18.
“Buông tôi ra.” Tôi lạnh lùng nói, nhưng đôi chân đã bắt đầu không kiểm soát được run lên.
Cơ thể nóng bỏng sát lại gần, Châu Quyện bế tôi lên, ép tôi quấn lấy hắn, đôi mắt hắn như muốn nuốt chửng tôi: “Tôi chỉ mới rời đi mười ngày, mà em đã có người mới rồi à?”
“Liên quan gì đến anh? Anh chỉ là người mà bố tôi nhờ đến để đóng kịch thôi.”
Tôi nói khinh thường, nhưng eo đã mềm nhũn.
Những cánh hoa hồng nhạt trong tay run lên, giọt sương lách tách rơi xuống làm ướt tấm thảm.
“Đóng kịch đến mức này à?”
Hắn nhướng mày, tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cúi, trán kề trán tôi, rất mạnh, rất… áp đảo.
“Anh đã nói mười ngày, chúng ta chấm dứt.”
Tôi bướng bỉnh quay mặt đi, nước mắt đã trào ra, đôi môi vừa mới tô son của tôi bị cắn đến mức lộn xộn.
“Quên những chuyện đó đi, bắt đầu lại từ đầu, em không tin tôi sao?”
Hắn dùng lực, cơ thể tôi mềm nhũn như nước, muốn cắn hắn: “Anh không cần tôi còn gì…”
“Tôi mơ cũng muốn có em, sao lại không muốn chứ?”
“Điều Điều… đừng làm nũng nữa, tôi không chịu nổi mất…”
Trong bóng tối, hơi thở nóng bỏng của hắn làm tôi nôn nao, những cánh hoa hồng trong tay bị bóp nát, rơi xuống chân, mùi hương nhè nhẹ lan ra.
Tôi nghe thấy giọng nói khiến người khác phải đỏ mặt của bản thân vang lên: “Châu Quyện, đừng mà…”
“Đây không phải là lý do để em cho người khác hôn trán, thân mật với người khác.”
Hắn nổi giận, lực đạo càng thêm mạnh mẽ, tôi nghẹn ngào: “Là anh họ, anh họ, anh họ của em!”
Hắn khẽ cười, lồng ngực rung lên khiến tôi suýt ngã.
“Trước đây anh lừa em, giờ lại ức hiếp em, anh căn bản không thích em!”
“Sao lại có thể.” Những ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
“Từ khi sinh ra, em đã thuộc về tôi rồi. Tôi nói tôi đến nơi này là vì em, đó không phải là dối trá.”
Tôi mở to mắt, muốn nhìn cho rõ, tôi cố gắng nhìn thấu người đàn ông này, kẻ nói dối không biết ngượng miệng này.
Nhưng… làm sao bây giờ, tôi vẫn nhớ hắn.
Việc hắn đến đây vốn chỉ là một trò lừa gạt, nhưng hắn lại thẳng thắn, dưới vẻ ngoài trầm mặc, là một ngọn lửa mãnh liệt, bùng cháy vì tôi.
Tôi không thể rời xa hắn.
19
Khi còn nhỏ, Châu Quyện từng gặp cha của Tô Điều Điều, Tô Yến Thanh.
Tô Yến Thanh là bạn thân của cha Châu Quyện, Châu Kiến Quốc khi ông ra nước ngoài làm ăn.
Tuy nói thương nhận trọng lợi ích, nhưng ông Tô vẫn giữ được tấm lòng chân thành. Một lần về quê chơi, hai bên đã định sẽ hứa hôn cho con cái, tuy chỉ là lời nói đùa nhưng Châu Quyện vẫn biết rằng sau này bản thân sẽ có một cô vợ nhỏ tên là Tô Điều Điều.
Tô Điều Điều rất xinh đẹp, được nuôi nấng cẩn thận, làn da trắng hồng, mịn màng như một bông hồng tươi thắm. Mỗi khi nhìn ai, đôi mắt đen láy của cô đều sáng rực, cô rất thích làm nũng với Châu Quyện, luôn miêng gọi anh là: “A Quyện ca ca!”
Châu Quyện rất thích cô bé này, thường hay chơi cùng cô.
Cha của Châu Quyện sau vài năm khó khăn lăn lộn trên thành phố lớn, cuối cùng cũng gây dựng được chút cơ ngơi, ông quyết định về quê đưa vợ con lên thành phố. Nhưng vừa về đến nơi, ông đã bắt gặp con trai trưởng làng có hành vi không đúng mực với vợ mình. Trong lúc tức giận, Châu Kiến Quốc đã đánh anh ta tàn phế, kẻ đó sau khi được đưa về nhà đã qua đời.
