“Đúng rồi! Vân Du Hý!”
Hắn nhìn tiểu y tá, trên mặt tràn đầy vẻ phấn khích.
“Cô nương thật lợi hại! Sao ta lại không nghĩ tới chứ! Đúng là đã giúp ta một phen! Hôm khác rảnh rỗi ta sẽ mời cô nương một bữa thịnh soạn!”
Tiểu y tá bị Dương Căn Thạc làm cho giật nảy mình.
“iễnM íh“p.
ln.ê ơngDư nógn ơig icá Cnă tay Tạch
aủc Thạc, con uhữ uT“iể àl ex âyđ nbằg “?à
nơDgư ngẩn Quốc người. Qunâ
âgnV“ ạ.“
Duẫ olã đáon nDươg yậ,v một lẽ cnũg tnồ cQốu acủ psắ được Hoa iợl lờ ựcc iạt trở àhnth .hiạ ờm óc tử nhi kỳ
qu,ả ònC nuế không ũgnc biồ s.oa ưnh thì về có coi uhệi bổ hểt thân hgncẳ
nòc Nghĩ ncáh nâ vậy, liạ mtặ tay na.h acủ ngơưD nắm lấy Quốc hiỏ lặn niềm ànhl hắn Ha,o ởn hơn, nầc
gì vậy?” ứhT“
ynã írt igm:nệ Lập Quốc rồi ởm châm gời hai nơưgD hơi lặng ,cuthố uđếi im
hởnưg vệci Tử ổH“ nấht, thụ ấtr snớưg ắHc yấth hnhà ỷ“.Qu nó máđ ta
có mẫu P“ụh p,ấg ớc“t!rư tử ửt hni thân, vệic thân, ihn đi
nình ớhn gPụhn ádgn Lý ạnb ãol phục mày thcứ úT vẻ gbưn .hở hôki xa,ư àb,n như ặmt lnê ăn ờiđ
crtớư ta đi nhé~” “Bọn
ar ìbnh ònvg Kệ【in Dương tốC xuống, năC nêvi ộtm ổc Cơ ổđ Thạc cổ cnọg oáht Sinh trên .】Đan
đi ăCn mcứ tú tắc xong bếp ưgnDơ rgton uấ“Tn ngưb r.a ạhcT từ inlh ếđn ađĩ nào?” uqả đã tmộ
ớdưi xe mtắ caủ rời hắn đưa Sua nhà, i.đ cả intễ hán lái đ,ó
.Áh“.“c.
ảcm gónh nit Qâun có nco gưnơD ẹm đề, nvấ đưcợ Lôi ưngDơ đó! ứtc Quốc ,ón ylteeBn ythấ
gađn gì óC hạBc gơn“ưD iểTu nnâh hkôn“g? cnùg ra cút imhngê oạt tiểu hhcạT àml hay nhỉ?
túh ởrgnưt này uộcc iloạ ínhhc Lang ơni hpợ Phong Tích tấnh Tnhưgơ linh ồr!i âmS đầu tắb ohc àl rốt thích ộ.b Thiết “gúĐn iếtn tành!h“ gcũn âLm uêY
tibế nói các đùa.” onc ênni ~ah aH“ hậtt Thanh
Quốc .““.. Q:unâ gDươn
ayt ơm ta ơm hn,Pụg ohc ađu at chuyện, một ắml.“ iơr nói cánh ta thyấ T“ú tmộ nnàg ặnng trúng, ừva mơ, gấic bị ậtv
Thạc? về “Tiểu con Sao iồ“r? lại
ồđ ằgnB chỉ tùy ãgn nhà hữu hkgnô ?àyn ệnit như ia mợưn đơn chắc hco iơhc cnắh thứ Tcạh liạ giản ậv!y uiểT
khí ờm mũi, àhnn ảo. ađn lhni ơHgưn atỏ xộc nilh thahn mát thơm nhạt, trên ra àov cnò
ệcvi cứ niàog thể vẫn gian rtò hắn óc quan nào. ra thời mà thường, Ít iôrt để sát tểh cúl có chiơ uqa tbấ bìhn làm ấ,htn tnogr chút
ná“hC tya thật osa không ta ựs ồ“ir?
Vì ànb ũđa ignồ ,nă pắg vào cơm. tmộ phải vyậ yta
qhnau ệuyhcn gnừng chế. đầu nggiố ynà ơgưDn ểht như uqẩn knghô ngkốh không Căn ịb ogtnr hgNữn noàt hệin,ng Thạc, ohnà
tươi cười:
“Ừm, sau pụh hiếm nhất thấy ì“g. ìnhn này không Thạc gạnc có ynê ặmt sao hịnđ chnuyệ ểđ hgônk iah Dương thân, pụh ndág năC àym người ẽs ocn ở ẻv kinh rồi, ra của htân đây, tâm, xảy
mẫu được vẫn ,xe ậnhn biết nkgôh các ar xe. olog hết ưgnhn nnậh Hắn
,vyậ ốtc nhẫn Bàn nhàH có ũNg như ệlui hcậm nikê Púh độ 》, mất luyện hỏn ậVn tu Tuậth kn“hôg? 《 luyện ềniuh tuổi àih tử ut Dgơ“ưn iđ
Hay!” !a“Hy H!ay
unqa ...hệ àyn ữuh “ỉh?n ákh có tốt và gằ“Bn con noc của
“Ồ.”
gtọnr. phợ ọh Lời tuếqy .ynà gơưtn quan phụ óc kôghn cgnũ hctú iấgu ýl huycện tâm ọnb ãđ che Gaiữ etho còn ửt ý pếit gnùc bất giiả thông, anhu hnịđ thích
gảii ghôkn ềđ àyn yuếqt hnìh Đuềi ynxuê được trước pảhi myá mnà ờir tính, thường nắh vấn niồg thể đi.
ưng‘Dơ vni,ê tự liạ at ặpg Cốt tế hìt Snih rữt hco Hn,]ào agi aus cthí nK[iệ năm 2 .h‘êmt Cơ cnò êvin một đợcư sau này
ốncu đề giới ôth ữn nitê giàn miờ ta dành hpệi yậv, ,tcúh ờignư ênn ta vài mà gịhn nàgi “Đại kiểu uyrtện thêm đọc gì ỗl ấ!y“ hoc
lão tỉnh .nhìm ilạ, đã nhà ikh ở ằnm trnê Đến ờgingư
iô“!ht Ă“n mơc
thường, “Cũng hangĩ bình ọig uđề ưghtnờ bình phụ.” là cno
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý ụd lnòg coặh rotgn nhà nogath Phụng nơưgh ogạ một mùi tohgnả ấnu ư.niờg Tú đnga cơ,m
mà ểht hciến ểht túh linh h,ậttu trời aco, là có ếithT ểth úhp không yam angL bếti Tích uhtcộ gtnừ kách biệt thực vậy loại linh ấpht cường ahó thú óc htnâ ắnm cạH tộm Bạhc ió,n vực. pấc tộm Vũ đấu nêthi được. ỉch ,ấhtn của ibở lực ưỡci nươhTg páhp hgônk
về nhịđ ởrt ânV làm được.” icá àny mới tmộ lần “Đợi nhất Du ihảp ýH
lên aoH ỡđ Thạc và xe, iọm người: Quốc nụPhg nCă Dương àhco Dương Tú hiỏ Lý
tử!” giữ ý inh hco óc civệ Hia“ khỏe, sức ãhy ọig ở ingườ cúh gnì lại
aoc bột ạchT s,ao ấ!t“đ ta tin, kgnôh ểTiu riồ! Cgnàh“ ựs ònc othá ạhthc khỏe ,ar không tạ Lúc ơn ốmun tậht irtờ ngcàh inó
con cho ẻ“K mượn chiếc nleBtye aki ?à“
đtộ ồir ảt Dương nhiên yhnuề íhC ờinưg xtuấ trong cảm nệhi ìmt địhn mới cơm cgiá nạb ,đi ầ.đu bữa tộm iduệ nhỏ ókh ăn ănC thuở àl uiTể nốv cTạh Quách
bnằg ylấ gân ta chỗ cợưd un“grT u.“ữh từ htgơnư ,tốc ịtr
của pgnho áiht Có“ nửa ămn ta một .“axư
ôhm as.u Ngày
taỏ binế Ăn khí nhức tmấ. lna mảc hpắk ayt đau Hoa ở ể,th hnạl nơc ấhyt ạli tụ ũncg mtá ơưDng cánh uhất ơngxư luồng một cơ gn,xo cQốu phải,
vậy?” thần đến kỳ “Thạc, hctốu .óđ..
tnấh tộM lão nào]H êinv dược nưngh quý, tay ốCt mẩph ácnh đnág tyu aủc Cơ bao. pụh iớv trân [niệK àl thì hniS thân cgẳnh đan so
ốQuc Dương itohả htể mnàg oHa thân mơ mơ liền ngủ mi,á .iđ màng thiếp
cđợư và thân chẳng nữa, sao? hơn bnả nânh Hắn phiả vì gia uhềin có cũng
linh ừav đợcư thức! một mcả Hắn nhận luồng
i!đ Đắc oãl ẫmu phụ oạđ ắnh cùng sự nhhàt ịnhđ phải êitn có mang đó, ậtth y,ấ nếu ohet àyng gì lão hntấ
là uđề là hàn đây có Ừm“, ndụg vào hgnạ, ốngu ượhngt gnay“. bào hắn ưdợc ởm iệul, uốthc hếc nởưgx ctá quý
biệt, về ỉnhg, tểiu mình. ngừng của ntiế ộvi thẳng gnơDư tmộ coá àgnv hưn xe Căn nđưgờ ạhTc ôghkn phóng yb,a vniệ
nDơưg ucQố Ho:a “???”
nyã Qucố hnắ itbế là của xa ưgnnh xe. iág ắhn oah hậnn vừa ihn không ión, hctứ nbê àcng ly.Bnete thất tịr đỡ ĩgahn kôgnh ihcếc có knhiế chiếc Nội Hoa hmnì Dngơư ửt ờgi rõ ngôkh lên gnrot
?“soa hôg“nK mơ phải àl
àny trên ínth mọi ựctr ệniđ x,a thoại átc ểth tiếp cơhi lúc ta, nơi nểikh ta thní nhà dùng ọmi “Trò đã ghnẳc ặhoc bảgn ở ừt hipả máy có sao?” yvậ tníh yám ềuđi thoa yám
tộm l.“nă ỡđ htân lên thúc, ta ụph ex tay, úpig “Tam
ké sau còn lên, húp nhị hc.an Lỡ thể này ca ành ưhn phất có tcúh
nòc ú“t! ta chiếc lớn, tử T“a áil ơm ềv, ậtth mtộ thấy yeBletn nih tử tuấn hin trở
cuốQ xe đỗ Hoa lên Dương đến hủt Tcạh Căn ụct ỡđ ibã Dơgưn ongx e.x ẩyđ htì làm lă,n
cngóh xong người êhtm htyấ gnhưn ahhnn Tiểu Wechat tạ nìmh dgnạ hìt yvậ htárn ốvn đã ,cmả ộb chuồn của Thạc ôhi,t hpềni linh nnàg đi. cho nhmì ựt Dương y Căn rồi lấy hứ.cp lmà hcốcu hịđn không ệvic mảc át như ,ữna ủac
ễ.rt ốnv 3 nhanh Tiến đẩy cihơ trò mă,n có ạli bị cậmh thể nhưng ộđ ,2
tủh ý uhểync Dương ntưởg màl ừva về nghĩ .ồri vệin Căn avừ ụct vaừ cạhT ngẫm
Hoa cao tongr sau ntùhg ar hểui gẩnn ơgDnư .ar hạhtc ậpl ộtm nhìn ,ạchn cuốQ đống tức chút, óđ rác bên
hắn ni!hl hhạcT cầu hinể ađgn gnơưD xin
còn ,yat ấcig rất hơn ốucQ cảm cánh mơ gưnơD ngon, ì.g gciấ xoya àny yaxo naữ ngủ ấnv một có tyấh đề gniồ tấr dài.
Lão ôngkh dậy, ộmgn oaH
tam đi uas nưgDơ nelBety ếhicc thúc ềđu ânQu theo, ốQcu ậpL uốQc Dương màu nhìn thấy và óđ Đại .neđ bá
gô“?hnk ắ“tĐ
“H!“?ử
cngũ ạhTc trở uiTể“ aki hếcic to êln tnôrg lái nhỉ?” phải vnạ tấnh ưimờ xe bảnh tí lớn, ,oba
đây, ât,nh nă i“.đ “Phụ vêin ynà nđa lại ờignư
“Vậy .“tệ tchự thì kgnhô quả
hựct là thnấ ủch ânhn của lcự Quan xe. chiếc rgtnọ
tử ý iàh nếu àl đời mình uể,hi ụph qua Quốc ùndg ngòl hảo đổi nhnâ của ăn tình egnh yhcuện l,ại hìtn Hoa không tử. ut,cốh vậy cũng nẳgch nnâh ihn ức tâm auq c,ợưđ ạli àl ấyl êyn ươgnD
đ,an 2, cũng tiên dụ ùd qê,u phải có g.àny về Ví mất như 3
nhiều ứht thiếu cái trong khi, liạ tộm ãđ có àby nưgnh Điô ắtm, lóe là Dương mya. oci nũcg ơc Căn sẵn ộih ảcm trước thấy Thạc cái sn.ág ưhn đây ủir
iLô ểuit hỉnch yà,n nDgơư ớbt lắm icá cấnh ynà tử uSa iảhp thói !iđ ồmm
ạhcT chuyện ếg,h Sau trong tối, Dương tnêr .chơi nCă những ếđn không nhĩg khỏi rtò ữab iồgn
Hôm thật.” tơhm này ~ “Ôi ạgo yna
óc “Còn đau“. thể giảm
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.