CHƯƠNG 122: THẾ NÀY BIẾT PHẢI LÀM SAO
—✰-✰-✰—
Trong khuê phòng, hai gian nhân thục nữ ngồi cùng trên nhuyễn sạp.
Thái hậu hơi chút thu liễm tình tự, nhíu mày suy xét, chuyện tối hôm qua nhất định không thể lấy ra nói, bèn trầm giọng mở lời.
Hồng Loan, bình thường ngươi dạy dỗ Hứa Bất Lệnh kiểu gì đấy? Ta tiếp xúc mấy ngày, phát hiện hắn tâm thuật bất chính. Thân là thế tử phiên vương, nếu không thêm vào uốn nắn, ngày sau chính là gây họa cho vạn vạn bách tính, ngươi gánh được nổi trách nhiệm này không, sao chẳng để tâm gì cả?
Nghe được lời ấy, Lục phu nhân không khỏi nhíu mày. Nàng đối với Hứa Bất Lệnh có thể nói là quan tâm rất đủ, theo ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ đều yêu cầu gần như hà khắc, phía bên kia, Hứa Bất Lệnh cũng chưa từng khiến nàng thất vọng, mọi phương diện đều là nhân trung chi long, chỉ riêng lần trước uống say hơi có chút khác người mà thôi.
Thấy thái hậu bỗng nhiên chỉ trích bảo bối của mình tâm thuật bất chính, Lục phu nhân lập tức bất mãn.
Lệnh Nhi có chút xung động khát máu, cái này không sai, nhưng dụng ý trước giờ luôn rất chính đang, từ khi vào kinh đến nay chưa gây họa cho bách tính nàng, cũng không gần nữ sắc, sao lại thành tâm thuật bất chính rồi?
Thái hậu sửng sốt.
Không gần nữ sắc?
Tối hôm qua lúc ôm nàng, rõ ràng hô hấp đều nặng mấy phần, còn.
Thái hậu nhớ đến đây liền cảm thấy dưới mông nhô lên thứ gì đó, nắm tay siết chặt, lạnh lùng nói, Hắn chỉ đang giả vờ giả vịt trước mặt ngươi thôi, nam nhân nào có không háo sắc, nhưng”quân tử phát tình dĩ chỉ hồ lễ, yếu thủ chi hữu đạo”. Hắn. Hắn.
Lục phu nhân nghe đến đó, trong lòng không khỏi cả kinh, rốt cuộc lần trước Hứa Bất Lệnh uống say, cảnh hắn đè nàng xuống đệm chăn khi dễ còn rõ mồn một trước mắt. Thái hậu, có phải lần trước Lệnh Nhi ở trong cung uống say, làm ra chuyện gì khác người không?
Thái hậu không dám nói ra chuyện tối hôm qua bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc, chỉ trầm mặt nói, Không có, ở trước mặt ta hắn có thể làm ra chuyện gì khác người được. Ta từ nhỏ có nghiên cứu qua kỳ môn bát quái, biết xem tướng mạo. Dù sao thì Hứa Bất Lệnh chính là tâm thuật bất chính, ừm. Hành sự không có giới hạn, hơn nữa còn hay khinh bạc nữ nhân nhỏ yếu, trái với phong thái quân tử.
Lục phu nhân cảm giác là lạ, bưng chén trà khe khẽ nhấp một ngụm, Lệnh Nhi đường đường phiên vương thế tử, yêu thích nữ nhân chỉ cần vẫy tay liền thiếu gì mỹ nhân đưa đến vương phủ, còn cần khinh bạc nữ nhân?
Thái hậu ôm một bụng lời lại không thể nói ra, nghẹn quá khó chịu. Cắn răng ấp ủ hồi lâu, đột nhiên sáp tới gần, nhỏ giọng nói, Hồng Loan, ta từ trong ngôn hành cử chỉ của Hứa Bất Lệnh nhìn ra được, hắn. Hắn có thể có chút cổ quái, thích đụng chạm những nữ nhân không thể đụng, hôm nay tới là để nhắc nhở ngươi, tránh miễn.
Ba.Chén trà rơi xuống đất.
