Cố phủ nằm tại Chấp Tử thành.
Nửa canh giờ sau.
Khi Ninh Dạ đi tới nhà họ Cố, bầu không khí bên trong đang âu sầu ảm đạm, bi thương thê lương, vì người của Cố Phủ đang để tang, vây quanh một quan tài ở chính giữa khóc lóc như mưa.
Sau khi báo thân phận, một cô gái mặc áo trắng dẫn Ninh Dạ vào trong: “Cố Tiêu Tiêu tham kiến tiên trưởng.”
“Ngươi là con gái của Cố Duyên Bình?” Ninh Dạ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
“Vâng. Hai vị này là huynh trưởng của ta, Cố Nhất Hiên, Cố Nhất Chí.” Cố Tiêu Tiêu chỉ hai người mặc áo trắng bên cạnh, gương mặt hai người này rất giống nhau, chắc là huynh đệ sinh đôi.
Cố Duyên Bình có hai con trai một con gái, chính là ba người trước mắt, ngoài ra còn có một thê hai thiếp, cũng đồng thời tham kiến Ninh Dạ.
Chuyện khiến Ninh Dạ chú ý nhất là tiểu thiếp thứ ba của Cố Duyên Bình, người phụ nữ tên là Lâm Nhược Nhi.
Ngay khi thấy cô ta, Ninh Dạ cảm thụ được một chút địch ý khó hiểu.
Ồ? Đúng là thú vị.
Tuy Ninh Dạ dồn tinh lực vào Khi Thiên thuật, thời gian tu luyện Tiệt Thiên thuật không nhiều nhưng rõ ràng Lâm Nhược Nhi này cũng chẳng phải người mạnh mẽ đến đâu, vì vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được một chút địch ý tới từ đối phương.
Không tệ, không tệ.
Tiệt Thiên thuật thật sự rất hữu dụng, có thể quan sát huyền bí, tra rõ ngay gian, đúng là pháp thuật huyền diệu.
Trong lòng đã có tính toán nhưng bề ngoài Ninh Dạ vẫn không hề đổi sắc, lên tiếng nói: “Mở quan tài ra để ta kiểm tra thi thể.”
Người của Cố gia không dám phản đối, đã mở quan tài ra.
Cố Duyên Bình bên trong quan tài như một thi thể bị đốt cháy khét lẹt.
Ninh Dạ vung tay một cái, cắt thi thể Cố Duyên Bình ra, chứng kiến nội tạng đã cháy khô.
Quả nhiên ngọn lửa này không phải đốt cháy từ bên ngoài mà bùng lên từ trong cơ thể Cố Duyên Bình.
Đây chính là thủ đoạn của ma môn.
Ma môn vốn giỏi nhất là điều khiển lửa, ma hỏa công tâm, thường khiến người ta tự bốc cháy, quả thật khó lòng phòng bị.
Nhưng theo tình hình trước mắt, rõ ràng thủ đoạn ma hỏa còn rất kém, chắc là người mới học, tu vi cũng không cao. Nếu là ma hỏa cường đại, thi thể đã bị đốt thành tro bụi, đâu còn toàn thây như vậy được.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Chấn Lương chỉ phát nhiệm vụ cho đệ tử Tàng Tượng.
Nhưng lúc này Ninh Dạ quan sát cẩn thận thi thể, vẫn phát hiện có điểm không đúng.
Y vươn tay vào quan tài, cậy hàm răng của Cố Duyên Bình, kiểm tra cẩn thận một lúc rồi ồ khẽ một tiếng.
Vài người của Cố gia lo lắng nhìn y, Ninh Dạ suy nghĩ nhưng không nói gì, chỉ khép miệng Cố Duyên Bình lại nói: “Phòng ngủ của Cố Duyên Bình ở đâu? Dẫn ta tới xem thử.”
Cố Tiêu Tiêu đang định dẫn y đi, lại nghe sau lưng có tiếng người: “Đây là Cố phủ à? Chúng ta muốn kiểm tra thi thể.”
Có chuyện gì vậy?
Ninh Dạ quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa lớn của Cố phủ lại có hai người xuất hiện.
Người cầm đầu vác một thanh kiếm lớn, trên kiếm còn buộc dải lụa hồng, cứ như trên lưng hắn không phải kiếm mà là thanh ngũ hoàn đại khảm đao, bên cạnh người này còn một kẻ khác, chính là Lữ Dực, đang cười âm hiểm với mình.
Thấy Lữ Dực, Ninh Dạ đã hiểu.
Tên này tới trả thù rồi.
