Skip to main content

Chương 54: Tiệt Thiên thuật

1:07 chiều – 25/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Trong phòng, Cừu Bất Quân chậm rãi đỡ Ninh Dạ dậy, gương mặt cũng đầy nước mắt.

“Con và ta chưa từng gặp mặt nhưng ta vẫn luôn biết chuyện về ngươi.” Ông nhẹ nhàng nói: “Người sư huynh thích nhất chính là con, sư huynh luôn nhắc tới con với ta, lời nói của huynh ấy rất vui mừng, nhưng vẫn giận ngươi ham chơi tham nhiều, không cầu đại đạo.”

Ninh Dạ cúi đầu: “Đệ tử đã khiến sư phụ thất vọng rồi.”

Cừu Bất Quân lắc đầu: “Từ trước tới nay ngươi chưa từng làm sư huynh thất vọng, trước đây không, bây giờ cũng thế.”

Nói đoạn, ông đặt đôi tay khô quắt gầy gò lên vai Ninh Dạ, nhìn vết thương đáng sợ trên mặt y: “Tán công, hủy dung, vì báo thù mà không tiếc thân mình. Nếu sư huynh trên trời có linh chắc huynh ấy cũng vừa vui mừng vừa đau lòng, chỉ thương cho lũ trẻ…”

Nghe lời như vậy, nước mắt lại không kìm được chảy qua gương mặt.

Bao lần nửa đêm mộng về, nhớ lại quá khứ, trong lòng đau khổ nhưng chẳng thể kể ra, chỉ có thể tự nhủ mình phải kiên cường, phải cắn răng sống sót, phải tính toán, phải trả thù, phải giết chóc, phải tu hành, phải kiến tâm địa cứng rắn hơn cả sắt thép, từ bỏ nước mắt, từ bỏ mọi mềm yếu.

Nhưng dù sao bản thân cũng chỉ là người, là người thì có mặt yếu đuối, có chỗ mềm mại trong nội tâm, nhưng phải khổ sở áp chế, không được phát tiết, không được thư giãn.

Chính vì vậy, Ninh Dạ chỉ có thể điên cuồng nghĩ kế báo thù, sử dùng từng cái đầu của kẻ địch hòng thỏa mãn vực sâu thù hận trong nội tâm.

Mãi tới thời khắc này, đối mặt với Cừu Bất Quân, rốt cuộc Ninh Dạ không cần che giấu nữa.

Y mỉm cười, y cũng khóc, y buông thả yếu đuối trong nội tâm, nhưng vẫn đứng yên ở đó.

Một lúc lâu sau tâm trạng của Ninh Dạ mới bình phục, cảm giác bi ai đã nguôi, chỉ có thần thái của đôi mắt càng lúc càng kiên nghị.

Y ngồi xuống theo Cừu Bất Quân, Cừu Bất Quân đã nói: “Sau khi Thiên Cơ môn suy yếu, tổ sư cảm thấy tình cảnh của Thiên Cơ môn rất gian nan, nhưng không cam lòng như vậy, lòng vẫn ôm hy vọng, tình hình như vậy e là sớm muộn gì cũng có họa diệt môn. Vì vậy người cố ý cho một bộ phận môn hạ đệ tử mai danh ẩn tích, náu mình trong bóng tối, chính là Ảnh. Một khi Thiên Cơ môn gặp đại họa, Ảnh chính là truyền thừa cuối cùng của Thiên Cơ môn.”

Ninh Dạ gật đầu: “Đệ tử đã đoán được.”

Cừu Bất Quân lại thở dài: “Nhưng vạn năm trôi qua, Thiên Cơ môn sử dụng Vấn Thiên thuật, chưa từng xảy ra tai hoa diệt môn. Giá trị tồn tại của Ảnh cũng bị nghi ngờ, dần dần sa sút. Không ai muốn trở thành Ảnh vì một khả năng mờ mịt cả, chuyện này dẫn tới trong một thời gian rất dài, Ảnh vốn không tồn tại.”

Ninh Dạ không lấy làm lạ, cũng như chính y đang lo lắng, không hành động trong thời gian dài sẽ khiến cho ý chí báo thù bị mài mòn.

Sự tồn tại của Ảnh, cả vạn năm không phát huy được tác dụng được một lần, rất dễ bị nghi ngờ, bị lãng quên, cuối cùng đương nhiên sẽ biến mất.

