“Ngươi vừa rồi đi đâu á?”
Long Trẫm chất vấn.
“Ta vẫn luôn ở đây mà.”
Tần Giác im lặng.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, kịp thời bắt lấy, chỉ sợ Long Trẫm sẽ bị một quyền này trực tiếp phản phệ cho trọng thương, thậm chí vẫn lạc tại chỗ.
“Vậy ta sao lại tìm không thấy ngươi?”
Long Trẫm khóe mắt có chút run rẩy.
Lời còn chưa dứt, hắn mới phát hiện, cho dù Tần Giác đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng không phát hiện ra khí tức của đối phương, đây là có chuyện gì?
Tựa như lần đầu tiên lúc hắn nhìn thấy Tần Giác, cũng là dạng này.
“Ây… Ta chẳng qua là cảm thấy nơi này quá tối, nên đem mình ngăn cách ra mà thôi.”
Tần Giác cười khổ giải thích.
Giờ phút này, trong tầm mắt của Tần Giác, thế giới này là một vùng quang minh, thu hết vào mắt, giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Ngăn cách mình?
Long Trẫm ngạc nhiên, đây là thủ đoạn gì?
Phải biết, Lĩnh vực của cường giả Thái Hư cảnh bất quá cũng chỉ tạo ra thế giới nhỏ, thay thế thiên địa mà thôi.
Mà Tần Giác lại có thể ngăn cách mình ra khỏi thế giới này, đây chẳng phải là nói có thể không thèm quan tâm bất cứ Lĩnh vực gì sao?
Tần Giác thật sự chỉ là Thái Hư cảnh?
Long Trẫm lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi.
Tần Giác cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn nới lỏng ngón tay, cười nói:
“Đi thôi, lại trì hoãn nữa, con của ngươi sẽ bị giết đó.”
Long Trẫm: “…”
Sau đó, hai người lại đi về phía trước đi hồi lâu, bốn phía vẫn là mảnh sương mù mênh mông, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm:
“Các ngươi muốn qua cầu sao?”
Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh cậu đứng một bà tóc trắng xoá, mặt như đôi ủng da, răng sắc nhọn, con ngươi tối đen, nhìn qua đáng sợ vô cùng.
“Nàng là vương giả trấn thủ cây cầu đá này, Mạnh Bà.”
Long Trẫm truyền âm nói.
Một trong mười tôn vương giả của Vĩnh Dạ đế quốc, bởi vì một số nguyên nhân, chia thành ba trận doanh.
Mà Mạnh Bà là một người duy nhất không có khu vực quản hạt, trung lập một phương, trừ phi tình huống đặc biệt, nếu không chưa từng rời khỏi cầu đá.
Đáng nhắc tới chính là, thực lực của Mạnh Bà cực kì cường hãn, trong mười tôn vương giả xếp trước ba, cách Thái Hư cảnh cũng chỉ còn lại nửa bước.
“Các ngươi muốn qua cầu sao?”
Bà lão lại hỏi một lần.
“Đúng thế.”
Tần Giác khẽ gật đầu.
Hắn muốn nhìn thử Mạnh Bà thế giới này sẽ làm thế nào.
“Vậy thì uống chén canh này trước đi.”
Bà lão bưng lên hai bát nước canh đục đục đưa đến trước mặt hai người Tần Giác.
“Không có vấn đề.”
Tần Giác cười nói:
“Nhưng mà, ta muốn biết canh này có mùi vị gì.”
Nghe vậy, bà lão sững sờ, hơi có vẻ chần chờ, vô ý thức cầm lấy thìa, múc lên miệng nếm thử, hài lòng mà nói:
“Yên tâm, hương vị rất ngon.”
Lời còn chưa dứt, bà lão bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhìn về phía hai người Tần Giác:
“Các ngươi muốn qua cầu sao?”
“Ừm, canh này có mùi vị gì?”
Tần Giác cố nén ý cười, hỏi lần nữa.
Thế là bà lão lại cầm lấy thìa nếm thử một miếng:
“Mùi vị rất được.”
“…”
“…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau đó, trên cầu nại hà liền xuất hiện một màn cười lăn cười bò, bà lão không ngừng cầm lấy thìa nhấm nháp nước canh bên cạnh, lộ ra dáng vẻ hài lòng, vòng đi vòng lại, hình thành tuần hoàn.
“Này cũng được?”
Long Trẫm trợn mắt hốc mồm.
Phải biết, Mạnh Bà này thế nhưng là cường giả Đại Thánh cảnh, so Cửu U còn mạnh hơn mấy lần, có thể khiến nàng quên chuyện lúc trước, hiển nhiên nồi nước canh kia không đơn giản, nhưng… Đây cũng quá ngốc đi?
Long Trẫm thậm chí có chút hoài nghi, Mạnh Bà kia là cường giả Đại Thánh cảnh?
Có phải là lầm ở nơi nào rồi không?
…
Xuyên qua cầu Nại Hà, trước mặt hai người xuất hiện một thành thị khổng lồ, kéo dài tới chân trời, không nhìn thấy điểm cuối cùng, so với Thông Thiên thành lúc trước Tần Giác nhìn thấy còn khổng lồ hơn.
