Skip to main content

Chương 278: Mê

10:17 chiều – 23/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Trương Vinh Phương thấy vậy âm thầm líu lưỡi không nói nên lời trong lòng, không hổ là hội trao đổi lớn nhất Đàm Dương.

Quả thật đều là kẻ có tiền.

Hắn sờ lên chút ngân phiếu lẻ loi trong túi tiền của mình, cảm giác nếu lần này mình muốn mua gì cũng chỉ sợ chưa đủ.

Lần này hắn mang theo toàn bộ tài chính mà mình có thể sử dụng, tổng cộng hai trăm năm mươi hai.

Đang lo lắng, rất nhanh, thiếu nữ váy xanh lại đổi một nhóm khay khác, cầm lấy một vật từ trong một trong mâm.

“Tiếp theo chính là phân đoạn kỳ trân dị vật của chúng ta.”

Nàng giơ vật kia trong tay lên, đó là một linh kiện kim loại màu đồng, cũng không biết là trên đó có thứ gì.

Nó lớn chừng bàn tay, mặt ngoài như là khối rubic, có vết rạn lắp ráp.

“Thứ này đến từ Tiêu Tương Đồng công tử gửi bán, một bên bộ phận của tượng thần không trọn vẹn ở bên ngoài. Giá quy định một trăm lượng, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười lượng.”

Ánh mắt Trương Vinh Phương ngưng tụ, hắn không ngờ rằng mình mới phát hiện một thứ gì đó tương tự bên ngoài cửa hàng, thì ở đây lại gặp được một cái nữa.

Hắn nhắm mắt, lại mở ra, thanh thuộc tính đã mở ra.

Xa xa nhìn lại. Quả nhiên trên vật kia đã hiện ra tin tức mới.

[Bộ phận tượng thần không rõ, trọng lượng không biết.]

[Cảnh cáo trực giác: Có vẻ như bên trong vật này ẩn giấu bí ẩn, cần tập hợp đủ bộ phận mới có thể thăm dò.]

Chưa chờ Trương Vinh Phương nhìn kỹ, rất mau đã bắt đầu ra giá.

Hình như người cảm thấy hứng thú đối với vật này không nhiều, chỉ ba người ra giá, gì đó đã bị bán đi.

Trương Vinh Phương do dự một chút, vẫn không lên tiếng.

Rõ ràng thứ này không phải bộ phận tạo thành cùng loại với thứ trước đó hắn đã gặp được.

Tiếp theo lại là một ít đồ cổ như bình hoa, ngọc thạch tinh khiết khắc hoa các loại được đưa ra.

Loại linh kiện trước đó cũng xuất hiện hai lần. Đều là bộ phận còn lại.

Điều này khiến trong lòng Trương Vinh Phương dâng lên một tia nghi hoặc.

Hình như bộ phận linh kiện kiểu này rất nhiều, mặc dù trân quý nhưng có vẻ không phải hi hữu.

Hắn vẫn luôn luôn mở thanh thuộc tính, nhìn chằm chằm vào từng loại được bán đấu giá.

Mãi đến khi vật phẩm thứ mười hai được lấy ra giơ lên cao cao.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Tiếp theo là vật này, là một mảnh vỡ của tượng thần Đạo Môn, trước đây không lâu chúng ta tìm được linh kiện bị tổn hại này trong một huyệt mộ dưới mặt đất. Mọi người đều biết công dụng của bộ phận này, tính chất tương đối cứng rắn, rất khó bị phá hủy. Có giá trị cất giữ cực cao. Bây giờ, giá khởi điểm hai trăm lượng, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười lượng.”

Sự vật lần này là một pho tượng thần thiếu khuyết đầu và một nửa thân thể.

Vì thể tích lớn hơn rất nhiều, cho nên giá khởi điểm cũng cao hơn chút ít.

Vốn dĩ Trương Vinh Phương cho là, cái này tương tự với những sự vật gì đó trước kia.

Nhưng vừa nhìn thấy cái này, thần sắc trong mắt hắn khẽ biến.

Vì thông báo xuất hiện trên thanh thuộc tính hoàn toàn khác biệt với lúc trước.

[Thần tượng chưa biết, tham số không biết.]

[Cảnh cáo trực giác: Hình như vật này và linh kiện trước đó lấy được là một bộ… Có thể mua về lắp ráp thử một chút.]

“Đến rồi!” Trong lòng Trương Vinh Phương dâng lên chờ mong nồng đậm.

Chỉ là trong lòng hắn hiện lên một nghi vấn.

Trước đó bộ phận bí mật ẩn trong Trục Nguyệt đao Linh đình, thì dẫn đến các loại truy sát của Linh đình.

Mà những bộ phận tương tự ở đây, vì sao có thể không thèm để ý chút nào mà được người ta công khai đấu giá.

Rốt cuộc trong những bộ phận này có gì khác biệt?

“Hai trăm lẻ một!” Không chần chờ, lúc này hắn thốt ra. Đồng thời giơ tấm bảng gỗ trên bàn lên dùng để đấu giá. Ra hiệu mình ra giá.

“Hai trăm lẻ một!” Giọng nói của Trương Vinh Phương không lớn, nhưng lại khiến những người xung quanh dồn dập hướng ánh mắt liếc nhìn về phía này.

“Hai trăm lẻ một, có ai tăng giá không?” Thiếu nữ váy xanh chỉ một ngón tay về phía Trương Vinh Phương.

“Hai trăm lẻ hai.” Lại có một nam tử ngay lập tức lên tiếng.

“Hai trăm lẻ năm!” Trương Vinh Phương vỗ bàn trịnh trọng nói. Hắn định thêm vào một lượt để người khác không dám tăng giá.

Đáng tiếc hắn đã đánh giá thấp tài lực của những người khác.

“Hai trăm tám mươi.” Một thanh niên áo lam khác cầm quạt xếp cán sắt liếc nhìn bên này, nhẹ như mây gió.

Ánh mắt Trương Vinh Phương không rời, làm bộ như tính toán một chút, thứ này không đáng bao nhiêu tiền, liền sẽ không tăng giá nữa.

“Hai trăm tám mươi, có ai muốn tăng giá không? Hai trăm tám mươi một lần, hai trăm tám mươi hai lần…” Thiếu nữ váy xanh cao giọng nói.

“Ba trăm.” Một giọng nam khác lại lần nữa truyền đến.

Lần này, không có ai thêm vào.

Đối với một tàn phiến thần tượng có thể nhìn thấy thường xuyên như vậy, sự hứng thú của mọi người không lớn.

Bình luận

Để lại một bình luận