Skip to main content

Chương 187: Ta Đầu Hàng

7:39 chiều – 26/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Kỳ thật Tần Giác có thể cảm giác được Long Trẫm không phải là đối thủ của Vĩnh Dạ đại đế, chỉ là không nghĩ tới chênh lệch sẽ lớn như vậy.

Với trải nghiệm mô típ nhân vật chính của Long Trẫm, không phải hẳn là nhẹ nhàng vượt cấp chiến đấu sao?

“Ngươi là ai?”

Nội tâm Vĩnh Dạ đại đế giật mình, hắn lại không chú ý tới sự tồn tại của Tần Giác.

Trong mắt Vĩnh Dạ đại đế, Tần Giác giống như người bình thường không có linh lực, nhưng lại có loại cảm giác gần ngay trước mắt, nhưng lại xa xôi vô cùng.

Phảng phất như không thuộc về thế giới này, quả thực không thể tưởng tượng.

“Cái này ngươi không cần biết.”

Tần Giác ngửa đầu uống cạn linh tửu, lạnh nhạt nói:

“Dù sao ngươi sẽ chết nhanh thôi.”

“Ngươi muốn giết ta?”

Vĩnh Dạ đại đế giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới:

“Chỉ sợ ngươi không có cái vốn kia…”

Lời còn chưa dứt, Vĩnh Dạ đại đế chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cả người bỗng nhiên ngã trên mặt đất, đầu cắm sâu vào trong đất bùn.

“…”

Xảy ra chuyện gì?

Vĩnh Dạ đại đế rút đầu từ trong đất ra, mặt mũi ngơ ngác.

“Mới vừa rồi là ngươi. . .”

Ầm!

Đầu của Vĩnh Dạ đại đế lần nữa cắm vào bùn đất, với lại lần này còn có cả nửa người.

“…”

A a a!

“Ta muốn khiến ngươi trả giá thê thảm nhất!”

Vĩnh Dạ đại đế phóng lên tận trời, linh lực trong cơ thể sôi trào như biển, ngay cả không gian xung quanh cũng vặn vẹo.

Giờ khắc này, Vĩnh Dạ đại đế rốt cục thể hiện ra thực lực chân chính của mình.

“Chỉ thế thôi sao?”

Tần Giác hơi thất vọng.

Nghe được câu này, Vĩnh Dạ đại đế khóe mắt có chút run rẩy, chỉ thế thôi?

Phóng xuất ra tất cả linh lực hắn, cho dù là cường giả Thái Hư đệ lục cảnh cũng có thể lấy cứng đối cứng, đến miệng thiếu niên này thế mà thành chỉ thế thôi?

“Ta nghĩ ngươi nhất định lầm chỗ nào rồi.”

Vĩnh Dạ đại đế hai mắt lóe ra ánh sáng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Tần Giác.

Vô luận như thế nào, hắn muốn để người tự đại này cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ!

Nghĩ như vậy, Vĩnh Dạ đại đế hít một hơi thật sâu, linh khí hắc ám giữa thiên địa lập tức điên cuồng hội tụ tới, ngay cả Vong Xuyên cũng xém chút nữa khống chế không nổi bị hút đi, trực tiếp lướt ngang ba mét.

Chỉ có Tần Giác đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, ngay cả một góc áo cũng không có động đậy.

Hô!

Ngay sau đó Vĩnh Dạ đại đế lại thở ra một hơi, Vong Xuyên lại lần nữa bị đẩy ra ba mét, nhưng hắn lại lộ ra nét mặt hưng phấn:

“Bệ hạ đã nổi giận, gia hỏa này chết chắc.”

Đúng như Vong Xuyên nói, Vĩnh Dạ đại đế lần này đã không còn giữ lại chút nào, hắn muốn dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép tên ngu xuẩn khiêu khích hắn này!

Ông!

Chỉ thấy Vĩnh Dạ đại đế hai tay tụ lại, hai dòng linh lực một hồng một đen hiển hiện, phá lệ yêu diễm.

Cho dù Tần Giác mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, nhưng Vĩnh Dạ đại đế không cho rằng trong mười vạn năm này, Linh Ương giới có thể sinh ra tồn tại mạnh hơn hắn.

Đáng tiếc, hắn đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp Tần Giác.

“Giết!”

Hai linh lực hóa thành hai lưu quang bắn về phía Tần Giác, chợt ở không trung nhanh chóng dung hợp, uy lực tăng mạnh.

Kỳ thật đây chỉ là thăm dò, Vĩnh Dạ đại đế muốn nhìn thử Tần Giác đến cùng là cảnh giới gì, thế là hắn liền thấy Tần Giác tùy ý phất tay.

Đúng vậy, Vĩnh Dạ đại đế xác nhận mình không nhìn lầm, Tần Giác chỉ là phất tay.

Sau đó, hai chùm sáng linh lực tựa như bọt biển yếu ớt, nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.

“? ? ?”

Vĩnh Dạ đại đế vô thức dụi mắt.

Ta đang nằm mơ sao?

Tần Giác cũng mặc kệ Vĩnh Dạ đại đế nghĩ thế nào, ngón tay hơi cong, nhẹ nhàng bắn ra.

Oanh!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chỉ một thoáng, hình như có kinh lôi hiện lên, Vĩnh Dạ đại đế lập tức như bị sét đánh, thổ huyết rút lui, nội tâm kinh hãi vô cùng, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định:

“Ngươi bất quá cũng chỉ thế thôi.”