“Hai Thánh tổ kia ở bên trong sao?”
Tần Giác nhấp một ngụm linh tửu, lười biếng nói.
“Ừm.”
Long Trẫm nhẹ gật đầu, nói:
“Bọn hắn hẳn là cường giả Thái Hư cảnh, phải cẩn thận một chút.”
Tới đây, Tần Giác lơ đễnh, trước khi quen biết Long Trẫm, hắn căn bản không biết cái gọi là Thái Hư cảnh, nhưng sau khi quen với Long Trẫm, Tần Giác ý thức được, Thái Hư cảnh không có gì hơn cái này.
Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể bóp chết Long Trẫm.
Phải biết, Long Trẫm đã là Thái Hư đệ tứ cảnh, cho nên Tần Giác từ đầu đến cuối không cho rằng Thái Hư cảnh cường đại bao nhiêu cả.
Tuy nhiên,sự xuất hiện của hai người Tần Giác, rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của cường giả trong thành, dù sao, thuộc tính linh lực của hai người quá mức rõ ràng, nhất là dưới tình huống Long Trẫm không thèm che giấu chút nào.
Trên thực tế, đến nơi này, cũng không cần thiết che giấu.
Bá bá bá!
Khoảng hàng trăm cường giả Địa Ngục giới từ trong đế đô bay ra, mỗi người đều trên Thánh cảnh, lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống hai người.
Cầm đầu là một cường giả Thánh Vương cảnh sau lưng có một cái đuôi tựa như yêu thú, chỉ thấy hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh chấn như sấm:
“Các ngươi là ai, tới nơi này làm gì.”
Long Trẫm không có trả lời, trực tiếp sử dụng Lĩnh vực, trấn áp tất cả cưởng giả Địa Ngục giới ở đây.
Một số tu vi thấp, liền từ không trung rơi xuống, đập xuống đất.
Từ sau khi bước vào Thái Hư cảnh, Long Trẫm rất ít khi động thủ, Linh Ương giới cũng không người nào dám trêu chọc hắn.
Mấy ngàn năm qua,đây là lần đầu tiên Long Trẫm có loại cảm giác kích động, chờ mong giao chiến với hai Thánh tổ kia.
Tần Giác cùng Long Trẫm cứ như vậy không coi ai ra gì tiến vào đế đô Vĩnh Dạ đế quốc, đi thẳng đến chỗ Thánh tổ.
Ven đường những nơi đi qua, cho dù là cường giả Địa Ngục giới ở cảnh giới gì, tất cả đều bị Long Trẫm dùng Lĩnh vực nhẹ nhàng trấn áp.
Mặt khác, bởi vì mấy tôn vương giả còn lại đều tọa trấn ở địa phương khác, bởi vậy không tiếp tục gặp phải cường giả Đại Thánh cảnh.
Không bao lâu, hai người liền tới đến bên ngoài một tòa đại sơn đen nhánh, hai khí tức đáng sợ từ trên đỉnh núi tán phát ra, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là hai Thánh tổ kia.
“Thiên nhi đúng là ở nơi này.”
Cảm nhận được tia linh lực của Long Ngạo Thiên lưu lại kia đột nhiên sinh ra cộng minh, Long Trẫm nhịn không được cảm thán.
Phương pháp này của Tần Giác quả nhiên hữu hiệu, trước đó bọn hắn lục soát hai ngày đều không thu hoạch được gì, hiện tại trực tiếp đánh tới đế đô Vĩnh Dạ đế quốc, không đến một ngày liền có kết quả.
Sớm biết như thế, còn cần phải xoắn xuýt như vậy à?
Hô!
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên hiện ra rất nhiều dị tượng vây quanh hai người không ngừng xoay tròn, ý đồ mê hoặc bọn hắn.
“Đây là cái gì?”
Tần Giác nghi hoặc.
“Trận pháp, là trận pháp.”
Long Trẫm vẻ mặt nghiêm túc, lập tức tản ra linh thức, để tránh không cẩn thận bị đánh lén.
Nghe vậy, Tần Giác nhếch miệng,tay búng nhẹ, ngàn vạn dị tượng nháy mắt vỡ vụn, hóa thành mây khói, trận pháp cũng theo đó sụp đổ, khôi phục lại bình thường.
Long Trẫm: “…”
Quả nhiên, Tần Giác luôn thô bạo nhanh gọn như vậy!
…
Xoẹt xẹt!
Không gian xé rách, một cột sáng đen nhánh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hai người Tần Giác, công kích cường đại như thế, cho dù là cường giả Đại Thánh chỉ sợ cũng khó mà chống lại.
Mà trước mặt hai người Tần Giác, lại thấy bình thường mà thôi.
Ầm!
Long Trẫm tiện tay vung lên, cột sáng đen nhánh lập tức giống như băng cứng tan rã, phá thành mảnh nhỏ, ngay sau đó Long Trẫm lại vung lên, linh lực vô tận tuôn hướng đỉnh núi, thậm chí chấn động linh khí hắc ám!
Ầm ầm! !
Hào quang chói mắt sáng lên, giống như mặt trời hừng đông, óng ánh chói mắt, giống như muốn nuốt trọn hắc ám!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.