Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:19 sáng – 16/11/2024

Ta đã làm loạn một trận ở phủ Bình Dương Hầu, hủy hoại danh tiếng của đại tỷ, cũng đoạn tuyệt giấc mộng trở thành Thái tử phi của nàng.

Để làm Thái tử nguôi giận, ta phải chet.

Thì ra là vậy.

Ta ngồi sững người, đến khi Thu Thiền đẩy nhẹ một cái, ta mới tỉnh lại.

“Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương đang gọi người.”

16

Ta tiến lên, quỳ gối hành lễ trước Hoàng hậu.

Bà mỉm cười ôn nhu, nói: “Thái tử hôm qua còn nhắc đến ngươi với bổn cung, nữ nhi của Quốc công phủ, quả nhiên là người tốt.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt của các quan gia phu nhân trong yến tiệc đều đổ dồn về phía ta.

Những ánh nhìn tò mò, đố kỵ, căm hờn như muốn xuyên thấu, xé toạc trái tim ta.

Lúc này, Thái tử tiếp lời: “Triệu nhị tiểu thư có ơn cứu m//ạng với nhi thần, mẫu hậu chớ dọa nàng.”

Hoàng hậu cười nhẹ, vẫy tay cho ta lui xuống.

Khi quay về chỗ ngồi, ta phát hiện bọn thái giám đã chuyển ghế của ta đến bên cạnh Thái tử.

Thái tử ngồi quỳ, thân hình hơi nghiêng về phía ta, ngón tay nhịp nhẹ lên bàn, góc áo bào thêu hình mãng xà phủ lên chỗ ngồi của ta…

Ta siết chặt tay.

Quay người, bước ra khỏi đại điện.

Khi đã bước đến ngự hoa viên, cảm nhận làn gió mang hương hoa thoảng qua, ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Quá đ//iên rồ.

Quá vô lý.

Nếu biết trước Hạ Thời là Thái tử, ta tuyệt đối sẽ không dám dây vào hắn.

“A Sanh, sao muội lại đứng đây? Không khỏe sao?”

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng, ta khẽ cứng người, quay lại, cúi người hành lễ.

“Thế tử.”

Người đứng trước mặt ta lúc này chính là vị hôn phu của ta, thế tử Bình Dương Hầu – Thẩm Dục.

17.

“Đã xảy ra chuyện gì, sao Thái tử lại ưu ái muội đến vậy?”

Hắn đứng trước mặt ta, đưa tay định phủi đi chiếc lá rụng trên vai ta, nhưng ta né tránh. Gương mặt tuấn tú thoáng sượng lại, hắn nghi hoặc hỏi: “Tại sao muội lại xa cách với A Dục ca ca như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Thế tử có chuyện gì cần nói sao?”

Hắn không để tâm đến thái độ của ta, chỉ hỏi: “Vừa rồi trong cung yến, Thái tử có vẻ rất chăm sóc muội, muội có biết lý do không?”

Ta lắc đầu: “Không biết.”

Rõ ràng là hắn không hài lòng với câu trả lời này, nhíu mày nói tiếp: “Chuyện của Thái tử và Vân Vãn đã lan truyền khắp kinh thành, nếu muội dính dáng quá nhiều đến Thái tử, sẽ khiến nàng ấy khó xử, còn danh tiếng của muội cũng không tốt.”

“A Sanh, Vân Vãn là tỷ tỷ ruột của muội, muội cũng nên nghĩ cho nàng ấy, đừng lầm đường lạc lối.”

Ta nhẹ giọng đáp: “Ta làm việc, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến tỷ tỷ.”

“Nhưng mà, Thế tử quan tâm đến tỷ tỷ như vậy, nếu để người khác nghe thấy, có lẽ sẽ nghĩ rằng người đính hôn với Thế tử chính là tỷ tỷ đấy. Vì danh tiếng của tỷ ấy, Thế tử cũng nên thu mình lại một chút.”

Hắn cười nhẹ, giọng điệu vẫn ấm áp: “Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, muội và Vân Vãn đều như tỷ muội ruột thịt của ta. Nàng ấy vốn yếu đuối, ta dĩ nhiên phải lo lắng nhiều hơn.”

“A Sanh, muội là Thế tử phi tương lai của phủ Bình Dương Hầu, đừng có ghen tuông vô lý.”

Nói xong, hắn đưa tay định chỉnh lại cây trâm hoa đào đang hơi lệch trên mái tóc của ta. Ta không né tránh, ngửi thấy hương thông trúc quen thuộc trên người hắn, ta nhẹ giọng nói:

“Nếu ngươi thích tỷ tỷ, thì nên tranh giành, chứ không phải tự dối lòng ở đây. Nhìn người trong lòng thành thân với kẻ khác, ngươi thật sự không hối hận sao?”

