Lâu đến nỗi Dung Cảnh phát hiện tôi biến mất, đi từng phòng một tìm tôi.
Tôi cảm nhận được bản thân được ai đó bế lên.
Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Dung Cảnh.
Dù cho màu tóc đã thay đổi, nhưng đôi mắt màu hổ phách luôn phản chiếu hình bóng tôi vẫn y như ngày nào.
Tôi đưa tay chạm vào đôi mắt của hắn.
Dung Cảnh nhận ra sự bất thường của tôi, đặt tôi xuống, nửa quỳ trước mặt tôi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi cố gắng mở miệng, giọng khàn đặc:
“Vì em mà chờ đợi hai nghìn năm, có đáng không?”
Dung Cảnh cười.
Tôi thậm chí còn thấy một thoáng nhẹ nhõm trong nụ cười của hắn.
Ánh mắt hắn giao với tôi, chuyên chú và nghiêm túc:
“Đối với anh, em chưa bao giờ thuộc về phạm trù đáng hay không đáng.
“Đối với anh, em là tất cả.
“Thế giới đó rất tốt, chỉ thiếu mỗi em, nhưng thứ anh muốn, chỉ có em.”
“Thứ mình muốn, đợi lâu một chút thì đã sao.
“Hơn nữa, đã đợi được rồi, chẳng phải sao?”
Hai nghìn năm đó trong miệng hắn chỉ nhẹ nhàng giống như một đoạn thời gian ngắn ngủi.
Dưới đáy mắt màu hổ phách là sự say đắm cùng lưu luyến không hề che giấu.
Lẽ ra tôi phải hiểu từ lâu rồi, phải hiểu ngay từ khoảnh khắc chỉ số tình yêu của hắn dành cho tôi đạt 100%.
Tình yêu có thể khiến người ta mọc ra máu thịt, cũng có thể khiến người ta sinh ra vô số ảo tưởng.
Giống như hắn luôn cứng đầu gọi tôi là Ương Ương.
Trong phòng rất tối, tôi đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên.
Rõ ràng là hoàng hôn, nhưng lại chói đến nỗi khiến mắt tôi cay xè một cách khó hiểu.
“Ương Ương, em đã từng nói, sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Dung Cảnh ôm tôi từ phía sau, khẽ thì thầm như một tín đồ thuần thành.
Câu nói này như một câu thần chú cổ xưa.
Dường như người bị giam cầm mãi mãi, chỉ có mình hắn.
Thẩm Ương, mãi mãi nợ Dung Cảnh một lời hứa vĩnh cửu.
Trên kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh hai chúng tôi chồng lên nhau.
Thật gần gũi và thân mật.
Nhìn những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa sổ.
Tôi từ từ mở miệng: “Khu vực thành phố này, hàng nghìn năm trước từng là sông Độ Lan hùng vĩ, mảnh đất phía tây ngoại ô mà anh giành từ tay Phó gia, cho đến nay vẫn có người gọi nó là núi Thú. Nước sông sẽ cạn kiệt, núi đá sẽ sụp đổ, ngay cả bông hồng đẹp nhất cũng sẽ rơi xuống bụi đất và biến mất.
“Mãi mãi chẳng qua chỉ là lời nói dối mà kẻ lừa gạt nói với kẻ ngốc.
“Em vẫn luôn lừa dối anh.”
Tôi nói với Dung Cảnh.
Tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng tôi, dù là lời đường mật hay tình yêu hận thù.
Hàng ngàn hàng vạn chuyện.
Đều là bởi vì, tôi chỉ là kẻ làm nhiệm vụ đáng ghét.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi vẫn sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn.
“Vì vậy, đừng cố chấp nữa.
Thái tử điện hạ.”
Lời vừa dứt, một lực mạnh mẽ kéo tôi xoay người lại.
Dung Cảnh giữ chặt eo ta, kéo mạnh tôi về phía hắn, cúi đầu hôn xuống.
Tôi bị hắn giam cầm chặt trong lòng.
“Ương Ương, những điều em nói, anh vẫn luôn biết.
Kẻ lừa gạt có thể lừa kẻ ngốc bao lâu, do kẻ ngốc quyết định.
Anh sẵn lòng bị em lừa, chỉ cần em—
Chịu lừa gạt.”
Giọng gần như van xin.
Mắt tôi trợn to hơn cả trái nho tiêm hormone: “Anh vẫn luôn biết sao?”
“Ừm, dù sao cũng sống hơn hai nghìn năm rồi, thỉnh thoảng cũng phải đóng vai NPC chứ.”
Hóa ra người bắt cóc tôi theo kịch bản là hắn.
Hóa ra hắn luôn xuất hiện ở những điểm mấu chốt của kịch bản.
Tôi cúi mắt không dám nhìn hắn: “Nhưng rốt cuộc em vẫn phải rời đi.”
