Skip to main content

Chương 59: Xá Thân đạo

1:12 chiều – 25/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“Ài, sao ngươi phải nhiều chuyện như vậy?”

Trên đường trở về, Thiên Cơ ra vẻ lão luyện giáo huấn Ninh Dạ.

Hiếm lắm mới có cơ hội dạy dỗ Ninh Dạ, chuyện này khiến Thiên Có cảm thấy rất sảng khoái.

“Chưa chắc đã là nhiều chuyện. Thiên Cơ môn bị hủy diệt, những người may mắn sống sót như chúng ta không chỉ có nghĩa vụ báo thù cho tông môn mà còn trọng trách xây dựng lại môn phái. Cố Tiêu Tiêu là người không tệ, có lẽ sau này sẽ trở thành người phục hưng môn phái.” Ninh Dạ trả lời.

Y không thể nhận Cố Tiêu Tiêu làm đệ tử nhưng có thể lựa chọn một cách mạo hiểm khác – đề nghi cô tới bái một người tên là Thiên Cơ Tử làm sư phụ.

Còn Thiên Cơ Tử này, đương nhiên chính là Thiên Cơ.

Ninh Dạ định thông qua Thiên Cơ nhận Cố Tiêu Tiêu làm đồ đệ, truyền thụ bí pháp Thiên Cơ môn.

Thiên Cơ lập tức nhìn ra suy nghĩ của Ninh Dạ: “Hừ, rõ ràng ngươi đang tìm lý do.”

“Cứ coi là vậy đi.” Ninh Dạ cũng biết không lừa được bản thân: “Nhưng dù sao lý do này cũng hợp lý, đúng không?”

“He he he he.” Thiên Cơ cười khằng khặc quái dị: “Không ngờ ta đường đường là quái vật mà lại nhận đệ tử. Tương lai ta chính là người dẫn dầu phục hưng Thiên Cơ môn, ngươi đặt tên đúng là nhìn xa trông rộng!”

“Cả nghĩ quá rồi đấy, ngoan ngoãn tu luyện Thiên Cơ tâm pháp mà ta dạy ngươi đi, đừng để chỉ có tu vi Hoa Luân chứ không có chiến lực Hoa Luân.” Ninh Dạ lạnh lùng chế nhạo.

Thiên Cơ tức giận giơ chân lên: “Ngươi nói cái gì, đến đây, ngươi với ta đại chiến ba trăm hiệp.”

“Chúng ta không cần đại chiến, chẳng phải đằng trước có chuyện rồi à?” Ninh Dạ hất cằm về phía trước.

Xa xa, trên con đường nhỏ trong rừng, Khổng Triêu Thăng đang đứng yên ở đó.

Thấy Ninh Dạ đi tới, Khổng Triêu Thăng nói: “Đã báo tin lên trên, ta chưa về núi mà sư phụ đã đưa thư mắng ta một trận, nói ta làm người mất mặt.”

Ninh Dạ không đáp lời.

Khổng Triêu Thăng đi tới: “Rõ ràng ta đã phán quyết, ngươi cứ nhất quyết sinh sự, gây thêm phiền phức cho ta, còn làm cho sư phụ mắng chửi ta. Ninh sư đệ, ngươi bỏ đá xuống giếng như vậy, thật sự rất quá đáng.”

Nói xong, hắn giơ thanh kiếm lớn sau lưng lên: “Ta thì không quá đáng thế, hai bên là đồng môn, ta không giết ngươi, chỉ dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết sau này đừng lo việc bao đồng. Vậy thì…. đánh gãy hai chân ngươi thôi.”

Nghe hắn nói thế, Ninh Dạ lại vui vẻ.

Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi rất may mắn, lần này ta cũng không giết ngươi, nếu ngươi đã định đánh gãy hai chân ta, vậy ta cũng báo đáp như vậy là được.”

Sau chuyện Vấn Thiên thuật, Ninh Dạ đã rút kinh nghiệm xương máu, không tùy ý giết người ở nơi đã công khai tung tích.

Vì vậy y nói câu này rất thật lòng.

Tiếc là lời thật lòng chẳng được người ta tiếp nhận, Khổng Triêu Thăng đã tức giận tới mức run rẩy.

Tuy tu vi của hắn chỉ có tầng thứ sáu nhưng Xá Thân Đạo của Toái Tâm Nhân Ma đã đạt tới tiểu thành, chiến lực thực tế không hề kém. Ninh Dạ chỉ mới tầng thứ tư mà dám lớn tiếng với hắn, đúng là hung hăng, ngông cuồng tới cực điểm.

Trong lòng phẫn nộ, hắn không nói thêm lời nào, cự kiếm xé gió bay tới, một luồng kiếm quang khổng lồ đánh về phía Ninh Dạ.

Kiếm thế lạnh lẽo, tốc độ lại chẳng hề chậm, trong thế công này có kẽ hở cực lớn.

Đối diện với kẽ hở này, Ninh Dạ chẳng những không tấn công mà còn lui lại, một vầng mặt trời bay lên không trung, phát động Nhật Luân kính khiến ánh mắt Khổng Triều thăng phủ kín ngũ sắc, đồngt hời một lá bùa xuất hiện trên người.

