01
Một tuần trước lễ đính hôn.
Tôi và Cố Tri Thần hẹn đi chụp ảnh cưới.
Cố Tri Thần nhìn tôi trong gương, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm: “Trần Trần, dáng vẻ em mặc áo cưới thật đẹp.”
Trên mặt tôi là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Trong gương phản chiếu ra một bóng dáng quen thuộc, Hạ Đường.
Cô ta đang rơi lệ.
Thần sắc buồn bã đối lập rõ ràng.
Cố Tri Thần cũng nhìn thấy cô ta, xoay người đi tới trước mặt cô ta.
“Hạ Đường, sao em lại khóc?”
Hạ Đường cười khổ một tiếng: “Em không sao, chỉ là thấy chị Nhan Trần mặc áo cưới, có chút không kiềm được cảm xúc.”
“Có lẽ Gia Diễn đã từng hứa với em, sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.”
“Đáng tiếc ngay cả ảnh cưới cũng không có chụp, anh ấy liền rời bỏ em mà đi…”
Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở.
Cố Tri Thần đưa tay lau nước mắt cho cô ta, an ủi: “Đừng buồn, người chết không thể sống lại, người còn sống phải nhìn về phía trước.”
“Hức, nhưng em không thoát ra được.” Hạ Đường vẻ mặt hâm mộ nhìn tôi, “Em thật sự rất thích áo cưới trên người chị Nhan Trần, đáng tiếc cả đời này em sẽ không mặc được.”
Tôi nhíu mày.
Tạ Gia Diễn là anh em tốt của Cố Tri Thần, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã qua đời vì ung thư dạ dày.
Trước khi lâm chung, hắn giao vị hôn thê Hạ Đường cho Cố Tri Thần chăm sóc.
Tôi và Cố Tri Thần bắt đầu yêu nhau từ đại học, tình cảm vẫn rất tốt.
Từ khi có Hạ Đường, tình cảm của tôi và hắn liền thay đổi.
Lúc Cố Tri Thần mua bữa sáng cho tôi, sẽ mua cho Hạ Đường một phần.
Lúc gọi trà sữa, cũng sẽ đặc biệt gọi cho cô ta một phần.
Lúc tôi mua quà, không thể thiếu phần của Hạ Đường.
Cuối tuần chúng tôi hẹn hò, hắn cũng sẽ gọi cô ta đi cùng.
Ngay cả lễ tình nhân tặng hoa, cũng sẽ tặng cho Hạ Đường một bó.
Tôi nói không ghen là giả, nhưng Cố Tri Thần lại không cho là đúng.
Hắn luôn tùy tiện nói với tôi: “Nếu Gia Diễn còn sống, cậu ấy cũng sẽ làm như vậy.”
“Anh không có hứng thú với Hạ Đường, tất cả những gì anh làm, đều là vì thực hiện lời hứa với Gia Diễn.”
“Trần Trần, người anh yêu nhất là em, em đừng suy nghĩ lung tung, anh và Hạ Đường thật sự không có gì cả.”
Tôi và Cố Tri Thần là mối tình đầu của nhau, vốn đã đến mức bàn chuyện cưới gả.
Ngoại trừ chuyện Hạ Đường không rõ ràng, hắn đối với tôi cũng không tệ lắm.
Chính là bởi vì tôi đã sớm nhận định hắn, cho nên không muốn dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này.
Tôi lần lượt thuyết phục bản thân, nhịn thêm một chút, chỉ cần chờ Hạ Đường tìm được bạn trai mới, Cố Tri Thần sẽ giữ khoảng cách với cô ta.
Nhưng Hạ Đường không có ý định tìm bạn trai, vẫn hưởng thụ sự quan tâm của Cố Tri Thần.
Thu hồi suy nghĩ, tôi không kiên nhẫn tháo khăn trùm đầu xuống.
Tôi không muốn nhịn nữa!
Hạ Đường còn ghé vào vai Cố Tri Thần khóc.
Cô ta giống như hạ giọng thì thầm gì đó bên tai hắn.
Cố Tri Thần buông Hạ Đường ra, nói với tôi: “Trần Trần, em cởi áo cưới ra cho Hạ Đường thử xem.”
02
Tôi mở to hai mắt, không dám tin hỏi: “Anh nói cái gì?”
