Ấm không?”
“Ừm!”
“Đi thôi, chúng ta về nhà. Ngươi giúp ta mặc áo lại khi đến cửa nhé, ta mặc nhiều quá, đi trên tuyết khó lắm.”
Triệu Nhị Thiết không dám cử động nhiều, giống như một con gấu xám vụng về mới tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông. Trước khi chia tay, hắn ngập ngừng hỏi ta:
“Minh Ca, ngày mai ngươi có thể đến nhà ta chơi, để muội muội ta, Tiểu Nê, cũng thử áo choàng được không?”
Nhưng ta đã không giữ lời hứa. Đêm đó ta phát sốt cao, người run lẩy bẩy. Đợi khi ta qua cơn sốt, đã được uống món đậu hũ Đông Vũ tự tay làm.
Khi ta đủ khỏe để xuống giường, định đi đến nhà Triệu Nhị Thiết, Đông Vũ ngăn ta lại, bảo đừng đi nữa.
Tiểu Nê, mấy ngày trước, đã qua đời rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.