“Vậy anh sẽ tiếp tục đợi, đợi lần gặp gỡ tiếp theo của chúng ta.
Ngàn năm vạn năm, nhất định sẽ đợi được em.”
Thật là một kẻ điên.
Kẻ điên không cho phép tôi nói lời giả dối, còn tẩy não tôi:
“Người đợi hai nghìn năm là anh, anh còn chẳng thấy thiệt, em có ý kiến gì?”
Khách quan, thẳng thắn, không thể bác bỏ.
Tôi không còn ý kiến gì nữa.
Từ đó về sau.
Tôi và Dung Cảnh rất ăn ý quên đi buổi chiều hôm đó.
Quên đi kịch bản sẽ kết thúc bất cứ lúc nào đang ngang trở giữa chúng ta.
Giả vờ như tương lai của chúng ta còn rất dài, rất dài.
Đi công viên giải trí mới xây, ăn quán ven đường trăm năm tuổi, xem phim, dạo siêu thị…
Nắm tay hôn nhau dưới ánh đèn đường cũ kỹ.
Quấn quýt, chìm đắm trong đêm đen vô tận, cho đến chết mới thôi.
Hệ thống vẫn chưa hoạt động lại.
Giọng máy móc mang theo uy nghiêm kia cũng không xuất hiện lại.
Kịch bản sau đó bỗng trở thành một kết thúc mở.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn thích biết trước kịch bản hơn.
Đặc biệt là không hiểu sao khi tôi ra ngoài mua bánh sinh nhật cho Dung Cảnh nhưng lại bị Phó Dung Duật bắt cóc.
Chưa chuẩn bị chút tâm lý nào đã bị người ta lấy miếng khăn bẩn bịt mũi miệng.
Trước khi ngất đi, tôi thấy trong mắt Phó Dung Duật lóe lên một thứ ánh sáng điên cuồng.
Vừa kêu không có gì bất ngờ thì bất ngờ đã ập đến ngay.
Tôi bị gió trên sân thượng thổi cho tỉnh lại.
Phó Dung Duật kéo một chiếc ghế cũ kỹ ngồi trước mặt tôi, lấy ra một điếu thuốc ra, châm lửa.
Hắn nhìn chằm chằm tôi qua làn khói mờ rất lâu.
“Sương Sương, trước kia rõ ràng em rất yêu anh, anh chỉ đi sai một chút đường thôi, anh đã quay đầu rồi, tại sao em cứ không chịu cho anh thêm một cơ hội nữa?”
Ánh mắt dính chặt trên mặt tôi như nanh rắn tẩm độc, lạnh lẽo, nguy hiểm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÍt nhất cũng xé miếng băng dính trên miệng tôi ra rồi hãy hỏi chứ!
Tay chân đều bị dây thừng trói chặt, không thể cử động.
Phó Dung Duật lấy ra một con dao gấp kề vào cổ tôi, mũi dao đã đâm vào da thịt.
“Anh đã không có được em, Phó Dung Cảnh cũng đừng hòng có được.”
Thời đại nào rồi mà vẫn chơi trò không ăn được thì đạp đổ.
Cứu mạng aaaaaa!
Choang một tiếng.
Sợi xích quấn sau cánh cửa sắt bị ai đó bẻ gãy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dung Cảnh.
Tôi tưởng mình đã thấy ánh sáng.
“Anh, thả Thời Sương ra, anh muốn gì tôi đều có thể cho.”
Phó Dung Duật thô bạo lôi tôi dậy, mũi dao lại trượt thêm một phân.
Xì, cơn đau rát bỏng khi da thịt bị cắt truyền đến.
Bên tai vang lên tiếng cười chế giễu cùng cực: “Phó Dung Cảnh! Trên đời có bao nhiêu phụ nữ mày không thích, lại cứ phải tranh với tao! Thật giống hệt người mẹ hạ tiện của mày.
Muốn gì cũng có cho?
Được, tao muốn mạng của mày!”
Sau khi nói xong, con dao gấp được giấu trong cổ áo tôi bị ném xuống chân Dung Cảnh.
Phó Dung Duật với vẻ mặt hung tợn: “Không cần tao chỉ cho cách đâm chỗ nào chứ? Em trai ngoan của tao.”
Tôi không thể nói, chỉ biết liên tục lắc đầu.
Tôi chứng kiến Dung Cảnh bình tĩnh nhặt lấy con dao.
Bàn tay từng nắm tay tôi vô số lần giờ siết chặt lấy cán dao, đâm thẳng vào tim—
Tiếng dao đâm xuyên thịt cùng tiếng rên khe khẽ vang lên.
Dung Cảnh không vững, quỳ xuống đất.
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn tôi một lần.
Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra.