Cố Tri Thần cố gắng thuyết phục tôi: “Em ấy rất thích váy cưới trên người em, em đưa cho em ấy thử xem thì có sao đâu?”
Sắc mặt tôi càng ngày càng khó coi.
Hạ Đường túm lấy cánh tay Cố Tri Thần, hòa giải: “Anh Thần, anh đừng làm khó chị Nhan Trần.”
Cố Tri Thần thấy tôi không nói lời nào, càng được voi đòi tiên: “Nhan Trần, rộng lượng một chút, cởi cho em ấy thử.”
“Được, em cởi.” Tôi đi vào phòng thử đồ, cởi áo cưới, thay lại quần áo của mình.
“Cố Tri Thần, chúng ta chia tay đi.” Tôi nhét áo cưới vào lòng Cố Tri Thần, xoay người rời đi.
Cố Tri Thần gọi tôi lại: “Nhan Trần, em đừng giở tính trẻ con, không phải hôm nay chúng ta còn phải chụp ảnh cưới sao?”
“Không chụp ảnh cưới, tiệc đính hôn cũng hủy bỏ, chúng ta đến đây kết thúc.” Tôi bỏ lại câu này, cũng không quay đầu rời khỏi tiệm áo cưới.
Lúc Cố Tri Thần muốn đuổi theo, Hạ Đường giữ chặt hắn, vẻ mặt tự trách: “Anh Thần, có phải sự tồn tại của em khiến chị Nhan Trần ghen không? Không, em chỉ coi anh là anh trai, không biết chị ấy sẽ ghen.”
Cố Tri Thần đưa áo cưới cho cô ta: “Không sao, anh cũng chỉ coi em là em gái, Nhan Trần là người hiểu chuyện, cô ấy sẽ nghĩ thông suốt.”
Nhân viên cửa hàng đi tới, hỏi Cố Tri Thần: “Ngài Cố, anh hẹn trước hôm nay chụp ảnh cưới, thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ có thể bắt đầu trang điểm chưa?”
Cố Tri Thần lấy di động ra, đang do dự có nên gọi điện dỗ dành tôi hay không.
Hạ Đường rưng rưng nước mắt, nhìn Cố Tri Thần, thử hỏi: “Anh Thần, không phải anh đã hứa với Gia Diễn sẽ chăm sóc em sao? Điều em tiếc nuối nhất, chính là không thể chụp ảnh cưới với anh ấy một lần, anh có dám thay anh ấy, chụp ảnh cưới với em một lần không?”
“Cái này… ” Cố Tri Thần ngập ngừng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHạ Đường lau nước mắt đang rơi xuống, tự giễu: “Là em vượt quá giới hạn, em xin lỗi.”
Ánh mắt Cố Tri Thần thâm thúy, nhẹ nhàng nói: “Được, anh chụp với em một lần.”
03
Sau khi về nhà, tôi nhận được điện thoại của ông chủ Phó Cẩn Hành.
Hắn ở trong điện thoại nói: “Nhan Trần, đêm nay có một bữa tiệc tối, em đi cùng anh được chứ?”
“Lễ phục anh đã cử người đưa đến nhà em, em thử xem có thích hợp hay không.”
“Tối nay sẽ có thợ trang điểm tới cửa trang điểm cho em, sáu giờ anh bảo tài xế đến đón em.”
Tôi đáp: “Được.”
Phó Cẩn Hành là bạn đại học của Cố Tri Thần, cũng là học trưởng lớn hơn tôi hai khóa.
Sau khi tốt nghiệp tiếp nhận tập đoàn Phó thị, hiện giờ là ông chủ của tôi.
Hôm nay mặc dù là cuối tuần, nhưng ông chủ gọi tăng ca tôi đều lăn xả tận lực cống hiến.
Bởi vì hắn sẽ tăng gấp ba phí tăng ca.
Cúp điện thoại xong, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Là lễ phục được đưa đến.
Kiểu dáng đơn giản, sau khi mặc vào rất vừa người, giống như đo ni đóng giày cho tôi.
Thợ trang điểm tới trang điểm cho tôi là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Đúng sáu giờ, một chiếc Rolls – Royce đậu dưới lầu nhà tôi.
Phó Cẩn Hành có tài xế riêng, hắn mặc âu phục cao ngồi ở ghế sau.
Khí thế của hắn quá lớn, ngồi ở bên cạnh hắn, sẽ có một loại cảm giác xa cách cùng cảm giác quyền lực nhàn nhạt.