Trưởng làng giận dữ, tố cáo Châu Kiến Quốc cố ý giết người, muốn đuổi cả gia đình ông ra khỏi làng, đồng thời kiện ông ra tòa.
Châu Quyện đã tìm đến Tô Yến Thanh để nhờ giúp đỡ. Ông thuê được một luật sư giỏi, cũng tập hợp đủ bằng chứng từ nhân chứng, chứng minh được rằng con trai trưởng làng đã nhiều lần cưỡng bức phụ nữ trong làng, và lần này Châu Kiến Quốc chỉ đang cố ngăn hắn lại, không có ý giết người, nhưng không may mới vượt quá mức tự vệ, vì vậy, Châu Kiến Quốc đã được giảm án.
Mặc dù mẹ con Châu Quyện vẫn ở lại làng, nhưng cuộc sống vô cùng khó khăn. Lời đàm tiếu từ dân làng không ngừng bủa vây, thêm vào đó là sức khỏe của Châu Kiến Quốc sau thời gian làm việc cực nhọc đã yếu đi, ông qua đời trong tù. Mẹ của Châu Quyện cũng không chịu nổi cú sốc mà chẳng bao lâu sau cũng đi theo.
Châu Quyện lớn lên một mình trong làng, phải chịu vô số sự phân biệt và bắt nạt. Hắn trở nên trầm lặng, ít nói, phải tự lo trồng trọt săn bắn, sống như một nông phu thực thụ. Hắn từ chối lời đề nghị nhận nuôi của Tô Yến Thanh, cũng không còn kỳ vọng gì vào tương lai từng được nghe cha kể nữa.
Không còn cái gọi là hôn ước từ nhỏ, hắn cảm thấy bản thân không xứng đáng. Hình ảnh cô công chúa nhỏ, mặc váy trắng, kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ cười với riêng hắn, cũng biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Châu Quyện rất giỏi trồng hoa. Nhờ cơ duyên, hắn gặp được một vị sư phụ, vị sư phụ đó thuê cả một ngọn đồi lớn để trồng những giống lan quý hiếm.
Dù lan nuôi trồng không quý bằng lan dại, nhưng những loại lan đỉnh cao như Súc Quán Hà Đỉnh, Thiên Dật Hòa, và Cánh Liên Lan vẫn có giá hàng triệu.
Quan trọng nhất là kỹ thuật.
Hắn có tính kiên nhẫn và ổn định, sư phụ hoàn toàn yên tâm và cho phép hắn xuất sư sớm.
Vào ngày xuất sư, Tô Yến Thanh tìm đến gặp hắn, nhờ hắn giúp một việc.
Việc đó đơn giản chỉ là đóng một vai diễn, không cần làm gì nhiều, chỉ cần đóng giả thành một người đồng hành với Tô tiểu thư để cô có thể trải nghiệm cuộc sống thôn quê, tốt nhất là có thể thay đổi tính cách kiêu ngạo, có thể sống một cách thực tế hơn, biết cách để tự lực cánh sinh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChâu Quyện lớn lên ở làng quê, việc nấu ăn, săn bắn hay chăm sóc người khác đối với hắn không thành vấn đề. Hắn đã quen chăm sóc những loài hoa quý, thêm một “đóa hồng” kiêu kỳ cũng không phải là việc gì to tát.
Nhưng không ngờ, sau bao nhiêu năm, khi gặp lại “đóa hồng” nhỏ xinh đẹp ấy, hắn vẫn không thể cưỡng lại mà tiếp tục lao đầu vào yêu cô.
Tô Điều Điều rất thú vị. Không biết Tô Yến Thanh đã làm gì mà cô lại nghĩ bản thân đang xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết. Dù đột nhiên bị đưa đến vùng quê heo hút này, cô vẫn không chán nản hay buông bỏ.
Cô chỉ thích làm nũng với hắn, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, cho hắn xem những vết muỗi đốt trên người.
Cô không bao giờ giả vờ hiểu chuyện như những cô gái khác mà luôn nói ra những điều bản thân không hài lòng, giọng nũng nịu, mắt mở to tròn, hàng mi khẽ rung rinh.
Châu Quyện đoán chắc đây là một bông hoa được nuôi dưỡng rất kỹ càng. Cô luôn gây rắc rối, dễ dàng gặp phải những tình huống trớ trêu.
Nhưng cô cũng có sự quyết tâm cố gắng khi cần thiết. Cô biết thiết kế, có gu thẩm mỹ, biết cách vận hành và tiếp thị, cuối cùng cũng thành công và có được lượng người theo dõi.
Cô ngẩng cao đầu khoe khoang với hắn.
… Và cô cũng rất thích đùa với lửa.