“Bệ hạ…”

Lúc này, Vong Xuyên chậm rãi mở miệng, xen lẫn sợ hãi khó mà nói rõ.

“Chuyện gì?”

Vĩnh Dạ đại đế nhíu mày, không nhìn thấy ta đang cùng người khác đấu pháp sao?

“Ngươi…”

Vong Xuyên chỉ phía dưới Vĩnh Dạ đại đế, cẩn thận từng li từng tí nói.

“Ngươi muốn nói gì…”

Vĩnh Dạ đại đế vô ý thức cúi đầu, chợt sửng sốt, mợ nó, nửa người dưới của ta đâu?

Chỉ thấy Vĩnh Dạ đại đế từ ngực trở xuống cái gì cũng không còn, biến mất sạch sẽ, đằng sau còn có một cái khe rành kéo dài đến cuối tầm mắt.

Phải biết, Vĩnh Dạ đại đế chính là siêu cấp cường giả Thái Hư đệ ngũ cảnh, nhục thể không thể phá vỡ, so với Thánh khí còn kiên cố hơn, cho dù không có bất kỳ phòng ngự gì, đứng ở nơi đó để người đánh, không có tu vi từ Thái Hư đệ tam cảnh trở lên thì không có khả năng phá hủy, huống chi hắn còn có linh lực hộ thể?

Tần Giác làm sao làm được?

“A a a!”

Vĩnh Dạ đại đế phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cho tới bây giờ mới phản ứng được.

Nếu như đổi thành võ giả bình thường, thương thế thảm trọng như vậy chỉ sợ đã chết từ lâu rồi, nhưng Vĩnh Dạ đại đế dù sao cũng là Thái Hư cảnh, chỉ cần nguyên hồn bất diệt, sẽ không vẫn lạc.

Nhưng Tần Giác đã có thể trong nháy mắt phá hủy hơn phân nửa nhục thân của, chẳng phải là cũng có thể nhẹ nhàng nghiền nát nguyên hồn của hắn sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Vĩnh Dạ đại đế vội vàng hô lớn:

“Đầu hàng, ta đầu hàng!”

Nhưng mà Tần Giác thật giống như không nghe thấy câu nói này, lại là một chỉ bắn ra, Vĩnh Dạ đại đế uy chấn Địa Ngục giới cứ như vậy triệt để biến mất khỏi thế giới này.

Mắt thấy cảnh tượng này, Vong Xuyên quá sợ hãi, trực tiếp quay người bỏ chạy, ngay cả Hoàng Tuyền đã hôn mê cũng mặc kệ.

Tần Giác nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, trên thân lập tức dâng lên một vòng kim quang đuổi theo.

Mấy giây sau, chân trời sáng lên một vòng sáng chói mắt, óng ánh chói mắt.

Khi quang mang dập tắt, khí tức của Vong Xuyên cũng biến mất.

Nếu như là sinh linh bản thổ của Địa Ngục giới, Tần Giác có lẽ sẽ không hạ sát thủ, nhưng Vĩnh Dạ đại đế thế nhưng là tà tu chuyên đi thôn phệ sinh linh, thân là thủ hạ của Vĩnh Dạ đại đế, Vong Xuyên có thể tốt hơn chỗ nào à?

“Không hổ là Tần huynh, quá lợi hại.”

Long Trẫm từ dưới đất đứng dậy, líu lưỡi nói.

Hắn đánh lâu như vậy cuối cùng lại thảm bại, mà Tần Giác chỉ là giơ ngón tay hai lần liền trực tiếp giải quyết, thực lực giữa hai người cách biệt quả thực khác nhau một trời một vực.

“Ha ha, nhanh đi cứu nhi tử của ngươi đi.”

Tần Giác nhắc nhở.

“A, xém chút quên mất hắn.”

Long Trẫm vỗ đầu một cái, vội vàng bay về hướng cái hố trước đó.

“…”

Ngay khi Tần Giác dự định theo sau, không gian bên cạnh bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó một nắm đấm xuyên qua hư không, đánh ở trên người hắn!

Đông!

Không có bất kỳ dao động linh lực gì, dưới lực phản chấn kịch liệt, quả đấm kia đứt thành từng khúc, chủ nhân phía sau cũng hiện ra thân hình, chính là Vĩnh Dạ đại đế vừa mới bị Tần Giác dùng hai ngón tay miểu sát!

“Làm sao có thể? !”

Vĩnh Dạ đại đế miệng mũi phun máu, mặt mũi tràn đầy chấn kinh:

“Thân thể ngươi là dùng cửu thiên thần thiết làm ra sao?”

Rõ ràng là hắn đánh lén, kết quả lại xém chút bị lực phản phệ chấn tới chết, có lầm hay không?

“A? Ngươi chưa chết?”

Tần Giác rất kinh ngạc.

“…”

Bầu không khí trong lúc này nhất thời có chút xấu hổ, Vĩnh Dạ đại đế cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười:

“Có thể không giết ta được không?”

Mặc dù nói như thế, nhưng Vĩnh Dạ đại đế kỳ thật cơ bản không ôm bất cứ hi vọng nào, dù sao vừa rồi ngay cả đầu hàng cũng không dùng.

Ngoài dự liệu chính là, Tần Giác gật đầu nói:

“Có thể.”

“Thật?”

Vĩnh Dạ đại đế đại hỉ.

“Nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết, ngươi vì sao không chết.”

“…”

Bình luận

Để lại một bình luận