Cả người Lục phu nhân rung lên, nhíu mày nghiêm túc nói, Tiêu Tương, ngươi làm sao có thể nói chuyện sỗ sàng vậy được? Từ khi đến Tiêu gia, ta thủ tiết bao nhiêu năm, có từng truyền ra nửa điểm lời đồn chuyện nhảm?
Không phải!Thái hậu hơi gấp, chỉnh lý ngôn từ một phen mới nói tiếp.
Không phải nói ngươi không tuân thủ nữ tắc, thường nói lo trước khỏi hoạ, ta cảm thấy Hứa Bất Lệnh tâm thuật bất chính, để ngươi dạy bảo hắn cho tốt, ngăn ngừa chuyện như vậy xảy ra.
. Ngươi nghĩ mà xem, hắn thân là con trai vương gia khác họ, cùng ngươi không thân không quen, chỉ là ngoài miệng gọi ngươi một tiếng dì mà thôi, vạn nhất ngày nào đó động tâm xấu xa, ngươi có thể làm thế nào? Loại chuyện này trong gia đình vương hầu không phải là chưa từng xảy ra, ở Khôi Thọ Nhai, con cháu thế gia có một chân với di nương nhũ mẫu còn ít? Thật xảy ra chuyện như thế, sợ rằng Lục gia các ngươi còn phải chạy tới thoái hôn để ngươi tái giá.
Phi.
Lục phu nhân tức đến mặt đỏ rần, hung hăng trừng thái hậu một cái.
Họ Tiêu, ngươi ở lâu trong cung nên bị bức điên rồi? Ta và vương phi tình như tỷ muội, ngươi. Ngươi cút cho ta!
Thái hậu chính là kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được, đành chỉ biết lạnh lùng nói.
Bản cung có ý tốt nhắc nhở, nếu ngươi không tiện mở miệng quản giáo, vậy để ta tới quản giáo giúp ngươi, ngươi xướng mặt đỏ ta xướng mặt đen, thế là được chứ gì? Nếu hắn thật tâm thuật đoan chính, tự nhiên không thẹn với lương tâm.
Lục phu nhân lồng ngực phập phồng, tức tối một lát liền lại lắc đầu nói.
Lệnh Nhi tuyệt không phải hạng người tâm thuật bất chính, không cần ngươi quản giáo thay, ta tự có phân tấc.
Thái hậu hết cách, biết Lục phu nhân thiên vị Hứa Bất Lệnh, không khả năng tin tưởng Hứa Bất Lệnh sẽ làm ra chuyện như tối qua, sau cùng đành phải thu liễm tình tự, nhẹ giọng nói.
Ta tốt xấu cũng tính là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh, gặp hắn một lần chắc được chứ? Ngươi bảo hắn xế chiều tới Trường Nhạc Cung, ta dặn dò dạy bảo hắn một phen, cũng là muốn tốt cho hắn, quá độ thiên vị cưng chiều không phải chuyện tốt, bao nhiêu đế vương đều hủy vì được nuông chiều.
Lục phu nhân nhíu mày.
Lệnh Nhi không đi đâu.
Ngươi bảo hắn đi, hắn sao có thể không đi? Chẳng lẽ đến cả lời ngươi hắn đều không nghe? Hay là ngươi thấy ta quản quá rộng, không muốn cho hắn đến chỗ ta?
.
Lời này có thể nói vừa khéo kích trúng yếu hại trong lòng Lục phu nhân, căn bản vô lực phản bác. Sau một thoáng do dự, cuối cùng đành phải gật đầu.
Làm sao có thể. Để tới chiều ta nói với hắn một tiếng.
Thái hậu tâm tư thông minh, lại hiểu rõ tính cách Lục phu nhân, lập tức bồi thêm một câu.
Hắn mà không đến, vậy chính là đến cả lời ngươi hắn đều không nghe, nếu thật như thế, ta liền viết thư cho Túc Vương, sau này chúng ta cùng lúc quản hắn.
. Lệnh Nhi không khả năng không nghe lời ta, thái hậu yên tâm là được.
Lúc này thái hậu mới hài lòng, hàn huyên việc nhà thêm một lúc với Lục phu nhân liền đứng dậy đi về đại trạch Tiêu gia.
Lục phu nhân ngồi trong phòng chốc lát, tuy không tin thái hậu nói bậy nói bạ, nhưng trong lòng lại vẫn có chút đánh trống, vạn nhất thái hậu thật nhìn ra Lệnh Nhi có gì đó không đúng thì sao.
Nghĩ tới đây, Lục phu nhân liền nhớ tới từng màn cảnh tượng đêm ba mươi, trong mắt thoáng hiện mấy phần quẫn bách. Nghĩ nghĩ liền đứng dậy đi đến bên giường, từ dưới gối lấy ra giấy tuyên đặt chung một chỗ với chiếc yếm, ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng như hạ quyết tâm vò thành một cục, trực tiếp ném ra cửa sổ bên hồ, sau đó bước nhanh ra khỏi biệt viện đi tìm Hứa Bất Lệnh.
.
Gió nhẹ từ từ thổi qua mặt hồ, dẫn lên từng vòng gợn sóng.
Chiếc yếm màu trắng mỏng manh từ trên cửa sổ rơi xuống, phiêu đãng theo gió, bay ra được một đoạn, mắt thấy sắp rơi xuống nước, một đạo thân ảnh chợt lóe lên trên mặt hồ rồi tan biến.
Không lâu sau.
Trong ngõ hẻm u tối bên ngoài Cảnh Hoa Uyển, Hứa Bất Lệnh trả chiếc yếm về chỗ cũ xong, hai hàng lông mày nhíu chặt đứng dưới mái hiên, nhìn một chiếc yếm khác cũng thêu hình mẫu đơn trên tay, ánh mắt ngũ vị tạp trần.
Chiếc yếm màu xanh nhạt mỏng nhẹ giống hệt chiếc vừa rồi, điểm khác nhau duy nhất chính là mặt trên thêu hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, điểm xuyến vài mảnh lá xanh.
Dưới ánh nắng ấm áp, vải lụa do tơ tằm dệt thành phản xạ ra từng điểm quang trạch, hoa văn trên đó hết sức quen thuộc.
Hứa Bất Lệnh giơ tay xoa vuốt trên hình thêu hoa mẫu đơn, lại dùng ngón tay vân vê, từng màn cảnh tượng kinh tâm động phách dâng lên trong đầu, tựa hồ còn có thể cảm nhận được đoàn thịt mềm trong tay căng cứng nhô lên.
Tê.
Hứa Bất Lệnh vỗ trán một cái, tựa trên vách tường trong ngõ nhỏ nhắm mắt hồi lâu, chỉ cảm thấy không mặt mũi nào lại đi đối mặt Lục di.
Lục di tính cách bảo thủ lại rất quan tâm đến hắn, thật không biết trong lòng phải gánh chịu áp lực lớn đến cỡ nào, mới có thể tỏ vẻ như thường trước mặt hắn bao lâu nay.
Ta đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì thế này. Giờ phải làm sao.
Hứa Bất Lệnh đứng đó xoắn xuýt thật lâu, hai đời làm người, nhưng phần cảm tình này lại vô cùng đáng quý.
Tuy đúng là hắn có một chút suy nghĩ kỳ quái, nhưng vô luận thế nào đều không muốn thương tổn đến Lục di, trách nhiệm vĩnh viễn trọng yếu hơn dục vọng.
Nếu Lục di đã xem như chưa từng có gì xảy ra, hắn đành chỉ còn nước làm như say rượu cái gì đều không nhớ được, tránh miễn khiến cho Lục di khó chịu, còn về sau này. đợi sau này lại nói.
Hơi chút nghỉ ngơi, Hứa Bất Lệnh thu lại chiếc yếm màu xanh nhạt vào trong hà bao, quay người đi ra ngoài thành.
Vừa rồi nghe trộm được thái hậu nói chuyện, hắn chắc chắn sẽ không tiến cung chịu chết.
Không muốn khiến cho Lục phu nhân khó xử, vậy chỉ còn nước tránh, rốt cuộc thái hậu không làm gì được hắn, trước cứ tránh ngày nào hay ngày đó cái đã. .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.