Ánh kiếm quét ngang dư dải lụa, kiếm quang chém xuống làm từng luồng hào quang sặc sỡ khuấy động.

Khổng Triêu Thăng nhanh chóng nhảy lên, như cự thú giáng từ trên trời xuống, múa thanh kiếm lớn chém liên tiếp về phía trước. Ninh Dạ né tránh, thanh kiếm lớn lưu lại một kẽ nứt dài dưới đất.

Chỉ trong phút chốc, Khổng Triêu Thăng đã chém liền mười ba kiếm, mỗi kiếm đều mạnh mẽ hùng hồn, uy lực vô song. Nhưng Ninh Dạ chỉ phòng thủ chứ không tấn công, Nhật Luân chuyển động ánh sáng chiéu rọi bóng người, ép Khổng Triêu Thăng không thể không nheo mắt lại, cố gắng tìm kiếm tung tích của Ninh Dạ.

“Thằng hèn!” Khổng Triêu Thăng gào lên: “Chẳng phải ngươi nói sẽ đánh gãy hai chân ta à? Chạy làm gì? Thất Sát đao của ngươi đâu? Sao không dùng?”

“Xoạt!

Lại xuất kiếm quét ngang bầu trời.

Ninh Dạ lại thi triển phù pháp, thân hình như bông liễu lướt theo làn gió, mượn kiếm phong lui lại, miệng nói: “Người dùng Xá Thân đao, tự xá thân mình, toàn thân từ trên xuống dưới không có bất cứ nhược điểm hay chỗ yếu nào, có thể vứt bỏ bất cứ thân thể nào. Nếu ta phản kích mới là rơi vào tròng của ngươi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Quả nhiên ngươi hiểu rất rõ, Xá Thân đạo của ông đây chính là khắc tinh của Sát Thân đao!” Khổng Triêu Thăng cười lớn, lại vung kiếm.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, điểm đáng sợ của Xá Thân đạo chính là không sợ bị tấn công.

Năm xưa khi Toái Tâm Nhân Ma vừa xuất đạo từng một mình giao chiến với cả Hắc Phong Cửu Ma, bị chém chín chín tám mươi mốt đao, toàn thân từ trên xuống dưới không có mảng da miếng thịt nào còn hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng chính Hắc Phong Cửu Ma lại là người chết. Hắn đã từng đại chiến với Bàn Hoa Sơn Chủ, bị Ngũ Sắc Kỳ Bàn Hoa hút máu, cắt gân, rút xương nhưng cuối cùng vẫn là Toái Tâm Nhân Ma, còn từng giao chiến với Vô Bi Thượng Nhân, bị hắn cứt đứt chi, móc lưỡi, đâm mù mắt, róc mũi, nhưng vẫn sống sót, ngược lại gia nhập Hắc Bạch thần cung, trở thành Tứ Cửu Nhân Ma nổi danh ngang với Vô Bi Thượng Nhân.

Mãi tới tận bây giờ, Toái Tâm Nhân Ma vẫn không có trái tim, không phải vì hắn không thể khôi phục mà là hắn hoàn toàn vứt bỏ.

Đối với hắn, cơ thể không đáng để lo.

Chưởng giáo Hắc Bạch Tử đã từng nói, tương lai trong Tứ Cửu Nhân Ma, người có tiền đồ nhất, có thành tựu phi phàm nhất, có cơ hội đạt tới đại đạo nhất, chính là Toái Tâm Nhân Ma.

Đương nhiên Khổng Triêu Thăng chưa tu luyện tới mức độ đó, nhưng hắn có Xá Thân đạo tiểu thành, đã đủ giải thoát tất cả đau đớn trên cơ thể, vết thương bình thường hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn. Nếu có ai nghĩ rằng đánh hắn vài chiêu là khiến hắn bị thương, năng lực chiến đấu giảm sút, vậy là sai hoàn toàn.

Chính vì vậy, Ninh Dạ không hoàn thủ.

Sát Thân đao tuy mạnh nhưng điểm lợi hại là góc độ tấn công ở mọi nơi trên cơ thể nhưng còn chưa tới mức một đòn giết địch. Nếu cường công, dùng công đối công, bên phải chịu xui chắc chắn là y, cũng vì vậy, Sát Thân đao bị Xá Thân đạo khắc chế.

Vì vậy y chỉ né tránh.

Kiếm của Khổng Triêu Thăng càng lúc càng mãnh liệt cường hãn, chỉ tấn công không phòng thủ, hoàn toàn không để ý tới bản thân mình.

Vốn dĩ tu vi của hắn cao hơn Ninh Dạ, bây giờ còn chiếm được lợi thế, Ninh Dạ chỉ dùng phù chú gắng gượng chống đỡ. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thất thủ.

Lúc này Khổng Triêu Thăng lại xuất kiếm chém liên tiếp, múa khắp bốn phương, cực kỳ bá đạo, bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh Ninh Dạ. Ninh Dạ không còn chỗ nào để né tránh, Kim Quang phù bị một chiêu kiếm đánh tan, dư uy chưa dứt, vẫn rất mạnh mẽ đánh về phía hai chân Ninh Dạ.

