6
Tôi tỉnh dậy trong mùi thơm của bánh bao nhân thịt.
Mở mắt ra, bên đầu giường thực sự có một phần bánh bao nhân thịt được gói mang về.
Tôi trực tiếp dùng tay cầm một cái nhét vào miệng, nóng đến mức phải hít hà.
Ăn xong một chiếc bánh bao nhân thịt thơm ngon, tôi mới để ý có người đang ngồi bên cạnh giường.
Là Lục Vọng Châu.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt đào hoa bị kìm nén, mơ hồ giống chút ít với cậu thiếu niên ngạo mạn nhưng có nét trong trẻo khó tả hồi trung học.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Mọi thứ tôi đều trả lại anh rồi.” Tôi nói, “Còn đến đây làm gì?”
Lục Vọng Châu im lặng một lúc.
“Vì em, mối quan hệ giữa anh và mẹ anh đã xuất hiện rạn nứt nghiêm trọng.”
“Chuyện hủy hôn ước đã bị truyền thông biết được, gia đình họ Lục đang trong cuộc khủng hoảng truyền thông.”
Trước đây, bất cứ vấn đề khó khăn nào liên quan đến Lục Vọng Châu, tôi đều sẽ giải quyết từng cái một.
Bảo vệ lợi ích của anh ta, thực hiện yêu cầu của anh ta, tất cả những cay đắng, ấm ức, mệt mỏi, tôi đều âm thầm chịu đựng.
Tuyệt đối không một lời than phiền.
Nhưng bây giờ, tôi nhướng mày, rất lịch sự hỏi: “Vậy thì sao, liên quan gì đến tôi?”
Có lẽ là lần đầu tiên nghe tôi nói chuyện kiểu này, Lục Vọng Châu sững sờ.
“Những việc này đã không còn trong phạm vi công việc của tôi nữa.” Tôi khoác áo lên, đứng dậy rời đi.
Trong mắt Lục Vọng Châu như có tia lửa nhảy múa, anh ta là công tử được nuông chiều từ nhỏ, quen với việc mọi người đều nhìn sắc mặt anh ta.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối xử với anh ta như vậy.
Tôi nghĩ, anh ta sẽ không đến đây tìm không vui nữa.
Tuy nhiên, khi tôi vừa bước ra khỏi phòng bệnh, phía sau truyền đến một tiếng động trầm trầm.
“Sơ Dư.”
Lục Vọng Châu cả đời chưa từng phải nhún nhường.
Lúc này, bầu không khí yên tĩnh trong phòng kéo dài và nặng nề.
Hồi lâu sau, đúng lúc tôi sắp mở cửa bước ra ngoài, Lục Vọng Châu cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng anh ta mang một ý nghĩa mất kiểm soát:
“Tất cả đều là cái cớ. Anh thừa nhận, là anh muốn gặp em.”
“Anh nhớ em.”
Tôi quay đầu lại, nhìn Lục Vọng Châu, mắt anh ta đỏ hoe, cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy nhiên, ngay giây thứ hai chúng tôi nhìn nhau.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra không khách sáo, Ngải Âm Âm sải bước đến trước mặt Lục Vọng Châu:
“Vọng Châu, anh không nghĩ là người phụ nữ này từng yêu anh chứ?”
Ngải Âm Âm một tay chỉ vào tôi, tay kia ném một xấp ảnh dày trước mặt Lục Vọng Châu.
“Những năm qua, anh nghĩ cô ta lấy tiền để làm gì? Cô ta đang lấy tiền của anh để nuôi tình nhân bên ngoài!”
Ảnh rơi xuống đất, tản ra, gần như mỗi tấm đều có nội dung giống nhau.
Một người đàn ông trẻ mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường, cắm ống thở mũi, còn tôi nắm tay anh ta, trong mắt toàn là sự quyến luyến và không nỡ sâu đậm.
Ánh mắt Lục Vọng Châu quét qua những tấm ảnh đó, từng tấm, lại từng tấm.
Một lúc sau, anh ta ngẩng mắt lên nhìn tôi.
Vẻ rưng rưng trong mắt hoàn toàn biến mất, ánh mắt đó trở nên u ám và đáng sợ.
Tôi nhìn rõ tia lửa nhảy múa trong mắt anh ta.
Đó là sự căm hận đang dần dần bùng cháy.
7.
Tôi không hiểu tại sao Lục Vọng Châu lại căm ghét tôi đến vậy.
Rõ ràng anh ta chưa từng yêu tôi, trong 3 năm tôi ở nhà họ Lục, hành động thân mật nhất giữa chúng tôi cũng chỉ là nắm tay giả vờ trước mặt mọi người.
Nhưng Lục Vọng Châu dường như đã điên rồi.