Lúc này, Lữ Dực cúi đầu nhỏ giọng nói với nam tử cầm thanh kiếm lớn kia vài câu, người kia đã đi tới: “Ngươi chính là Ninh Dạ?”
Ninh Dạ gật đầu: “Là ta.”
“Chính ngươi đã nói Khổng Triều Thăng ta chỉ có vậy, ba năm mới chỉ sáu tầng, không phải thiên tài mà là rác rưởi?”
Ô, tội danh này lớn nhỉ.
Ninh Dạ nhìn Lữ Dực, lại quay sang nhìn Khổng Triêu Thăng: “Khổng sư huynh là đệ tử của Toái Tâm Nhân Ma đúng không?”
Hả? Khổng Triêu Thăng ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã nói: “Toái Tâm Nhân Ma – Lôi Vô Tâm, tu luyện Xá Thân đạo, Toái Tâm pháp. Môn thần thông này trước khó sau dễ, vì vậy có cách nói mười năm không xuất quan. Khổng sư huynh có thể tu luyện tới tâm pháp tầng thứ sáu trong vòng ba năm đã là thiên phú cao siêu rồi, sao sư đệ lại tùy tiện chỉ trích cho được, vậy chẳng phải kéo cả Toái Tâm Nhân Ma vào à?”
Khổng Triêu Thăng nghe y nói có lý, quay đầu lại nhìn Lữ Dực.
Lữ Dực không ngờ Ninh Dạ lại hiểu rõ tình hình đại năng tại Hắc Bạch thần cung như vậy trực tiếp vạch rõ đặc điểm công pháp của Khổng Triêu Thăng, lập tức ngơ ngác.
Thấy hắn như vậy, Khổng Triêu Thăng biết Lữ Dực nói năng linh tinh vu oan cho Ninh Dạ.
Bốp!
Khổng Triêu Thăng đã tát cho Lữ Dực một cái.
Lữ Dực kêu oan: “Sư huynh, đúng là ta muốn đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh, nhưng hắn không chịu giao.”
Khổng Triêu Thăng đã quay sang Ninh Dạ: “Chuyện này có thật không?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Hắn không nói là đoạt nhiệm vụ này cho sư huynh.”
“Vậy bây giờ hắn đã nói.”
Ninh Dạ khẽ nhíu mày, ý ngươi là muốn ta từ bỏ nhiệm vụ này, giao cho ngươi? Như vậy có quá đáng lắm không?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhổng Triêu Thăng đã ngạo nghễ đáp: “Dù sao ta cũng đã tới đây, giao nhiệm vụ này cho ta làm đi. Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi chút lợi lộc.”
Nói đoạn hắn ném cho Ninh Dạ một viên linh thạch.
Ngươi nghĩ ta là ăn mày à? Ninh Dạ hừ lạnh trong lòng.
Gương mặt lại lại khẽ mỉm cười: “Nếu sư huynh đã nói vậy, chẳng bằng cùng làm? Ta đã nhận nhiệm vụ, nếu ta từ bỏ, tông môn sẽ trừ điểm cống hiến của ta. Chẳng bằng ta chia nhiệm vụ cho sư huynh, để sư huynh giao lại là được, sư đệ không nhận cống hiến, chỉ cần không bị trừ là được.”
Nghe y nói khéo như vậy, Khổng Triêu Thăng gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó Ninh Dạ lấy công văn làm nhiệm vụ ra, thêm tên Khổng Triêu Thăng.
Sau khi viết tên của mình lên, Khổng Triêu Thăng đi tới trước quan tài, không buồn hỏi ý kiến Ninh Dạ mà tự kiểm tra một hồi rồi nói: “Ma hỏa sinh ra từ tâm, chắc chắn là ma môn rồi. Quý phủ có bị mất gì không?”
Tiểu thiếp tên Lâm Nhược Nhi đã nói: “Đã mất một cặp Linh Chi Mã, vốn định hiến cho thần cung.”
“Hóa ra là vậy, tức là có ma môn đi qua cướp của giết người. Tốt lắm, Lữ Dực, ghi chép lại rồi về báo cáo.”
Lữ Dực đã nhanh chóng ghi chép lại rồi trực tiếp đốt phù truyền tin báo lên cho tông môn.
Có vậy là xong rồi à? Toàn bộ Cố phủ kinh hãi.
Cố Tiêu Tiêu vội nói: “Tiên trưởng, thủ phạm thì sao?”
Khổng Triêu Thăng không nhịn được nói: “Đương nhiên là hung thủ chạy mất rồi, ai mà ở lại để bị tóm cơ chứ? Được rồi, không nên dông dài nữa, việc này đã được ghi chép, chờ tới lúc gặp người của ma môn sẽ giết chết trả lại công bằng cho các ngươi.”