Hắn khựng lại trong một thoáng, nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn thu tay về, khẽ nói với ta: “A Sanh, muội say rồi. Lời như vậy, sau này đừng nói nữa.”

18.

Thiên hạ đều ca ngợi Thế tử Bình Dương Hầu là người phong thái thoát tục, thanh lãnh như vị thần trên trời, thế nhưng lúc này, hắn chẳng khác gì một kẻ hèn nhát, chỉ biết lén lút trong bóng tối, dõi theo tỷ tỷ, mà không dám tiến thêm một bước.

“Ngươi thật yếu đuối.” Ta nói.

Hắn nghe thấy, đôi mắt lạnh lẽo khẽ liếc ta một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. Hắn đưa tay chỉnh lại lớp lông trên áo choàng của ta:

“Hôn ước của chúng ta là do tổ phụ định ra, không thể thay đổi. Muội sẽ là Thế tử phi của phủ Bình Dương Hầu, ta sẽ đối xử thật tốt với muội, bảo vệ muội cả đời.”

“A Sanh, đừng làm loạn nữa.”

Hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh không biết lý lẽ.

Ta lùi lại nửa bước, không muốn nói thêm gì với hắn.

Khi quay lại yến tiệc, ngay khoảnh khắc bước vào đại điện, ta đã cảm nhận được vô số ánh mắt đầy oán đ//ộc nhìn về phía mình, thậm chí từ cả mẹ.

Bà vừa an ủi trưởng tỷ đang rơi lệ, vừa dữ tợn nhìn chằm chằm ta, như thể ta đã phạm phải một tội ác tày trời.

Ta nhìn sang Thu Thiền, người luôn ở trong đại điện từ trước. Nàng tiến lại gần, khẽ nói với ta về những gì vừa xảy ra.

19.

Thì ra, lúc ta vừa rời đi, đại tỷ đã không nhịn nổi mà tự mình thế chỗ, ngồi cạnh Thái tử. Nàng nhẹ giọng nói với Thái tử: “Nhị muội từ nhỏ đã không hiểu quy củ, lại không đến tạ ơn điện hạ. Vân Vãn ở đây thay muội ấy nhận lỗi, mong điện hạ lượng thứ.”

Lời nói thật khéo léo, nhưng không ngờ Thái tử chỉ liếc nàng một cái rồi cười khẩy: “Ngươi là thứ gì mà dám lên tiếng?”

Giọng nói không chút nể mặt, lại đủ lớn để nhiều phu nhân trong điện nghe thấy. Đại tỷ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt trắng bệch.

Thái tử vẫn tiếp tục:

“Triệu cô nương là ân nhân cứu m//ạng của Cô, dù nàng muốn lấy sao Bắc Đẩu trên trời, Cô cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng. Ngươi có tư cách gì mà thay nàng nhận lỗi? Ngươi xứng sao?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thu Thiền kể lại xong, lo lắng hỏi ta: “Tiểu thư, đại tiểu thư vẫn đang khóc, phu nhân liệu có tìm người gây khó dễ không?”

Ta định thần lại, vỗ nhẹ lên tay nàng trấn an: “Đừng sợ, ta ứng phó được.”

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, ta bước đến ngồi xuống bên cạnh Thái tử.

Chưa kịp mở lời, một chiếc đĩa bạc đã được đẩy tới trước mặt ta, trong đĩa là thịt cua đã được bóc sẵn:

“Đây là cua mà triều đình phái thuyền đến Đông Hải mang về, nàng thử xem có thích không?”

Thịt cua trắng nõn được bày trong chiếc đĩa bạc tinh xảo, trông vô cùng hấp dẫn.

Ta nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Điện hạ rốt cuộc là có ý gì?”

Động tác lau tay của hắn dừng lại, rồi ném khăn cho thái giám bên cạnh, ánh mắt chuyển sang ta: “Ta thỉnh mẫu hậu mời nàng dự yến, sắp xếp chỗ ngồi bên cạnh ta, lại còn bóc cua cho nàng, ý ta như thế nào, nàng thật sự không nhận ra sao?”

Ta im lặng.

Một lúc lâu sau, khó nhọc nói: “Nhưng thần nữ đã có hôn ước…”

“Một cái hầu phủ nhỏ nhoi mà thôi.”

Hắn khinh miệt nói: “Cô muốn nàng, bọn họ dám ngăn cản sao?”

