12
“Lục Hoài Cảnh, ngươi tìm ta có việc gì sao? Ta nhớ ta không thiếu ngươi bạc.”
Hắn mỉm cười, đưa cho ta hai thứ.
Một là chiếc vòng bạc bị Lâm Uy cầm cố.
Một là lọ thuốc.
“Thuốc này trị ngoại thương rất tốt, nếu ngươi không tiện bôi hãy bảo Xuân thẩm giúp.”
Ta cảm kích nhận lấy, hỏi: “Bao nhiêu bạc, ta trả ngươi.”
“Không cần, ta đi đây.”
Hắn vẫy tay, sải bước rời đi.
Ta còn chưa kịp gọi hắn, mời hắn ở lại dùng bữa.
Thôi vậy, nhà cũng chẳng có gì để đãi.
Đêm đó, dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong.
Xuân thẩm giúp ta bôi thuốc.
“May mà quan gia nhân từ, đổi người khác cầm gậy, ngươi nằm liệt giường mười ngày nửa tháng là ít.”
“Tất cả là nhờ hai đứa nhỏ của ta.”
Xuân thẩm khẽ ừ, rồi nói: “A Hoa, sau này ngươi tính sao?”
“Tính gì?”
“Ngươi thực định một mình nuôi hai đứa trẻ lớn khôn? Không định tìm một nam nhân, sinh một đứa con của mình sao?”
“Ai thèm cưới một quả phụ bồng bế con riêng chứ? Ta chỉ mong nuôi lớn hai đứa, chúng có tiền đồ thì tốt, không thì cái sạp đậu phụ thối của ta cũng đủ nuôi chúng.”
Xuân thẩm định nói gì, nhưng bị ta cắt ngang, ta giục bà về, rồi một mình nằm úp trên giường.
Thầm thì trong lòng:
Mẹ ơi, hôm nay con đã tống cha vào ngục.
Nếu mẹ còn sống, mẹ có trách con không?
Con đoán, mẹ sẽ không.
13
Ta nằm trên giường dưỡng thương, mấy ngày không ra chợ.
Trong nhà bạc sắp cạn.
Ta cắn răng đứng dậy đẩy cối đá, Thanh Nhi kê ghế nhỏ, đứng lên giúp ta bỏ đậu vào.
Chẳng bao lâu, mồ hôi đẫm trán, Thanh Nhi bảo ta cúi xuống, dùng khăn tay nhỏ lau mồ hôi cho ta.
Ánh nắng xuân phủ lên người nàng, cô bé hồng hào đáng yêu biết bao.
Chốc lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đệ đệ ta, Lâm Mộc Dương, đang đứng đó.
Nó do dự một lát, khó khăn cất lời: “Tỷ tỷ.”
Ta sa sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Mắt nó đỏ hoe, bước vào trong, quỳ phịch xuống trước mặt ta, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi, tỷ tỷ.”
“Ngươi đi đi, ta đã cắt đứt quan hệ cha con với Lâm Uy, ngươi cũng không còn là đệ đệ của ta nữa.”
Lâm Mộc Dương quỳ gối đi thêm mấy bước, hai tay nắm lấy vạt váy ta: “Tỷ tỷ, là cha ép ta giả bệnh, ông nói nếu không làm vậy, chủ nợ sẽ tìm đến, cả nhà chúng ta sẽ chết.”
Ta cố nén cơn giận, bảo Thanh Nhi vào nhà.
Chờ nàng đóng cửa lại, ta nhặt cây gậy gỗ bên cạnh, từng gậy, từng gậy quất xuống.
Lâm Mộc Dương càng ôm chặt chân ta, vừa khóc vừa kêu: “Tỷ tỷ, tỷ cứ đánh ta đi, ta đáng bị đánh, đánh chết ta cũng được, ta xuống cửu tuyền xin lỗi mẹ.”
Vừa nhắc đến mẹ, ta nghiến răng: “Ngươi còn dám nhắc đến mẹ? Năm đó bà liều mạng sinh ngươi ra. Vậy mà ngươi thì sao, cùng cha hùa nhau chuốc thuốc mê ta, lại giả bệnh, nói mình mắc bệnh dịch. Cha lấy bạc bán ta lại đem vào sòng bạc, bao nhiêu năm ngươi đọc sách cũng phí công rồi.”
Áo của Lâm Mộc Dương loang lổ vết máu.
Xuân thẩm chạy tới, ngăn ta lại.
“Hắn là người thân duy nhất của ngươi trên đời này. Nếu ngươi thật sự đánh chết hắn, ngươi dám chắc mình sẽ không hối hận sao?”
Ta ném cây gậy đi, thở hắt một hơi.
“Người thân ruột thịt thì sao chứ? Ta và Xương Nhi, Thanh Nhi không có chút máu mủ nào, vậy mà chúng còn dám lên công đường cầu xin cho ta. Còn hắn thì sao? Chỉ biết trốn tránh, co đầu rụt cổ. Uổng công mẹ ta vất vả bán đậu phụ kiếm tiền cho hắn đi học. Giờ nghèo kiết xác mới nhớ đến tỷ tỷ là ta.”