Hắn rõ là đơn giản, một vụ án cứ thế kết thúc.
Nhưng Ninh Dạ biết, đây vốn là tác phong hành xử của tiên môn.
Người trong tiên môn nào có tâm tư quản chuyện của phàm nhân, nếu không phải Cố Duyên Bình liên tục cống hiến tiền của, thậm chí đệ tử tiên môn đã chẳng tới đây.
Bây giờ có đến cũng chẳng điều tra kỹ, ngược lại Cố gia phải hao tiền tốn của chiêu đãi một hồi.
Quả nhiên Khổng Triêu Thăng đã nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, các ngươi bảo nhà bếp, hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây.”
Cố phủ bất đắc dĩ, đành lệnh cho hạ nhân mau mau làm tiệc rược.
Khổng Triêu Thăng và Lữ Dực thoải mái dùng bữa, nhưng Ninh Dạ chẳng có lòng nào dùng rượu thịt.
Nhân lúc rảnh rỗi, y rời bữa tiệc, gọi Cố Tiêu Tiêu: “Dẫn ta tới phòng của phụ thân ngươi xem thử.”
Cố Tiêu Tiêu nghe được ý của y: “Ý của tiên trưởng là…”
Ninh Dạ ngăn cô lại: “Bây giờ ta không có ý gì, phải xem xong mới biết được.”
Cố Tiêu Tiêu hiểu ý, dẫn Ninh Dạ vào nhà.
Tới phòng ngủ của Cố Duyên Bình, Ninh Dạ nhìn xung quanh, hỏi: “Phụ thân của ngươi được phát hiện đã chết ở đây à?”
“Vâng.”
“Phát hiện thi thể ông ấy lúc nào?”
“Hừng đông ngày hôm qua.”
“Sao lại là hừng đông?”
“Vì lúc đó hạ nhân đi tuần đêm, phát hiện cửa phòng phụ thân vẫn mở, định tới đóng cửa nhưng lại phát hiện ông ấy đã chết trên giường.” Cố Tiêu Tiểu trả lời.
Ninh Dạ đi tới trước giường, chỉ thấy nơi đó cháy đen, cũng từng bị lửa đốt.
Tiện tay quệt thử tro bụi trên giường, kiểm tra cẩn thận, Ninh Dạ đột nhiên cười phá lên.
Cố Tiêu Tiêu không hiểu vì sao y cười: “Sao tiên trưởng lại cười.”
Ninh Dạ trả lời: “Ta cười vì đây là một thế giới rất đơn giản.”
Thế giới rất đơn giản? Cố Tiêu Tiêu không hiểu.
“Đúng, thế giới rất đơn giản. Kỹ thuật phá án đơn giản, thủ đoạn gây án cũng rất đơn giản, đơn giản tới mức… phá vụ án thế này chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Ninh Dạ nói một câu rất kỳ lạ.
Cố Tiêu Tiêu không hiểu gì cả, nhìn y. Ninh Dạ đã quay đầu sang hướng cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Lão gia nhà các ngươi không chết trên giường, vết cháy ở đây, dấu vết ở đây thực ra là bị dính vào, không phải lửa đốt. Chắc ông ta chết ở…”
Ninh Dạ đã nhảy qua cửa sổ, đi tới một thân cây.
Gốc cây và mặt đất cũng có một số dấu vết đốt cháy, nhưng không rõ ràng.
Nhìn gốc cây và mặt đất, Ninh Dạ cười nói: “Ông ấy chết ở đây.”
“Chuyện này… thì sao?” Cố Tiêu Tiêu lấy làm khó hiểu.
“Chuyện liên quan tới sinh tử, không ai lại làm điều thừa cả. Di chuyển thi thể đương nhiên là vì chỉ có vậy mới có thể loại bỏ nghi ngờ.”
Loại bỏ nghi ngờ.
Nghe nói như vậy, sao Cố Tiêu Tiêu còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô hít một hơi lạnh: “Ý của tiên trưởng là, chuyện này không phải do ma môn gây ra mà là người trong nhà chúng ta làm?”
Nếu đúng là ma môn đi qua đương nhiên không cần loại bỏ nghi ngờ.
Ninh Dạ đã nói: “Thời gian tử vong không phải hừng đông ngày hôm qua mà là hai canh giờ trước lúc đó, có lẽ khoảng giờ hợi. Chỉ cần kiểm tra thời gian này, xem lệnh tôn đang ở cùng ai, chắc sẽ biết được hung thủ.”
“Tam di nương!” Cố tiêu Tiêu bật thốt lên.
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Không có gì lạ!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.