Cừu Bất Quân nói: “Cũng may, tình hình thiên hạ từ từ căng thẳng, Thiên Cơ môn cũng cảm nhận được nguy cơ lần nữa, cho nên khởi động lại kế hoạch Ảnh, cũng chỉ có một Ảnh duy nhất là ta. Ngoài sư phụ của con ra, không ai biết tới sự tồn tại của ta.”

Ninh Dạ lập tức nói: “Không, còn một người, chắc cũng biết một chút.”

Hả?” Cừu Bất Quân sửng sốt: “Kẻ nào?”

“Tên phản đồ đã phản bội sư phụ.” Ninh Dạ nói, y thuật lại đại khái chuyện mình gia nhập Hắc Bạch thần cung.

Sau khi gặp Cừu Bất Quân, Ninh Dạ đã hiểu.

Tên phản đồ kia đã thành công rồi mà vẫn không dám hiện thân, e là đã biết một số chuyện liên quan tới Ảnh. Chỉ có điều hắn chỉ biết tới sự tồn tại của Ảnh chứ không biết Ảnh là ai, vì vậy che giấu bản thân thật cẩn thận chứ không dám hiện hình.”

“Hóa ra là thế.” Nghe xong mọi chuyện của Ninh Dạ, Cừu Bất Quân thở dài một tiếng: “Thiên hạ không có bức tường nào không để lọt gió, chỉ cần có ý định, đúng là có thể tra được một chút. Chẳng trách suốt thời gian gia nhập Hắc Bạch thần cung, ta vẫn không thể tìm được phản đồ, còn đang nghi nờ hắn đã tới Hạo Thiên môn hay Thái Âm môn.”

“Đúng rồi, sư thúc, sao người biết con chính là đệ tử Thiên Cơ môn? Còn chuyện Ôn Tâm Dư là sao?” Ninh Dạ không hiểu.

Nghe y hỏi, Cừu Bất Quân thở dài: “Nói lại thì chuyện này là ta hại con. Lão già nhà ta không có quyết tâm với nghị lực của con, không nỡ từ bỏ tu vi của bản thân, cho nên chỉ đành sử dụng cách gián tiếp để bước vào Hắc Bạch thần cung.”

“Chính là chuyện vu cáo hôm đó?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Đúng.”

“Vậy đó là bí pháp mà sư thúc đưa cho cô ta? Nhưng không phải bí pháp kia cần tiếp xúc thân thể để chữa trị à?”

Cừu Bất Quân lắc đầu: “Chẳng qua đó là để lừa người ngoài thôi, thứ ta đưa cô ta… thật ra là Tiệt Thiên thuật.”

Cái gì?

Ninh Dạ giật nảy cả mình.

Tiệt Thiên thuật là một trong Cửu Thiên Thần Thuật của Thiên Cơ môn.

Năm xưa Thiên Cơ môn lưu lại được ba môn thần thuật, lần lượt là Vấn Thiên thuật, Đoạt Thiên Thuật , môn còn lại thì không ai biết, giờ xem ra, hẳn là Tiệt Thiên thuật này.

Tiệt Thiên thuật là thần thuật ứng với Tẩy Tâm trì, giỏi về quan sát lòng người, giết địch lý giải mệ hoặc, thậm chí thay đổi ký tức tu duy của người khác.

Chẳng trách Ôn Tâm Dư lập tức nhận ra Ninh Dạ có sát ý với mình, hóa ra Cừu Bất Quân muốn lẻn vào Hắc Bạch thần cung nên giao thần thuật này cho cô ta.

“Sao sư thúc lại làm như vậy?” Ninh Dạ lo lắng hỏi.

Cừu Bất Quân bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhiều tuổi lắm rồi, nếu tự hủy tu vi thì chẳng còn ngày ngóc đầu lên được, ngoài ra ta cũng chẳng có cách nào khác. Cũng may Tiệt Thiên thuật mà ta có vốn là bản thiếu, khó mà quan sát được huyền bí thâm sâu của nó, ta đã đổi tên nó là Biện Tình bí pháp, truyền cho Ôn Tâm Dư, điều kiện là Ôn Tâm Dư nhất định phải thu nhận và giúp đỡ ta. Tuy pháp thuật này không phải bí thuật khắc chế kẻ địch tìm kiếm thắng lợi, nhưng dùng nó, Ôn Tâm Dư có thể đoán trước ý đồ của kẻ địch, vĩnh viễn không cần lo chuyện bị người bên cạnh bán đứng. Chỉ cần thực lực không cao hơn cô ta quá nhiều, như vậy cô ta có thể nhìn một cái là biết cả trăm loại tình cảm thù hận của nhân gian.”