Một đường không nói gì.
Ngày thường tôi đi xã giao cùng Phó Cẩn Hành, chỉ là công cụ bên cạnh hắn, ngay cả rượu hắn cũng không cho tôi chạm vào, chỉ cần tôi đi theo bên cạnh hắn là được.
Hôm nay, tâm tình tôi vốn có chút phiền muộn, khi đối tác đến mời rượu, tôi cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu vang đỏ vào bụng, hai má nổi lên đỏ ửng.
Phó Cẩn Hành đè thấp giọng nói: “Không cho em uống.”
“Nhưng hôm nay em muốn uống.”
Ánh mắt Phó Cẩn Hành thâm trầm, nhưng không ngăn cản tôi nữa.
Trong bữa tối, tôi liên tục uống rất nhiều ly rượu vang đỏ.
Ly thứ bảy bị Phó Cẩn Hành đoạt lấy ly rượu: “Nhan Trần, đừng uống nữa.”
Tôi mắt say choáng váng ngất xỉu ngay trong lòng hắn.
04
Lúc Phó Cẩn Hành đưa tôi về nhà, tôi tỉnh lại ở ghế sau xe.
Trên người khoác áo khoác âu phục của hắn, bị hơi thở của hắn bao bọc.
Hắn thấy tôi mở mắt ra, thản nhiên hỏi: “Chia tay rồi?”
Tôi xoa xoa thái dương, đứng thẳng dậy từ trong lòng hắn: “Sao anh biết?”
Phó Cẩn Hành chỉ chỉ di động: “Nhóm bạn học, có người chia sẻ ảnh cưới của Cố Tri Thần và Hạ Đường.”
“Cho em xem một chút.” Tôi đưa tay lấy di động của hắn, đợi xem rõ ảnh cưới trong nhóm bạn học.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết tâm.
Tôi trả di động lại cho Phó Cẩn Hành, liếc thấy trong danh sách wechat, hắn đẩy tôi lên trên đầu.
Khóe môi hắn khẽ nhếch: “Sớm nên chia tay, em xứng đáng có được thứ tốt hơn.”
Tôi có chút buồn ngủ, đầu dựa thế nào cũng không thoải mái, chỉ có vừa rồi tựa ở trên vai hắn là thoải mái nhất.
Bàn tay rộng rãi của Phó Cẩn Hành thuận thế vòng qua vai tôi.
Giọng nói trầm thấp nghiêm túc: “Nhan Trần, anh có tâm hơn Cố Tri Thần nhiều, thầm mến em nhiều năm rồi, em có nên suy nghĩ về anh không?”
Hắn lại thầm mến tôi nhiều năm?
Điều kiện của hắn ưu tú hơn Cố Tri Thần rất nhiều, dù bất cứ người nào cũng sẽ chọn Phó Cẩn Hành.
Hồi tưởng lại mấy năm ở chung, quả thật Phó Cẩn Hành đối với tôi rất tốt.
Là tôi không nhận ra.
Trái tim tôi đập điên cuồng, mượn hơi rượu nói: “Phó Cẩn Hành, nếu anh nghiêm túc, sáng mai cùng em đi lĩnh chứng.”
Hắn ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ, trực tiếp đồng ý: “Được! Không được gạt anh.”
Tôi áp sát hắn, ngón tay vuốt ve cổ hắn, ánh mắt sáng như ngọc: “Vậy đêm nay em kiểm tra trước? Cho dù là đến lúc đó sẽ hối hận.”
Một động tác, một câu nói, khiến đáy mắt người đàn ông luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng bốc cháy ngọn lửa nóng bỏng.
Hắn ôm tôi ngồi trên đầu gối hắn, nụ hôn nồng nhiệt hôn tới, cồn hoàn toàn dâng lên.
Tài xế yên lặng nâng tấm chắn lên, lái xe đến khách sạn dưới trướng Phó thị.
Chờ Phó Cẩn Hành đặt tôi lên giường, tôi mới thoáng tìm lại được một ít lý trí.
Phó Cẩn Hành từ phòng tắm đi ra, trên cơ bụng cường tráng còn có vài giọt nước.
Hắn nghiêng người đè lại, như là thú đã lâu không săn mồi, khắc chế nhìn tôi dưới thân: “Nhan Trần, em xác định đêm nay muốn kiểm tra hàng trước?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.