Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

11:27 sáng – 22/11/2024

1.

Tôi từ từ đóng cửa lại và thở dài một hơi.

Đáng lẽ tôi nên gọi điện báo trước, nếu không phải tôi cơ trí chắc đã ngượng chín người.

Thôi chờ bọn họ đi đã.

Chồng mình thì mình phải nuông chiều thôi.

Tôi mở cửa lối thoát hiểm, định lên tầng 18 hít thở chút không khí.

Vừa đi vài bước, tôi đã thấy chủ nhân tầng 18 đang ngồi đó hút thuốc.

“Ơ, anh cũng không vào được à?”

Anh ấy liếc nhìn tôi, khẽ nói:

“Nói ở nhà làm bánh cho tôi, vậy mà bếp lạnh ngắt, bánh còn nằm trong hộp đồ giao tận nơi chưa lấy ra. Tôi cũng hết cách!”

Hai chúng tôi cảm thông cho nhau.

Tôi mượn bật lửa của anh ấy, rồi cùng tán gẫu vu vơ, từ chuyện xã hội đến quốc gia đại sự, suýt nữa thì chạm đến thế giới quan rồi.

Cuối cùng, trên lầu truyền đến tiếng động và giọng nói ngọt ngào quấn quýt.

Anh nhìn đồng hồ, cười nhẹ:

“Nửa tiếng, chồng cô cũng bền bỉ nhỉ.”

“Đàn ông thì ai cũng hay kiềm chế, thực tế chỉ cần mười phút là đủ rồi.”

“Haha, câu này nghe hơi đụng chạm đấy!”

2.

Về nhà, tôi vừa thay giày thì Trần Niên đã mặc tạp dề bước từ bếp ra.

Anh ấy đón lấy áo khoác và túi xách của tôi.

“Có đói không? Canh nấu xong rồi, để anh làm thêm hai món nữa.”

Tôi ngửi thấy mùi thơm của canh gà nấm. Nhưng với bài học từ lầu dưới, tôi nghi ngờ những món này đều là đồ ăn sẵn.

Tuy vậy, tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc.

“Anh yêu, vất vả cho anh rồi!”

Trần Niên nhìn tôi dịu dàng:

“Em mới là người vất vả bên ngoài! Đi uống chút trà đi, anh vừa pha trà hoa quả. Mười phút nữa là ăn được rồi.”

Cầm cốc thủy tinh, tôi ngắm quanh nhà.

Thảm trên sofa hơi xộc xệch, thùng rác trong phòng khách vừa được thay mới.

Phòng ngủ mở toang cửa sổ, thoang thoảng mùi hương sơn chi.

Nhìn chung, không có chi tiết nào bị bỏ sót.

Tôi hài lòng gật đầu.

“Vợ ơi, ăn cơm nào.”

“Tới đây!”

Tôi đổ trà hoa quả vào bồn rửa, đặt cốc xuống rồi đi vào phòng khách.

Hai chúng tôi ngồi ăn trong yên lặng.

Bất chợt, Trần Niên kể về cái laptop bị liệt phím của mình và chiếc đồng hồ mới ra mắt gần đây.

Tôi hiểu ý ngay, lấy điện thoại chuyển khoản cho anh ấy mười vạn.

Thái độ của Trần Niên thay đổi rõ rệt, vừa gắp thức ăn vừa múc canh cho tôi.

Sau khi dọn bàn, anh còn cắt một đĩa trái cây mang ra cho tôi.

Trong lúc ấy, tôi nhận được tin nhắn từ Lăng Viễn.

【Đã chuyển tiền cho chồng cô rồi à?】

【Vợ anh nhận được bao nhiêu vậy?】

【Tám vạn tám!】

【Chậc, kém một vạn hai, mối lái quả thực cắt cổ mà.】

Tối hôm đó, tôi nằm ngủ cạnh Trần Niên, nhưng giữa chúng tôi như có cả dải ngân hà ngăn cách.

Khoảng một giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi tỉnh dậy, vội vã nhấc máy.

“Alo, Giám đốc Triệu?”

“Vâng, đúng vậy, giá này đã là thấp nhất mà tôi có thể đưa ra.”

“Vâng, tôi hiểu rồi, giờ ai cũng khó khăn cả.”

