Sau Kim Đan là phá đan hóa Nguyên Anh. Sau khi thành tựu Nguyên Anh là Nguyên Anh dựng thần, thần phản hư không.
Trương Vinh Phương lại lấy ra thư tịch, đọc toàn bộ tất cả Quan Hư Công một lần.
Giới thiệu nội dung rất thấu triệt.
Các giai đoạn lấy nội thị và cảm thụ cơ thể làm tiêu chí phân chia.
Nhưng trên bí tịch ghi chép chỉ có tầng thứ nhất là cặn kẽ, còn lại đều chỉ là giới thiệu đại khái.
“Vậy nội thị… là cái gì?”
Trước đây hắn cũng chỉ nghe sư phụ đầu tiên Tiêu Dung đích thân dạy dỗ truyền thụ Quan Hư Công tầng thứ nhất, công pháp tiếp sau còn phải quay về Đại Đạo Giáo tập luyện mới được.
Nếu muốn quyết định điểm thuộc tính sinh mệnh, vậy trước tiên hoàn thiện công pháp mới được.
Vừa lúc hắn cũng dự định xin quay trở lại đạo cung nhậm chức.
Luyện qua một lần Quan Hư Công xong, Trương Vinh Phương cầm bút viết xuống một phong thư thân thỉnh, chuẩn bị hồi trình rồi đưa cho tổng đội.
Sau đó còn phải đi Minh Kính Cung đút lót một chút.
Lúc chạng vạng tối, hắn ăn xong cơm tối rồi lại đi trở về Minh Kính Cung.
Chuyến học tập Quan Hư Công này, hắn vẫn đi tìm Minh Linh đạo nhân Vương Bố Đức.
Vị này chỉ cần trả tiền, cái gì cũng dám dạy, có thể nói là phục vụ chu đáo, cực kỳ tiện lợi.
Hợp tác của hai người lần trước từ đầu tới đuôi đều tương đối thuận lợi.
Bóng đêm dần đậm đặc.
Trong Minh Kính Cung đang có từng chuỗi tiếng tụng kinh vang ra.
Trương Vinh Phương vào cửa cung, hỏi một đường, rốt cục tìm được Vương Bố Đức đang chơi cờ nói chuyện phiếm với người khác trong một phòng bài bạc bên lầu Mộ Cổ.
“Trương sư đệ? Thế nào? Lại tới tìm ta mua khóa à?” Vương Bố Đức vừa nhìn thấy Trương Vinh Phương, nhất thời hai mắt sáng ngời, đứng dậy.
“Ôi ngươi còn chưa chơi cờ xong đâu, đừng chạy chứ?” Một lão đạo đối diện khó chịu kéo ống tay áo của hắn ta.
“Lần sau lại chơi cờ, kiếm tiền quan trọng hơn.” Vương Bố Đức không chút nào che lấp kéo tay áo, đến gần hướng Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương quét mắt nhìn phòng bài bạc, bên trong tất cả đều là lão nhân tóc bạc hoa râm, nam, nữ đều có.
Trong số đó còn xen lẫn không ít đạo đồng đi theo hầu hạ.
Hắn thu tầm mắt lại, chắp tay thi lễ hướng phía Vương Bố Đức đang đến gần.
“Vương sư huynh, lần này vãn bối tới, là muốn học tập được cả bộ Quan Hư Công với ngài.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Quan Hư Công?” Vương Bố Đức sờ sờ: “Việc này ngươi không nên tới tìm ta, ta căn bản không tốt lắm. Đến bây giờ cũng mới luyện đến cảnh giới Đại Chu Thiên.”
“Mới Đại Chu Thiên?” Trương Vinh Phương ngạc nhiên.
Sau khi luyện tinh hóa khí, chính là Tiểu Chu Thiên, Đại Chu Thiên, nói cách khác, đây là tầng thứ ba của Quan Hư Công.
Sau Đại Chu Thiên mới là Trúc Cơ, Kết Đan, Cửu Chuyển Kim Đan, Nguyên Anh…
Đây quả thật là còn kém xa lắm.
“Xem ra tiền này ta không kiếm được rồi.” Vương Bố Đức có chút tiếc nuối: “Tuổi ngươi quá trẻ, cũng không phải thiên tài, không phải học võ công rất tốt sao? Còn muốn học văn công sẽ không sợ lãng phí thời gian à?”
Hắn ta kinh ngạc quan sát Trương Vinh Phương.
“Haizz… Gần đây luyện công bị thương thân, một lời khó nói hết… Nghe nói văn công tu dưỡng sinh lợi tốt nhất, cho nên mới…” Trương Vinh Phương tùy tiện tìm một lý do.
“A ~~~ bị thương thân à…” Vương Bố Đức nói với vẻ mặt ta hiểu rồi, giọng kéo dài thật dài.
“Đi tìm Hư Nhất đi. Hiện giờ hắn ta đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi, ở toàn bộ Minh Kính Cung lão ta là người có tu vi cao nhất sâu nhất.”
Hư Nhất đạo nhân là một trong ba vị độ sư truyền công của Minh Kính Cung.
Tính tình lão ta lãnh đạm, vô dục vô cầu, một lòng chỉ muốn tu luyện Quan Hư Công.
Hiện tại đã hơn bảy mươi rồi, đến cả người nhà mình cũng gì cũng không quản, cả ngày cứ chui rúc trong tiểu lâu của mình, không đi đâu cả.
“Chuyện này… Hư Nhất đạo nhân nguyện ý để ý đến ta sao?” Trương Vinh Phương có chút chần chừ.
“Cái khác không nói, nhưng mấy người muốn tới dưỡng sinh ấy, lão ta cam tâm tình nguyện trao đổi nhất.” Vương Bố Đức lắc đầu.
Lập tức, hắn ta rất có ý thức phục vụ dắt Trương Vinh Phương ra khỏi phòng bài bạc.
Họ đi qua đạo trường luyện võ, tìm được Hư Nhất đạo nhân đang ngồi tu luyện chu thiên trong một sân trồng hai cây sơn trà.
“Hư Nhất sư huynh, có sư đệ tìm ngươi học Quan Hư Công.”
Vương Bố Đức hướng trong sân nói to.
Trương Vinh Phương nhờ ánh trăng đi đến bên trong nhìn lại.
Chỉ thấy một lão nhân cả người gầy gò, vô cùng thấp bé, mặc một bộ đạo bào rộng lớn hơn lão ta không ít, đầu đội ngọc chi liên hoa quan, đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây sơn trà.
“Học Quan Hư Công?” Lão đạo chậm rãi mở mắt, đánh giá người duy nhất sau lưng Vương Bố Đức — Trương Vinh Phương.
“Được thôi, mang vào.” Thần sắc lão ta bình thản, nhẹ giọng phân phó.
“Tốt, vậy ta về trước.” Vương Bố Đức dẫn đường xong, xoay người đi luôn.
Việc không có tiền này, có thể làm tới mức đó đã coi là không tệ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.