Thế đạo này chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Nhưng Trương Vinh Phương bất tri bất giác liên tưởng đến những mảnh vỡ tượng thần trước đó.
Có thể cho dù là người đã chết cũng vẫn tiết lộ một vài thứ.
Với lại vì giữ bí mật mà phải giết chết mấy người vô tội như thế, hắn không đành lòng…
“Mang toàn bộ đi. Trước tiên giam lỏng đã. Ngoài ra Dương gia bên ấy thế nào rồi?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Chiếu Thiên Minh và Xích Hà ở bên đó, nên vấn đề không lớn. Nhưng sợ là Hắc Thập Giáo còn có thể xuất động những người khác.” Thanh Tố cau mày nói.
“Bọn họ không có cơ hội.”
Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
*
*
*
Trong giáo đường Thánh La pháp.
An Nặc Ngõa nhẹ nhàng lau sạch linh bài của phụ thân, đi tới trước cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng khuyết sáng ngời bên ngoài, trong lòng hiện lên từng đoạn hồi ức trong quá khứ.
“Nếu lúc trước, ta có thể bỏ nhiệm vụ trong tay, chạy về đến trước tiên… Có thể…”
Đột nhiên nàng cảm thấy, cả đời này mình phấn đấu, tất cả phấn đấu của mình, sau khi phụ thân chết đã trở nên không chút ý nghĩa nào.
Không có người thân, cho dù nàng mạnh hơn, lại chấp chưởng chức cao, thì cũng có gì ý nghĩa?
Sẽ không còn người kiêu ngạo vì nàng.
Sẽ không có người uống rượu cùng nàng vào lúc nàng ngã lòng.
Sẽ không còn người phóng khoáng cười to, nói cho nàng biết sự tích quang huy trong quá khứ lúc còn trẻ của mình…
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp rút.
“Vào đi.”
Cửa vừa mở, một giáo đồ che mặt nhanh chóng vào cửa, quỳ một chân trên đất.
“Đàn chủ! Đột nhiên bên sòng bạc Giao Châu mất liên hệ, huynh đệ đến đó tuần sát đến bây giờ còn chưa quay về! Có thể là đã xảy ra chuyện!”
“Ma Tạp Mạc Lộ tự mình tọa trấn thì có thể xảy ra chuyện gì?” An Nặc Ngõa nhíu mày.
Bộp!
Đột nhiên ngoài cửa sổ có một làn pháo hoa xán lạn bay lên không, rồi nổ tung thành vô số điểm sáng có hình hoa sen.
An Nặc Ngõa quay phắt lại, nhìn chằm chằm về phía pháo hoa kia.
“Đây là… pháo hoa cầu cứu trong giáo! Hoa văn này… Là Ma Tạp Mạc Lộ!”
Nàng chấn động trong lòng, với thân thủ của Ma Tạp Mạc Lộ, nếu như ngay cả hắn ta cũng phát ra pháo hoa xin giúp đỡ, vậy mang ý nghĩa…
Lập tức ngay lúc nàng thất thần, cửa phòng sau lưng nàng hở ra, nứt ra, rồi nổ nát vụn.
Rầm!
Đột nhiên một bóng đen bước vào, dưới chân nhón một cái hóa thành mũi tên nhọn chộp tới nàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔ!
Trong không khí vang lên tiếng xé gió giống như ưng minh bén nhọn.
‘Ưng Trảo Công?’
An Nặc Ngõa tê cả da đầu. Vội vàng lùi lại về sau, đồng thời lồng ngực cấp tốc co lại.
Bạch!!
Ngón tay bén nhọn như bạch ngọc nắm lấy trước ngực nàng, giống như lưỡi đao kéo trang phục ra, một vệt sáng vạch ra vết thương bên trong da thịt.
Dòng máu phun ra như bão tố, chưa kịp bắn tung tóe lên người người kia. An Nặc Ngõa đã không nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa.
Toàn thân nàng nổi da gà, tất cả cảm giác tăng lên tới cực hạn.
Chỉ một chút vừa rồi nàng bị pháo hoa thu hút chú ý, một nháy mắt buông lỏng cảnh giác.
Đúng vào thời gian không tới một giây đó đã bị đối phương bắt lấy, ngang nhiên ám sát. Khiến cho nàng bị thương.
Vì tránh khỏi trọng thương mở ngực mổ bụng, nàng không thể không cưỡng ép thu nhỏ lồng ngực.
Nhưng chiêu này quá mãnh liệt, khiến phổi nàng bị thương nhẹ. Quá nhiều mạch máu mao mạch nhỏ nổ tung, chậm rãi chảy ra giọt máu từ phổi.
Nếu là bình thường, thì nàng hoàn toàn có thể chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng.
Nhưng bây giờ…
Ở phía trên!
An Nặc Ngõa ngẩng đầu thật mạnh, trong đồng tử chiếu rọi ra một bóng đen phi thân đập xuống.
Bành!
Nàng giơ hai tay đỡ, ngăn cản song trảo của bóng đen.
Nhưng vuốt ưng cứng rắn khẽ cong đâm thẳng vào cánh tay nàng, lại xé ra hai miếng máu thịt.
An Nặc Ngõa kêu lên một tiếng đau đớn, đùi phải nâng cao, lên gối về phía trước, lại vừa vặn đụng phải đối phương lên gối.
Đầu gối hai người va chạm, đồng thời nổ tung trầm đục, một người lui ra phía sau, một người rơi xuống đất.
‘Lôi minh!’
Không chờ đối phương ngừng nghỉ, An Nặc Ngõa gầm nhẹ trong lòng, bộc phát một chiêu Phá Hạn kỹ, sức mạnh dưới chân giẫm sập sàn nhà, dùng tốc độ cao nhất phóng tới song đao đứng thẳng bên tường.
Một thân võ nghệ của nàng ở trên hai thanh đao, chỉ cần để nàng cầm tới đao…
Phá Hạn kỹ khiến cho tốc độ tăng vọt, rõ ràng làm cho nàng ngoài dự kiến của Trương Vinh Phương.
“Đáng tiếc…”
Hắn giơ mạnh tay lên, ném một bọc giấy ra không trung, bao giấy bị ngón chân vừa chạm vào bỗng nổ tung.
Mảng lớn bụi bặm tỏa khắp cả gian phòng.
Đồng thời khi bụi bặm tỏa khắp.
Trương Vinh Phương phá vỡ cửa sổ, bóng người chợt lóe lên phía trên hai tên cao thủ Hắc Thập Giáo nghe tiếng mà chạy tới.
Lúc này đỉnh đầu hai người có thêm ba lỗ thủng màu máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bên trong gian phòng, vết thương trên người An Nặc Ngõa dính bụi, lập tức nàng cảm giác ngứa ngáy đau nhức khó nhịn.
“Có độc?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.