Nước mắt lăn dài trên mặt Lâm Mộc Dương, nó dập đầu xuống đất vài cái.
“Tỷ tỷ, thật xin lỗi, để ta đi chết.”
Nó định lao đầu vào cối đá, ta túm cổ áo kéo lại.
“Muốn chết thì cút ra xa, đừng làm bẩn cối đá của ta, ta còn phải dùng nó kiếm bạc.”
Lâm Mộc Dương cắn môi, nhìn ta rất lâu, rồi quay người chạy đi.
14
Sau ngày đó, ta không gặp lại nó nữa.
Ta chẳng còn tâm trí để bận lòng, bận rộn lo kiếm bạc.
Phu tử nói Xương Nhi rất có thiên phú, học hành chăm chỉ, sau này ắt thành tài.
Nó học muộn, nhưng lại tiến bộ nhanh hơn các học trò khác, viết chữ cũng đẹp.
Nhưng bút mực, giấy nghiên, thứ nào cũng tốn bạc.
Nhất là giấy tuyên để luyện chữ, rất đắt, mấy tờ giấy cũng bằng tiền gạo nuôi ba mẹ con nửa tháng.
Kiếm bạc mới là việc ta cần làm gấp.
Sạp đậu phụ thối buôn bán cũng tạm ổn, nhưng sạp hàng ngoài chợ không thể là kế lâu dài.
Gặp phải gió to mưa lớn, ta không thể ra sạp. Ta quyết định phải thuê một gian cửa tiệm.
Không chỉ bán đậu phụ thối, mà cả đậu phụ, đậu khô, và sữa đậu nành.
Trong nhà còn lại nhiều bã đậu, ta lại mua hai con lợn con, dùng bã đậu nuôi lợn.
Thanh Nhi vui mừng vỗ tay: “Tết này chúng ta có thịt ăn rồi.”
Ta kéo bím tóc nhỏ của nàng: “Không cần chờ đến Tết, mẹ muốn các con ngày nào cũng có thịt ăn.”
Sáng nay, vừa dọn sạp xong, Lục Hoài Cảnh lại tới.
Hắn ngày nào cũng đến mua một bát đậu phụ thối, ta cũng chẳng lấy làm lạ.
Chỉ là hôm nay hắn tới đúng lúc sạp đông khách, ta quên không thối lại tiền cho hắn.
Dọn hàng xong, ta đến tạp viện tìm hắn.
Vừa tới cửa đã nghe thấy giọng một nữ tử.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lục tú tài, đừng cho con trai ta ăn đậu phụ thối nữa, ngày nào cũng một bát, nó nổi mụn trong miệng rồi. Ngươi ăn một mình đi.”
Người phụ nữ trả bát đậu phụ thối lại cho hắn.
Lục Hoài Cảnh ngồi bên bàn đá, bịt mũi, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Ta bước vào nhẹ nhàng, hắn ngẩng đầu lên, cười ngượng ngùng.
“Không thích ăn, sao ngày nào cũng mua?”
Lục Hoài Cảnh thản nhiên nói: “Thích chứ, chỉ là ngửi không nổi mùi thôi.”
Ta nhét tiền thối vào tay hắn: “Không thích thì sau này đừng mua nữa.”
“Lâm nương tử…” Hắn giữ lấy tay ta, một mảnh da thịt lập tức nóng bừng.
Lục Hoài Cảnh nhận ra thất thố, vội buông tay, cúi đầu, môi mấp máy.
“Ý ta là, ngươi đừng phí tiền, kiếm bạc không dễ mà.”
Mặt hắn đỏ bừng.
Ta quay người bỏ đi, không ngoảnh lại, nhưng tim đập loạn nhịp.
15
Quả nhiên, Lục Hoài Cảnh không đến nữa.
Xuân thẩm nói với ta, Lục Hoài Cảnh đã thi đỗ cử nhân, chuẩn bị vào kinh ứng thí.
Ta chăm chú đếm số bạc trong hộp gỗ, khẽ “ừ” một tiếng.
Thanh Nhi đang chơi trong sân, gọi lớn: ” Tiểu cữu cữu.”
Ta bước ra, thấy Lâm Mộc Dương ăn mặc rách rưới, quỳ dưới đất.
Một thời gian không gặp, thân hình nó đã rắn rỏi hơn.
Nó lấy từ trong áo ra một túi bạc, nói: “Tỷ tỷ, ta biết những gì nợ tỷ không bao giờ trả nổi, ta học không giỏi, chỉ có thể làm việc khổ cực kiếm tiền. Đây là bạc ta làm bốc vác ở bến tàu, chắt chiu dành dụm được. Nếu tỷ chê ít, ta sẽ đi kiếm thêm.”
Ta nhận lấy túi bạc, kéo ống tay áo nó lên.
Cánh tay vốn trắng trẻo giờ chi chít vết bầm.
Xương Nhi lay lay tay ta: “Mẹ ơi, sách nói biết lỗi sửa lỗi là điều tốt nhất, mẹ tha thứ cho cữu cữu đi.”