【Chúc mừng chủ nhân hoàn thành toàn bộ kịch bản, bây giờ bắt đầu quá trình dịch chuyển, mười giây sau sẽ chuyển đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo.】
Tiếng nói máy móc lạnh lùng và uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Tôi như bám víu vào phao cứu sinh, van xin giọng nói ấy: 【Cứu Dung Cảnh với, hắn mất nhiều máu lắm.】
【Chủ nhân, cô không có quyền can thiệp vào sinh tử của thế giới hiện tại.】
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi bị cưỡng chế rời khỏi thế giới đó.
Thậm chí không kịp…
Nói lời tạm biệt với Dung Cảnh.
39. Kết thúc
Ngày đầu tiên đến thế giới mới.
Hệ thống của tôi trở lại.
【Chủ nhân chủ nhân, có nhớ tôi không?
【À… xin lỗi nhé, thế giới trước do tôi và chủ thần cãi nhau, ngài rất tức giận mới làm kịch bản rối tung lên, tôi đã mắng ngài ấy rồi! Tôi cũng đã lấy lại cho cô 20 điểm tích lũy! Nhiệm vụ lần này là tôi chọn lọc kỹ càng cho cô! Cô cứ chờ ngày lành tháng tốt đến đi!】
Tôi nhìn quanh.
Những tòa nhà đổ nát, rác thải đầy rẫy, và những con chuột biến đổi gen nằm ngủ bên vệ đường.
Đồng thời, trong đầu tôi xuất hiện thêm một đoạn thông tin:
Hành tinh J52, khu ổ chuột của hệ thống Sao Xivi, an ninh rất tệ.
Danh tính của tôi là…?
Chưa chắc, xem lại đã.
【Công chúa mất tích của Đế chế Icarus, người đẹp nhất thiên hà, omega có pheromone mờ nhạt.】
Hệ thống bình tĩnh đọc dòng chữ đó lên.
【Ngươi tự xem xem có hợp lý không?】
Thứ trả lời tôi không phải hệ thống, mà là một chiếc bao tải rơi từ trên trời xuống.
Quá xinh đẹp thật sự không an toàn tí nào.
Tôi bị một tay cờ bạc trên hành tinh J52 bán cho một kẻ buôn người vũ trụ.
Sau đó lại bị kẻ buôn người vũ trụ bán cho liên minh quân bộ với giá 500 triệu tinh tệ.
Vài người hầu ngoại tộc ép tôi mặc một bộ quần áo không mấy đứng đắn.
Đẩy tôi vào cung điện lơ lửng ở đỉnh cao nhất của quân bộ.
Cánh cửa nặng nề từ từ đóng lại sau lưng tôi.
Một giọng nói oang oang đập vào tai tôi:
“Chỉ huy là alpha hàng đầu của vũ trụ, lại không chịu đánh dấu bất kỳ omega nào, pheromone của ngài ấy thật đáng sợ, nghe nói những lần phát tình gần đây đều tăng liều lượng ức chế…”
“Vậy nên quan nội vụ đã tìm một beta xinh đẹp để thử nghiệm?”
“Đúng vậy! Cậu hiểu mà, beta vừa có thể giải quyết được kỳ phát tình của alpha, lại không bị đánh dấu.”
“Nhưng beta có thể không chịu nổi một alpha mạnh mẽ như vậy, cô ấy sẽ chết mất.”
Mấy người có biết gì là lịch sự không vậy? Tôi chỉ là có pheromone không rõ ràng thôi mà.
Vừa bước đi.
Một chiếc cốc vàng rơi xuống chân tôi.
Tiếng gầm giận dữ từ sâu trong cung điện vang lên: “Cút đi! Ta không cần omega! Mang thuốc ức chế đến đây!”
Hệ thống rất phấn khích: 【Chủ nhân, cô chắc chắn sẽ thích nam chính của thế giới này!】
Tôi chỉ có thể cứng rắn bước tiếp.
Mỗi bước đi, pheromone xung quanh càng thu hút tôi mạnh mẽ hơn.
Chờ đã, mùi này hình như là…
Hương an thần?
Tôi chạy về phía bóng dáng đó, trái tim đập thình thịch.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy đôi mắt hổ phách quen thuộc.
Chủ nhân của đôi mắt đó cũng nhìn thấy tôi.
Ánh mắt từ không tin chuyển thành ngạc nhiên, không kiểm soát được kéo tôi vào lòng.
Dung Cảnh chôn vùi vào cổ tôi, thở gấp: “Ương Ương, được không?”
Không đợi tôi trả lời, hắn đã chạm vào cổ tôi, răng cắn vào tuyến thể, vội vàng đánh dấu tôi.
Trong trạng thái mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng của hệ thống:
【E hem, chào mừng đến với thế giới mới.
【Nhiệm vụ chính của lần này chính là—
【Yêu nam chính, cho đến khi vũ trụ nổ tung.】
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.