Đã nói chém hai chân ngươi, thì ta sẽ chém hai chân ngươi.

Xoạt!

Kiếm quang lướt qua đùi Ninh Dạ, không ngờ lại hóa thành tàn ảnh đầy trời.

Ảo ảnh?

Khổng Triêu Thăng ngơ ngác.

Khi đọ sức vừa rồi tuy Ninh Dạ sử dụng Nhật Luân kính nhưng chỉ dùng để che mắt hắn, khiến hắn nhìn nhận sai lệch nhưng chưa từng sử dụng bất cứ ảo thuật nào.

Mãi tới lúc này Khổng Triêu Thăng mới phát hiện Ninh Dạ còn biết ảo thuật, hơn nữa ảo thuật này tập trung dưới chân y. Nói đơn giản hơn là thực ra lúc đó Ninh Dạ đã nhảy lên nhưng ảo ảnh lại khiến Khổng Triêu Thăng cho rằng y vẫn đứng tại chỗ. Vì vậy thật ra chiêu kiếm này đã lướt qua dưới chân y. Mãi tới khi ảo ảnh bị phá tan, Khổng Triêu Thăng mới chứng kiến vị trí thật sự của Ninh Dạ.

Đây là vấn đề của chính hắn – hắn luôn mồm nói sẽ chém hai chân của Ninh Dạ, đương nhiên Ninh Dạ sẽ biết khi chuẩn bị chiến thắng hắn sẽ chém vào đâu.

Đã xác định được mục tiêu của chiến thuật, kế sách đối phó cũng rất rõ ràng.

Ngay sau đó Khổng Triêu Thăng cảm thấy sau gáy căng cứng, một cái đai lưng đã xiết chặt cổ hắn, đột nhiên kéo hắn về phía sau.

Khổng Triêu Thăng không ngờ Ninh Dạ không tấn công mình mà dùng đai lưng xiết cổ. Chiêu này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, đai lưng kia chỉ là loại bình thường nhưng được truyền pháp lực, không thể giật đứt.

Khổng Triêu Thăng vô thức muốn chém đai lưng, nhưng Ninh Dạ kéo luôn hắn chạy về phía sau.

Xét theo tu vi, hắn mạnh hơn Ninh Dạ, nhưng Ninh Dạ xiết cổ hắn, ảnh hưởng tới việc vận khí của hắn, khoảnh khắc này khí cơ vận chuyển không được, có bao nhiêu sức mạnh cũng chẳng thể phát huy, bị Ninh Dạ kéo đi.

Lữ Dực ở bên cạnh trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, chứng kiến Ninh Dạ kéo Khổng Triêu Thăng như kéo con chó đã chết, chạy như điên.

Hắn định đuổi theo nhưng Ninh Dạ thi triển Khinh Thân phù cho mình, tốc độ cực nhanh. Lữ Dực chạy theo nhưng không kịp, chỉ thấy Khổng Triêu Thăng ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát được.

Rầm một tiếng, Ninh Dạ kéo hắn va vào một tảng đá lớn, Khổng Triêu Thăng tu luyện Xá Thân đạo, không có cảm giác đau đớn, nhưng đầu óc vẫn choáng váng, tay hơi lỏng ra, kiếm đã rơi mất.

Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm, tiếp tục kéo hắn chạy vào trong rừng, hoàn toàn không cho Khổng Triêu Thăng cơ hội trốn thoát, chỉ kéo hắn chạy, va lung tung khắp nơi, lần lượt đập vào bụi cỏ, cây gỗ to, cây gỗ nhỏ, thậm chí vũng bùn, dòng suối…

Lữ Dực đuổi liền mười dặm, cuối cùng cũng thấy Ninh Dạ và Khổng Triêu Thăng gần con sông nhỏ.

Chỉ thấy Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, sắc mặt xám xịt, thân hình như đang choáng váng, ngây ngốc nhìn bầu trời. Hắn đã bị thương, nhưng những vết thương này đều không quan trọng, thứ thật sự bị thương là tâm hồn – Ninh Dạ cầm Lưu Ảnh thạch, tè lên mặt Khổng Triêu Thăng.

Khi Lữ Dực đuổi tới nơi, Ninh Dạ đã xong việc.

Y vừa kéo quần vừa nói: “Ta nghĩ lại rồi, tạm thời để lại hai chân cho ngươi, ta đổi cách trừng phạt khác, tiện đây ghi lại làm kỷ niệm. Nếu lần sau ngươi còn tới gây sự với ta hay nhờ người khác gây sự với ta, nói chung chỉ cần ta cảm thấy ngươi gây rối sau lưng ta, vậy ngươi phải cản thận có lẽ người trên Cửu Cung sơn đều được thấy hình ảnh ngươi uống nước tiểu của ta.”

Sau chuyện Cổ Tuyền trấn, rõ ràng phương thức xử lý vấn đề của Ninh Dạ đã trưởng thành hơn nhiều.

Bình luận

Để lại một bình luận