Ta lau mũi, ngoảnh mặt sang một bên: “Nhà này thiếu một người đẩy cối đá. Ta không có bạc trả ngươi, nhưng có thể cho ngươi ở lại ăn uống. Nếu ngươi bằng lòng thì ở lại.”
“Được, cảm ơn tỷ tỷ.”
Lâm Mộc Dương vui sướng ôm hai đứa nhỏ xoay vòng trong sân.
Ta kéo Xuân thẩm lại, hỏi nhỏ: “Thẩm vừa nói gì? Nói Lục Hoài Cảnh đỗ cử nhân, sắp vào kinh ứng thí, nhưng không đủ lộ phí?”
“Đúng vậy.”
Ta nâng túi bạc trong tay, Xương Nhi sắp phải đóng học phí, số còn lại chắc chắn không đủ thuê cửa tiệm.
Ta dặn Xuân thẩm vài câu, rồi vội vã chạy đến nhà Lục Hoài Cảnh.
16
Lục Hoài Cảnh đang thu dọn hành lý.
Nghe tiếng bước chân, hắn quay lại nhìn ta, phủi bụi trên ghế mời ta ngồi, lại cầm ấm nước trên bàn, định rót nước cho ta.
Nhưng trong ấm không còn nước, hắn gãi đầu, bảo đi đun nước.
Một hồi luống cuống, ta ngăn hắn lại.
“Nghe nói ngươi sắp vào kinh ứng thí?”
Hắn sững người, rồi đáp: “Phải.”
“Đủ lộ phí chưa?”
“Chỉ có thể vào kinh rồi tính tiếp.”
Ta đặt túi bạc vừa rồi lên bàn, hỏi: “Chừng này đủ không?”
Lục Hoài Cảnh tròn mắt: “Không, ta không thể nhận bạc của nàng.”
“Ngươi đừng hoảng, hôm nay ta đến đây là để bàn một vụ làm ăn.”
Lục Hoài Cảnh khựng lại, ta tiếp lời: “Số bạc này coi như ta đầu tư vào ngươi. Nếu ngày sau ngươi thi đỗ cao, ngươi phải trả lại ta gấp mười lần. Ngươi có chịu không?”
Ánh mắt đen thẳm của hắn dừng lại trên người ta, hỏi: “Lâm nương tử, nàng tự tin ta sẽ thi đỗ đến vậy?”
“Cả huyện ai cũng nói ngươi tài hoa hơn người. Ngươi thi đỗ cử nhân, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng khen ngợi văn chương của ngươi. Ta tin lời ngài ấy.”
Giọng Lục Hoài Cảnh lạnh nhạt, hắn không nói nhận hay không nhận, chỉ cười nhạt: “Nếu ta không đỗ thì sao? Nàng có biết để trả số bạc này, ta phải viết bao nhiêu lá thư không?”
“Không sao, từ từ trả. Ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, nếu không được cũng coi như làm việc thiện.”
Hắn nhướng mày: “Lòng tin này của Lâm nương tử quả thật nặng nề.”
Ta nở nụ cười trên mặt, nhưng tim lại nhỏ máu.
Đúng là nặng nề.
Số bạc này có máu và mồ hôi của Lâm Mộc Dương, cũng là canh bạc cuối cùng của ta.
Ta muốn thuê cửa tiệm, nếu chỉ dựa vào từng bát đậu phụ ta làm, không biết đến bao giờ mới tích đủ.
Ta có thể chịu khổ, nhưng không muốn con ta cùng ta chịu khổ, cố giả bộ ung dung nói: “Ngươi chỉ cần nói, vụ làm ăn này ngươi có làm hay không?”
Lục Hoài Cảnh lấy bút mực, viết một tờ cam kết, rồi nghiêm túc điểm chỉ.
Hắn khẽ chắp tay: “Lâm nương tử hôm nay ra tay tương trợ, tại hạ khắc cốt ghi tâm, nhất định không phụ lòng nàng.”
Ta cất kỹ tờ cam kết, tâm trạng căng thẳng mới giãn ra đôi chút.
Hôm sau, Lục Hoài Cảnh lên đường vào kinh.
Ta dùng số bạc còn lại thuê thêm một gian hàng bên cạnh, nhờ có Lâm Mộc Dương giúp sức, sạp đậu phụ thối của ta thành quầy hàng đậu phụ.
Ngày ngày, ta chỉ ngủ ba canh giờ, rồi dậy làm đậu nành, ủ đậu hoa, làm đậu phụ.
Ban ngày ta buôn bán, tối đến lại kéo Xương Nhi dạy ta học chữ.
Ta nhận biết được nhiều chữ, liền tự mua sách về đọc, học được cách làm ăn.
Dưới sự quản lý của ta, quầy đậu phụ ngày càng sinh lời.
Tích đủ bạc, ta xây mộ cho Trình Nghị, lập bia đá.
Xuân sang, ta mua vải tốt, may cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bộ áo mới, dắt chúng đi cúng tế.
“Trình đại ca, ngày tháng của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
“Còn huynh thì sao?”
Ta bảo Xương Nhi đốt bài chữ đầu tiên nó viết cho cha nó.
Hắn hẳn sẽ hài lòng.
Nhất định là vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.