Ninh Dạ cũng không biết nói gì.

Hóa ra mình bị sư thúc đồng môn hãm hại.

Cừu Bất Quân tu luyện Tiệt Thiên thuật lâu hơn Ôn Tâm Dư nhiều, vì vậy Ôn Tâm Dư chỉ biết Ninh Dạ thấy mình mà nổi sát ý, Cừu Bất Quân lại có thể cảm nhận rõ ràng nguồn gốc của sát ý này, thậm chí cảm thụ được căn cơ tâm pháp Thiên Cơ môn mà y ẩn giấu.

Chính vì vậy, Cừu Bất Quân nói: “Nếu ta không cảm nhận được con có tu luyện tâm pháp Thiên Cơ, ta cũng đâu dám cứu con. Nhưng chẳng phải con đã tán công rồi à? Sao vẫn còn căn cơ Thiên Cơ tâm pháp?”

Ninh Dạ ngượng ngùng, kể lại chuyện mình nhận được Khi Thiên thuật: “Vốn con tưởng có Khi Thiên thuật có thể giấu diếm đối thủ, không ngờ vẫn không giấu được sư thúc.”

Cừu Bất Quân nghe vậy lắc đầu liên tục: “Cửu Thiên Thần Thuật nào phải thứ cảnh giới Tàng Tượng nắm giữ được. Tu vi của con quá thấp, lại mới học mới luyện, dù có thần thuật cũng khó lòng phát huy tác dụng, huống chi còn là bản thiếu. Quan trọng nhất là con chưa thuần thục thiên cơ thần thuật mà đã luyện Thiên Cơ tâm pháp tới tầng thứ tư, thật quá lỗ mãng. Thời gian tới con tuyệt đối không được tiếp xúc với bất cứ cường giả cảnh giới Vạn Pháp trở lên, không thì rất dễ bị kẻ đó phát hiện con có tu luyện công pháp phái khác.”

Thực ra Cừu Bất Quân không cần lo chuyện này, để che giấu bản thân, trong một năm qua y cố tình học vài môn tâm pháp của tông môn, cố ý khiến tu vi trở nên hỗn loạn, đây cũng là biểu hiện điển hình của tán tu nơi dân dã. Cho dù người khác thật sự phát hiện y tu luyện Thiên Cơ tâm pháp, họ cũng chỉ nghĩ trước đây y kiếm được từ con đường nào đó bên ngoài.

“Đúng là đệ tử thiển cận, đệ tử đã biết sai.” Ninh Dạ khiêm tốn nhận sai.

Cừu Bất Quân thở dài: “Chuyện này cũng không trách con được, áp lực của con thật quá lớn. À đúng rồi, bây giờ Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp thế nào rồi?”

Ninh Dạ thuật lại đại khái chuyện Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp.

Nghe tin Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cũng tự hủy dung, tán công gia nhập phái khác, Cừu Bất Quân vô cùng đau lờng: “Đúng là khổ cho lũ trẻ các con, vì tông môn mà phải hy sinh nhiều như vậy.”

Ninh Dạ lại chẳng mấy để tâm: “Muốn làm chuyện phi thường lẽ nào lại không có hy sinh. Vốn dĩ con ở một mình ở Hắc Bạch thần cung, có lúc một cây làm chẳng nên non, bây giờ có sư thúc, con lại càng nắm chắc.”

“Chớ vội, chớ vội. Chuyện quan trọng trước mắt là tăng cường thực lực đã.” Khác với Ninh Dạ, Cừu Bất Quân lão luyện thành thục hơn nhiều, cũng phù hợp với tác phong của tiên môn, tức là đầu tiên tăng cường thực lực rồi mới mưu tính chuyện khác.

Nói đoạn, Cừu Bất Quân giơ ngón tay ấn lên mi tâm của Ninh Dạ: “Ta truyền cho con Tiệt Thiên thuật trước đã. Kể từ hôm nay, con ngoan ngoãn tu luyện Thiên Cơ thần thuật đi, không chú trọng vào việc đối địch mà tập trung vào tự vệ. Đã có thuật này, lại thêm Khi Thiên thuật, con có thể lừa được cảm nhận của Ôn Tâm Dư.”

“Vậy nếu Ôn Tâm Dư phát hiện thì sao?”

“Không sao, cứ nói thứ này vốn là cướp từ chỗ con, trước đây con chỉ không luyện tới nơi tới chốn mà thôi… Chúng ta còn phải tính toán kỹ lưỡng thù hận giữa con và ta đấy.”

Bình luận

Để lại một bình luận