“Thôi được, lần sau tôi mời, chúng ta ngồi lại trao đổi kỹ hơn.”

“Vậy ông nghỉ sớm đi nhé.”

Cúp máy, tôi nghe tiếng Trần Niên trở mình.

“Anh yêu, em làm anh thức giấc à? Xin lỗi!”

“Không sao, anh cũng chưa ngủ được, em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm!”

Ôi, chồng tôi thật là hiểu chuyện.

Quay lưng lại, tôi ngủ ngay lập tức.

Hai giờ bốn mươi sáng, điện thoại lại reo.

Tôi không mở mắt, lẩm bẩm vài câu rồi cúp máy.

Trần Niên bên cạnh vẫn không ngừng trở mình.

Tôi chỉ bĩu môi, rồi chìm vào giấc ngủ.

Bốn giờ sáng, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên lần nữa.

Trần Niên bật dậy, bước ra khỏi phòng.

Tôi vươn tay tắt chuông, kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ!

Sáng dậy, tôi duỗi người, bắt đầu một ngày mới vui vẻ.

Trong thang máy, tôi gặp Lăng Viễn.

Tôi ngáp một cái chào hỏi.

“Sao? Ngủ không ngon à?”

“Khá tốt, tối qua tôi đặt ba cái chuông báo thức.”

“Chậc, đúng là tự hại mình để hại người.”

Tôi nheo mắt đầy thoải mái.

“Tôi có thể ngủ bất cứ lúc nào, còn anh ta thì khác, bị suy nhược thần kinh. Đêm qua không ngủ được chút nào.”

“Hắn không thể ngủ bù vào ban ngày à?”

“Phải xem vợ anh có cho hắn thời gian không! Mà này, tối qua bên anh sao rồi?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lăng Viễn cau mày, nhìn anh lúc này có thể kẹp chết một con muỗi.

“Cô ta đòi hỏi, quấn lấy tôi cả đêm. Chồng cô không đủ sức, rõ ràng không đáp ứng nổi cô ta!”

“Không thể nào!”

Tôi sờ cằm.

“Tôi mua cho anh ta bao nhiêu đồ bổ cơ mà!”

Lăng Viễn nhấp môi.

“Tôi nghĩ tôi cần phải đi công tác thôi.”

“Đồng ý luôn!”

3.

Trước khi đi công tác, tôi đặt một chiếc điện thoại cũ vào két sắt và cài ba cái chuông báo thức, đồng thời đổi mật khẩu tủ.

Buổi chiều, tôi nhắn tin cho Trần Niên bằng một số lạ.

【Anh yêu, em mất điện thoại rồi, đang ở nước ngoài không thể làm lại SIM ngay. Khi nào về nước em sẽ liên lạc lại.】

Tất nhiên tôi không đi nước ngoài thật. Tôi thuê khách sạn gần nhà, mỗi ngày ăn uống thoải mái.

Buổi đêm, tôi xem video Trần Niên ngồi hút thuốc trước két sắt, cười đến đau bụng.

Ngày thứ tư của chuyến công tác.

Chiếc điện thoại trong tủ đã hết pin và tắt nguồn.

Tôi và Lăng Viễn hẹn nhau đi ăn xiên nướng gần đó.

Anh ấy nói: “Tôi chuẩn bị tối nay đi bắt quả tang đây, còn cô?”

Tôi vừa nhai thịt dê vừa đáp: “Anh bắt thì tôi cũng bắt!”

Cảnh tượng diễn ra như sau:

Tôi và Lăng Viễn xông vào phòng, mở cửa phòng ngủ nhanh như chớp.

Trần Niên đang nằm đè lên vợ của Lăng Viễn, cô ta vừa kêu to vừa để lại vết cào đỏ trên lưng Trần Niên.

Tôi ngơ ngác chớp mắt.

Thoải mái đến thế cơ à?

Lúc tôi thử thì cảm giác chẳng được như vậy.

Tôi còn đang nuốt nước bọt, Lăng Viễn đã nhập vai.

Mặt anh trắng bệch, cả người run rẩy.

“Em… sao em có thể làm vậy với tôi!”

Hai người trên giường hoảng sợ giành giật cái chăn.