Tô Điều Điều thường mặc rất thoải mái, để lộ cánh tay và đôi chân trắng nõn, ngẩng đầu lên làm nũng với hắn: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cô gái này sao lại không biết xấu hổ như thế nhỉ? Hắn cau mày. Liệu cô có làm vậy với những người đàn ông khác không? Nghĩ đến đó, lông mày hắn lại càng nhíu chặt.
“Anh đừng có hung dữ như vậy, Châu Quyện.”
Cô dùng giọng ngọt ngào trách móc hắn, đôi mắt không còn hoảng sợ như trước mà thay vào đó là sự to gan kèm chút dụ hoặc. Dường như cô biết rất rõ bản thân chính là một bông hồng tươi đẹp, mềm mại, luôn nở rộ, khoe sắc đẹp mọi lúc mọi nơi.
Hắn muốn hái bông hoa này. Châu Quyện nghĩ.
Hắn vốn đã quen với việc trồng hoa, và bông hồng này có lẽ cần được cắt tỉa một chút.
Nhưng có khi cũng chẳng cần thay đổi gì nhiều, để tự nhiên vẫn đẹp nhất. Sau đó, hắn sẽ bón thêm phân, chăm sóc cẩn thận để cô nở rộ thành dáng vẻ đẹp nhất, những cánh hoa tách ra, lộ ra nhụy hoa, từng giọt sương long lanh dưới ánh mặt trời, tỏa ra hương thơm ngọt ngào nhất.
Nếu lúc nào cũng cần người chăm sóc, tại sao không phải là hắn? Giờ hắn đã có năng lực, cũng rất có tiền, hắn hoàn toàn có thể lo được cho.
Tô Điều Điều, vốn dĩ thuộc về hắn.
—
[Nhật ký của Chu Tiểu Bảo]
Mình thật sự hết cách với mẹ! Lại sắp muộn học nữa rồi!
Mẹ cứ khăng khăng muốn quay video Tiktok theo cái trend gì mà #ChaMẹHiệnĐạiĐưaConĐiHọc, nói là muốn lấy mình làm “mồi câu” để tăng người theo dõi!
Kết quả là mẹ bảo trời lạnh quá nên không dậy nổi!
Mình muốn mách với ba lắm, nhưng ba dữ quá, mà lại chỉ thiên vị mẹ, ba sẽ chẳng giúp mình báo thù đâu! Hừ!
Mình sẽ tìm ông ngoại…
Nhưng mà thôi, trong nhà mình, mẹ vẫn là người có quyền lực nhất.
Mẹ thích ngủ thì cứ ngủ đi, mình sẽ quay một vlog để sau này chứng minh mình đi học trễ không phải do lỗi của mình. Ba không thể cấm mình xem phim được. Mình nhất định phải xem Harry Potter!
Ba lại đang ở trong phòng hoa của ba, không cho mình vào, nói rằng đây là khu vực cấm, dù có bán mình đi cũng không đủ đền bù thiệt hại.
Mình hỏi ba, bán mẹ đi thì có đủ không?
Ba cười, rồi bảo mình rằng ba không bán đâu, vì mẹ là bông hoa quý giá nhất của ba.
Ba nói gì vậy nhỉ? Rõ ràng mẹ là người mà, sao ba ngốc quá đi!
Được rồi, mẹ dậy rồi. Mẹ ngồi trước bàn suốt 3 tiếng!
Mẹ quên mình vẫn còn là học sinh rồi ư?
Mẹ lúc nào cũng thoa thứ gì đó đỏ đỏ lên môi, sau đó ba lại hôn hết lớp màu đó đi.
Thế thì tại sao phải thoa nhỉ? Người lớn thật kỳ lạ!
Mẹ của mình thật thơm, mùi giống hệt bông hoa hồng ngoài vườn.
Bạn Tiểu M ở lớp bên nói mình giống con gái vì lúc nào mình cũng thơm như xịt nước hoa!
Nhưng mình không có đâu! Đó là mùi của mẹ mà!
Bỏ đi, chẳng ai tin mình đâu. Ba bảo phải chiều mẹ, vì mẹ là một cô gái nhỏ.
Dù mẹ lớn gấp ba lần mình, nhưng vẫn đòi ba bế, vì lần nào lên cầu thang mẹ cũng kêu chân đau.
Nhưng vì mình rất yêu mẹ, nên mình quyết định sẽ chiều mẹ một chút.
Dù sao thì mẹ đã vất vả sinh ra mình mà!
Mình cũng yêu ba lắm, dù ba có vẻ yêu mẹ hơn.
Nhưng không sao, mình là con trai, con trai thì phải bảo vệ con gái mà!
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.