Tối thứ Sáu, tôi vừa chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, đây là thói quen suốt mấy năm nay của tôi.
Thế nhưng, vừa mới mở cửa ra, tôi phát hiện một bóng đen đang co ro bên ngoài, xung quanh nồng nặc mùi rượu.
Tôi định đóng cửa lại nhưng đã quá muộn, Lục Vọng Châu vừa thấy tôi mở cửa đã xông vào bên trong.
Anh ta đóng sầm cửa lại, nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi đưa tay định lấy điện thoại: “Lục Vọng Châu, anh làm vậy, tôi có thể gọi cảnh sát đấy…”
Giây tiếp theo, cơ thể Lục Vọng Châu bất ngờ ép sát, nắm chặt cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường.
Điện thoại rơi xuống đất, nặng nề phát ra tiếng động.
Trong tích tắc, Lục Vọng Châu đã hôn lên môi tôi.
Một nụ hôn ngập tràn tuyệt vọng. Lục Vọng Châu để mặc tôi cắn môi anh ta đến chảy máu vẫn không chịu buông ra.
Chúng tôi như hai người đang chìm trong đáy đại dương, không ngừng tranh đoạt hô hấp của đối phương, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau chìm xuống.
Tiếng rách của áo vang lên bên tai, là Lục Vọng Châu đã xé rách áo tôi.
Hơi thở nặng nề của anh ta hổn hển vang lên từng tiếng trong căn phòng tĩnh lặng.
Thô nặng, gấp gáp, mang theo những ham muốn nguyên thủy đã sớm mất đi kiểm soát sau khi say xỉn.
Tôi không còn sức chống cự, chỉ đành nhắm mắt lại.
Nước mắt trào ra từ khóe mi, môi Lục Vọng Châu chạm lên má tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt lạnh lẽo.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhư thể bị đau đớn bất ngờ, ánh mắt vô hồn của Lục Vọng Châu bỗng trở nên tỉnh táo.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, thấy hình ảnh điên cuồng của bản thân phản chiếu trong mắt tôi.
Nhìn chiếc áo rách của tôi, Lục Vọng Châu sững người mất vài giây, sau đó cởi áo vest ra, choàng lên người tôi.
“Xin lỗi.”
Anh ta gục đầu lên vai tôi, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực tôi.
Tôi phải mất một lúc mới nhận ra, Lục Vọng Châu đang khóc.
“Em sẽ không tha thứ cho tôi nữa, có đúng không?”
Anh ta khẽ thì thầm.
“Xin lỗi, Sơ Dư.”
Anh ta ngã nằm xuống giường tôi, không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó.
Tôi thở dài, thậm chí còn lười tìm hiểu xem Lục Vọng Châu đang nói xin lỗi vì chuyện gì.
Anh ta có quá nhiều điều cần phải xin lỗi tôi, khó mà đếm hết từng việc từng việc một.
Hơn nữa, Thiếu gia nhà họ Lục, cho dù có làm gì sai trái, người khác cũng nào dám truy cứu sâu xa.
Giống như lúc này đây, cho dù rất muốn gọi cảnh sát đến bắt anh ta đi, nhưng sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, tôi đành phải đặt Lục Vọng Châu nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho anh ta, chuẩn bị ra ngoài gọi điện cho mẹ anh ta.
Thế nhưng, khi tôi vừa đắp chăn xong, định đứng dậy rời đi, Lục Vọng Châu vốn đã mất ý thức bỗng chộp lấy cổ tay tôi.
“Sơ Dư, xin lỗi.” Anh ta khăng khăng nói.
“Chuyện đã qua rồi.” Tôi đáp qua loa, định rút tay ra.
“Xin lỗi…” Anh ta lẩm bẩm, “Anh yêu em nhiều như vậy, vậy mà lại luôn làm tổn thương em.”
Tôi cảm giác như có sét đánh ngang tai, kinh ngạc nhìn Lục Vọng Châu, nhưng anh ta đã nhắm mắt lại, dường như đã hoàn toàn mất ý thức. Chỉ có bàn tay vẫn như cũ nắm chặt lấy tôi.
“Lục Vọng Châu.” Tôi thử gọi, “Tôi là ai?”
Anh ta mở mắt ra, nhìn tôi chăm chú.
“Thẩm Sơ Dư.” Anh ta khẽ nhắc lại, “Anh yêu em.”
8 [Lục Vọng Châu]
Lục Vọng Châu nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp Thẩm Sơ Dư.
Gầy gò, trầm lặng, bướng bỉnh, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ xanh xao thiếu dinh dưỡng.
Lúc đó tin đồn về Lục Vọng Châu và hoa khôi Ngải Âm Âm đang lan truyền khắp trường.
Đối với anh, Thẩm Sơ Dư chẳng qua chỉ là một sự tồn tại đặc biệt trong số tất cả các nữ sinh.