Trần Niên không đấu lại nổi vợ của Lăng Viễn, chỉ có thể vội vàng mặc đồ.

Lăng Viễn ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi: diễn đi!

Tôi nhanh chóng nhập vai, hét lớn hết sức: “Trần Niên, đồ khốn!”

Rồi sao nữa?

Có đánh nhau không?

Phải đánh chứ!

Tôi và Lăng Viễn nhìn nhau, sau đó anh lao vào Trần Niên, còn tôi xông tới vợ anh ấy. Tôi giật chăn, túm tóc cô ta, liên tiếp tát vào mặt.

Cô ta hét lên cầu cứu, nhưng người có thể cứu cô ta lại đang bị chồng cô ta đè xuống, ăn đòn đến không thể nào gượng nổi.

Tiếng kêu la, cầu xin, chửi rủa hòa thành bản nhạc du dương.

Sau khi xả hết giận, tôi và Lăng Viễn cùng đứng ở tầng mười tám hút thuốc.

Nửa tiếng sau, anh xuống lầu, còn tôi trở lên.

Trần Niên ngồi trên sofa, mặt mũi thâm tím. Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng lần này anh không xịt mùi hương sơn chi, không khí nặng nề đến mức buồn nôn.

Lần này không cần phải diễn nữa, tất cả đều là cảm xúc thật.

“Trần Niên, chúng ta ly hôn đi!”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ sự yếu đuối, hối hận và van xin.

Trần Niên sở hữu vẻ ngoài rất ưa nhìn, thời đại học vừa là học bá vừa là hotboy của trường. Mọi người thường khen anh: là chàng lập trình đẹp trai nhất, và cũng là anh chàng đẹp trai biết lập trình giỏi nhất.

Người ta nói tôi đến với anh ta vì ngoại hình.

Ừm, sao lại không phải chứ?

Nhưng giờ đây, đối diện với gương mặt sưng húp của anh ta, tôi không còn cảm giác nào khác ngoài sự lạnh nhạt.

Anh ta “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.

“Vợ ơi, anh sai rồi, là do anh bị ma quỷ ám ảnh. Em cho anh thêm một cơ hội đi, đừng ly hôn, được không?”

Được cái gì mà được!

“Trần Niên, tôi cực khổ bôn ba bên ngoài chỉ để duy trì cái gia đình này, cho anh cuộc sống tốt hơn, anh nghĩ anh xứng đáng với tôi sao?”

“Anh sai rồi, anh không nên như vậy. Anh thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Vợ à, cho anh một cơ hội đi.”

“Anh với cô ta đã qua lại bao lâu rồi?”

“Chỉ có lần này thôi, thật sự chỉ có lần này. Cô ấy đến nhà mượn nước tương, là anh không kiềm chế được nên bị cô ấy dụ dỗ!”

Ha, nếu không có camera giám sát, có lẽ tôi đã tin rồi.

Mượn nước tương ư?

Thật là giỏi bịa chuyện!

“Trần Niên, anh làm tôi quá thất vọng. Tôi muốn ly hôn!”

“Vợ ơi, anh thật sự biết lỗi rồi. Em cho anh thêm một cơ hội, chỉ lần này thôi mà.”

Anh quỳ gối bò tới ôm chân tôi.

Tôi khó chịu đẩy mạnh ra, lao vào phòng ngủ phụ, đóng sầm cửa lại.

Trần Niên vẫn còn cầu xin.

Tôi hét lớn: “Anh im đi! Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào từ anh. Để tôi yên tĩnh một chút.”

“Được, được, anh không nói nữa. Chỉ cần không ly hôn, em muốn gì cũng được!”

Tôi nén cơn giận, nhắn tin cho Lăng Viễn: 【Bên anh thế nào rồi?】

【Không chịu ly hôn. Còn cô?】

【Giống nhau!】

Nhưng tôi cũng đã dự liệu được điều này. Nếu mà dễ dàng đồng ý, thì chẳng còn thú vị nữa.

Bước tiếp theo là gì đây?

Muốn người chịu được thử thách lớn, đầu tiên phải thử thách tâm trí của họ đã.

Vậy thì bắt đầu bằng một đợt trị liệu chiến tranh lạnh đi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận