Skip to main content

Chương 296: Tận tâm

10:35 chiều – 23/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Nếu nàng không nhắc hắn, có lẽ bây giờ hắn còn đần độn quang minh chính đại thu thập tìm kiếm linh kiện khắp nơi.

Nhưng bây giờ đã chuẩn bị tâm lý, biết đó là hành vi vi phạm pháp luật.

Sau khi chọn được hai mươi bộ phận, hắn cho chúng vào một chiếc túi da rắn, chuẩn bị mang về để nghiên cứu.

Sau đó, lại huấn luyện cho Hoàn Nhan Lộ giảm cân một thời gian,

Trương Vinh Phương mới đúng giờ trở về nhà đã gần buổi chiều.

Khi ở nhà, hắn nhanh chóng lấy chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra.

Mở khóa của chiếc hộp có mảnh vỡ của bức tượng thần bên trong.

Sau đó, đặt tất cả các bộ phận đã nhận được từ Hoàn Nhan Lộ ngày hôm nay trên một mảnh vải lớn.

Sau khi làm sạch, lau khô.

Cuối cùng hắn bắt đầu thử, ghép tất cả các mảnh lại với nhau.

Tổng cộng có mười bảy bộ phận, và chúng dường như đã bị hỏng hoàn toàn, một số vết nứt có thể được nhìn thấy ở một số nơi.

Trương Vinh Phương tìm thấy một ít bột gạo, sau khi bôi lên nó, kết hợp các mảnh lại.

Từ hai giờ chiều bận rộn đến bảy giờ tối mới chuẩn bị đi làm.

Và bức tượng cuối cùng đã được lắp ráp gần hết các bộ phận.

“Còn thiếu linh kiện.”

Đứng trong sân.

Trương Vinh Phương khẽ cau mày khi nhìn bức tượng được ghép lại với nhau.

Vị thần này trông giống như một đạo sĩ đang ngồi xếp bằng.

Người đó cầm Như Ý trong tay, đội vương miện hình cánh hoa trên đầu, mặc áo choàng ngũ sắc, sau lưng có ánh sáng tròn màu vàng tỏa ra.

Một hạt vàng tròn như nhãn cầu treo trên ngực.

Nhưng lúc này hạt châu đã thiếu một nửa, đầu đạo nhân cũng thiếu.

“Ít nhất còn thiếu hai điểm mấu chốt. Cái đầu và chuỗi hạt vàng.”

Mặc dù trước đó Trương Vinh Phương đã tưởng tượng có thể xảy ra tình huống không tìm được, nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì hắn thực sự cảm thấy phiền phức.

Ai biết bức tượng này được tìm thấy ở đâu?

Những phần còn lại nằm trong biển người mênh mông này, trời mới biết đã lạc ở đâu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hắn lại mở thanh thuộc tính.

[Cảnh báo trực quan: Đây là một bức tượng của một vị thần bị thiếu một vài bộ phận, và những gì có vẻ như bị thiếu lại là một bộ phận quan trọng. Sau khi tập hợp, hãy thử hướng về làm lễ… ‘

Sau khi cân nhắc một lúc, Trương Vinh Phương đặt bức tượng xuống theo chiều ngang, giấu nó vào tủ quần áo trong phòng, và phủ một mảnh vải lớn lên nó.

Bức tượng thần được lắp ráp cao hơn nửa mét, tuy không lớn nhưng nhìn đã thấy khá bắt mắt.

Sau khi ra ngoài làm việc ở nha môn, Trương Vinh Phương lại gửi thư cho Thanh Tố, yêu cầu mang tất cả thông tin về các bộ phận mà hắn đã thu thập được.

Sau khi cuộc tuần tra ban đêm kết thúc.

Quay trở lại sân của chính mình. Thanh Tố đã đợi sẵn trong góc từ trước.

Kể từ lần cuối cùng thuyết phục được nữ tử này, Trương Vinh Phương cũng thấy rằng Thanh Tố tận tâm đi theo hắn.

Đặc biệt là sau sự kiện Hắc Thập giáo, Thanh Tố càng kính trọng và tôn sùng hắn.

Cơn mưa nhẹ như sương không ngừng rơi xuống, Thanh Tố cầm một chiếc ô nhỏ màu đỏ, đội nón tre và áo mưa da màu đen, đứng trong bóng tối bất động, như thể không tồn tại.

Mãi tận đến khi Trương Vinh Phương vào cửa, nàng mới tiến lên trước một bước.

“Đại nhân. Phần lớn thông tin ngài yêu cầu thiếu hụt rất nhiều.

Hồ sơ trong lầu hiện đang tập trung ở Bình Nha tự như một cứ điểm theo chỉ dẫn của ngài, ta đã tìm kiếm ở đó rất lâu, những thứ này chính là toàn bộ.”

Từ dưới áo mưa, nàng đưa ra một vật được bọc trong giấy dầu.

Trương Vinh Phương nhận lấy nó.

“Cực khổ rồi, nhắc mới nhớ, ta còn chưa từng hỏi tình hình của ngươi, bây giờ ngươi ở Đàm Dương làm chuyện gì.”

“Cảm ơn đại nhân quan tâm, thuộc hạ mở một tiệm thợ may ở Đàm Dương, trong nhà buôn bán nhiều thế hệ, chủ yếu là nhuộm quần áo.” Thanh Tố trả lời.

“Nếu như ngươi làm việc cho ta, ta tất nhiên sẽ không đối xử tệ với ngươi, nếu như ngươi có chuyện gì, thật sự không được có thể tìm đến ta.” Trương Vinh Phương nhẹ giọng nói.

Người Thanh Tố này khá dễ sử dụng, ngoan ngoãn, nghe lời, có năng lực, võ lực vẫn xem như có thể. Vẫn là một thiên tài nhỏ, tương lai đầy hứa hẹn.

“Cám ơn đại nhân!” Thanh Tố cảm động trong lòng, trong mắt hiện lên một tia vui mừng. Nàng làm việc chăm chỉ lâu như vậy, không phải là vì bị Trương Vinh Phương hoàn toàn thuyết phục, còn có hi vọng theo sát.

Bây giờ nó cuối cùng đã được Trương Vinh Phương chấp thuận.

Nàng luôn tin rằng Trương Vinh Phương hoàn toàn không phải là một vật trong ao, chỉ là một Ưng cấp, không phải là điểm cuối của hắn.

Ngay sau đó, nàng đã hỏi Trương Vinh Phương một số nghi ngờ về võ thuật.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là ngay cả khi không luyện tập Kim Bằng Mật Lục, Trương Vinh Phương vẫn có thể trả lời một số câu hỏi khá then chốt.

Đặc biệt là trong giới hạn đột phá thân thể, có thâm ý rất lớn.

Bình luận

Để lại một bình luận