Còn đặc biệt ở điểm nào, Lục Vọng Châu cũng không biết.
Mỗi trưa cô chỉ lấy một suất cơm trắng ở căng tin, kèm một tô canh miễn phí.
Trong khi đó, Lục Vọng Châu và bạn bè chưa bao giờ đặt chân đến căng tin trường.
Hoặc là gọi đầu bếp nhà nấu mang đến, hoặc là ra ngoài ăn đồ Nhật hay đồ Pháp.
Cô luôn ngồi học ở phòng tự học đến tận 12 giờ đêm mỗi ngày, rõ ràng bản thân đã đứng nhất khối nhưng vẫn nỗ lực đến vậy.
Còn Lục Vọng Châu cùng bạn bè mỗi lần trước kỳ thi đều chỉ biết cầu trời khấn đất phù hộ.
Chỉ cần điểm vượt qua ngưỡng đủ để đối phó với bố mẹ ở nhà là coi như đã là đại cát.
Tóm lại, Thẩm Sơ Dư khác hẳn tất cả những người Lục Vọng Châu từng gặp.
Con nhà giàu thường có những vấn đề tâm lý khó có thể nói với người ngoài, họ biết dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua cha mẹ, rất dễ buông xuôi hoàn toàn, trở thành một đám bùn nhão nát.
Bản thân Lục Vọng Châu cũng hiểu điều này.
Còn Thẩm Sơ Dư, cô giống như một cây trúc ngay thẳng mọc lên từ đám bùn nhão đó.
Lục Vọng Châu vô thức muốn tìm hiểu về cô.
Anh thử bắt chuyện với Thẩm Sơ Dư, phải biết rằng, bất kỳ nữ sinh nào trong trường cũng đều sẽ ngượng ngùng, hồi hộp khi được công tử nhà họ Lục bắt chuyện.
Thế nhưng khi Lục Vọng Châu cố gắng bắt chuyện với Thẩm Sơ Dư, cô lại lùi lại một bước, đôi lông mày xinh đẹo khẽ nhíu chặt.
“Anh có việc gì không?” Cô nói đầy cảnh giác, “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Lần bắt chuyện đó cứ vậy mà thất bại.
Sau đó Lục Vọng Châu tuyệt vọng hỏi Thẩm Sơ Dư, làm một bài tập 100 đồng, có làm không.
Không ngờ cô lại gật đầu đồng ý.
Lục Vọng Châu vốn tưởng, sau khi kiếm được tiền ít nhất buổi trưa Thẩm Sơ Dư có thể ăn ngon hơn một chút .
Nào ngờ cô vẫn tiếp tục dùng cơm canh miễn phí, cũng không biết số tiền anh đưa cho cô đều đã bị tiêu vào chỗ nào.
Là một công tử ham chơi lười học, Lục Vọng Châu trong giờ học chẳng bao giờ chịu nghe giảng đàng hoàng.
Chỉ là mỗi lần, khi nghe thầy đọc “Trời định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi”, trong đầu anh đều vô thức hiện lên hình ảnh Thẩm Sơ Dư.
Thẩm Sơ Dư, hẳn là kiểu người như vậy.
Vì thế, nhiều năm sau, khi Thẩm Sơ Dư nhận tiền của mẹ anh, cúi đầu khép nép xuất hiện trước mặt anh, Lục Vọng Châu nghe thấy một góc nào đó trong lòng mình âm thầm vỡ nát.
Anh gần như không kiềm chế được muốn hành hạ cô, mỗi ngày mở miệng ra đều là câu nói, “Thẩm Sơ Dư, cô không cần tự trọng sao?”
Phản ứng Thẩm Sơ Dư đáp lại luôn là sự hững hờ.
Cô giúp anh vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, chuẩn bị thuốc giải rượu sau cơn say, nấu cháo bổ dưỡng vào những đêm thức khuya, rồi mỉm cười nói:
“Vì tiền, tất nhiên tôi có thể không cần tự trọng.”
Khi cô mới đến, Lục Vọng Châu vừa chia tay với Ngải Âm Âm, náo loạn cả trời đất, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm.
Không ai quan tâm đến bệnh tình của anh, ai cũng nghĩ, Thiếu gia nhà họ Lục cao quý như vậy mà còn bị trầm cảm thì thiên hạ này chắc chẳng ai đáng sống nữa.
Tuy nhiên anh vẫn mất ngủ, đôi khi còn đập phá đồ đạc trong cơn cuồng nộ, thậm chí có lúc còn bị mất trí nhớ tạm thời.
Những ngày khó khăn nhất, đều có Thẩm Sơ Dư ở bên cạnh anh.
Khi anh mất ngủ, cô thức trắng đêm bên cạnh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.