Tất nhiên là không dám.

Thậm chí khi tin đồn vừa lan ra, họ có lẽ còn vội vã phủi sạch quan hệ với ta, để tránh bị Thái tử trả thù.

Trên đời này, chẳng ai dám đắc tội với hoàng gia.

20

Ta cúi đầu nhìn đĩa thịt cua trước mặt, mím môi, chủ động hỏi:

“Điện hạ vì thần nữ đã cứu ngài nên mới muốn có thần nữ sao?”

“Vừa đúng vừa không đúng.”

Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thái tử phi nhất định phải xuất thân từ Quốc công phủ, Cô chỉ đơn giản là chọn một trong hai tỷ muội nhà nàng mà thôi.”

“Hơn nữa, nàng rất hợp ý Cô. Trên chiến trường lâu ngày, Cô ghét nhất những người hay khóc lóc yếu đuối, sống không nổi lại còn liên lụy kẻ khác.”

“Nàng thì khác, thông minh, kiên nghị, còn tàn nhẫn. Không cho Cô dùng ma phí tán (thuốc tê), lạnh lùng nhìn Cô tự mình chịu đau… nàng rất giống Cô, không có lòng thương cảm thừa thãi.”

Giọng điệu của hắn đầy sự tán thưởng.

Ta ngồi đờ đẫn, không thể ngăn được suy nghĩ.

Kiếp trước, đối với đại tỷ, hắn cũng nói những lời tương tự sao?

21

Sau khi về phủ, ta sai Thu Thiền đi dò hỏi về Thái tử.

Mới biết, ba năm trước, hắn tự xin ra biên cương cầm quân, vừa mới hồi kinh không lâu, triều đình có rất nhiều người không nhận ra hắn.

Chẳng trách kiếp trước, đại tỷ lại nhầm hắn là thị vệ mà cứu giúp.

Ta thẫn thờ nghĩ.

Đang suy nghĩ, đại ca đột nhiên đến viện của ta, hỏi ta về chuyện Thái tử.

Ta lắc đầu, nói rằng không biết gì.

Đại ca ngạc nhiên, dường như cảm khái, lại thở dài nói:

“Ngỡ rằng người được gả vào Đông cung sẽ là Vân Vãn, không ngờ lại là muội… Thái tử đã xin Hoàng thượng ban hôn, thánh chỉ rất nhanh sẽ đến, muội hãy an tâm chuẩn bị xuất giá.”

Ta có chút bất ngờ: “Nhanh như vậy sao?”

“Ừ.”

Đại ca ôn tồn nói: “Thái tử rất thích muội.”

Trước khi rời đi, huynh ấy cẩn thận nhìn ngó trang trí trong phòng ta, vẻ không hài lòng: “Sao đơn sơ thế này, chẳng giống khuê phòng của một tiểu thư chưa xuất giá chút nào.”

Huynh gọi gia nhân đến: “Đi nói với khố phòng, có thứ gì tốt thì đưa đến đây trước.”

“Ta nhớ gần đây phủ có được hai tấm gấm Thục, lấy ra làm cho nhị tiểu thư hai bộ y phục.”

Gia nhân bối rối: “Nhưng phu nhân đã dặn để gấm Thục làm y phục cho đại tiểu thư…”

“Làm cho nhị tiểu thư.”

Giọng đại ca bình thản, nhưng không thể trái lệnh: “Từ nay về sau, mọi việc trong phủ đều phải ưu tiên cho nhị tiểu thư.”

Gia nhân sững sờ.

Ta cũng sững sờ.

Đặc quyền của đại tỷ trước kia, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng của đại ca, đã bị chuyển hết sang ta.

22

Đại ca rời đi.

Ta ngồi trên ghế, bình thản nhìn các nha hoàn và gia nhân tấp nập tới lui, trang hoàng, bài trí gian phòng của ta.

Từng hộp từng hộp vàng bạc ngọc khí, chiếc vòng vàng chạm khắc dây leo mà ta từng ao ước bao lâu vẫn không có được, cùng chiếc bình sứ cao nửa người từ triều đại trước…

Những vật phẩm trước kia chỉ xuất hiện trong phòng của trưởng tỷ, nay lại được bày biện trong phòng ta.

Nhưng ta lại chẳng mảy may cảm thấy vui vẻ.

Thậm chí còn muốn hỏi huynh trưởng, huynh làm vậy không sợ trưởng tỷ sẽ đau lòng sao?

Nhưng ta không nói ra.

Vì rất rõ ràng.

Huynh ấy không sợ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận