Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện Chương 38: Vậy ta liền cho ngươi làm Đế Vương!

Chương 38: Vậy ta liền cho ngươi làm Đế Vương!

2:46 sáng – 16/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Tô Trần gật đầu, cười nói: “Được!”

Sau đó, hắn lộ vẻ muốn nói lại thôi.

Tần An cũng nhận ra, khẽ cười: “Lần này ngươi tới tìm nương, chắc hẳn là có việc?”

Tô Trần lúng túng gật đầu.

Tần An cười nói: “Nói đi.”

Tô Trần do dự một lát, rồi nói: “Nương, có phải người đã sắp đặt cho ta một mối liên hôn?”

Tần An ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu, nàng cười nói: “Có phải ngươi muốn từ hôn?”

Tô Trần gật đầu, không nói.

Tần An bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi thật sự không còn nhỏ, nên thành thân rồi.”

Tô Trần nói: “Nhưng ta còn chưa muốn thành thân.”

Tần An lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tùy ngươi vậy.”

Tô Trần mừng rỡ: “Nương, người đồng ý cho ta từ hôn rồi?”

Tần An liếc hắn: “Không thì sao? Ngươi không muốn thành thân, lẽ nào nương còn có thể ép ngươi?”

Tô Trần cười ha hả: “Nương thật tốt!”

Tần An lắc đầu: “Ta không tốt, ta chỉ muốn ôm cháu.”

Sắc mặt Tô Trần cứng đờ, im lặng một lát, nói: “Ta hứa với nương, nếu gặp được nữ tử khiến ta động lòng, ta liền lập tức thành thân với nàng!”

Nghe vậy, Tần An rốt cuộc lộ ra nụ cười: “Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt.”

Sau đó, nàng nói tiếp: “Từ hôn là ngươi tự muốn, vậy thì tự mình đi nói với Hoàng đế Đại Hạ Đế quốc đi.”

Tô Trần mỉm cười: “Chỉ cần nương đồng ý, Hoàng đế Đại Hạ Đế quốc chắc chắn cũng sẽ đồng ý!”

Tần An lắc đầu cười: “Thôi được rồi, lần này ngươi ở lại đây với nương mấy ngày, những chuyện khác sau này hãy tính!”

Tô Trần gật đầu: “Vâng!”

……

Thời gian thấm thoắt, chớp mắt sáu ngày trôi qua. Ngày hôm đó, Tô Trần cáo biệt Tần An, sau đó lên đường tới Đại Hạ Đế quốc. Sau bốn ngày đường, Tô Trần rốt cuộc cũng tới kinh thành Đại Hạ Đế quốc.

Kinh thành Đại Hạ Đế quốc phồn hoa thịnh cảnh, trên đường phố, trong ngõ hẻm, tiếng người ồn ào, tiếng rao hàng mua bán rộn rã, trên tửu lâu, văn nhân nhã sĩ ngâm thơ đối chữ, thật náo nhiệt.

Tô Trần ngồi ở lầu hai tửu lâu, nhấm nháp rượu ngon, ngắm nhìn phong cảnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Cách hắn không xa, có mấy thiếu nữ, mặt mày ửng đỏ, không chớp mắt nhìn Tô Trần.

Đát đát đát……

Bỗng nhiên, từ cầu thang vọng lên tiếng bước chân, trong không trung thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt. Nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một nữ tử chậm rãi đi lên lầu hai.

Nữ tử da dẻ trắng nõn như ngọc, mịn màng, đôi chân thon dài, khiến người ta rạo rực.

Mọi người ở lầu hai đều nhìn đến ngây người, tuy vậy, không một ai dám tiến lên bắt chuyện, bởi vì bọn họ biết, nữ tử này tuyệt đối không phải người tầm thường, không phải hạng người bọn họ có thể trêu chọc.

Nữ tử đi về phía Tô Trần, trên mặt dần hiện ra nụ cười, rất nhanh, nàng đã tới trước mặt Tô Trần, sau đó tự nhiên ngồi xuống đối diện.

Nữ tử cười nói: “Sao? Mấy ngày không gặp, nhớ ta rồi?”

Nói đến đây, giọng nàng hơi oán trách: “Đến rồi mà không báo cho ta một tiếng? Còn coi ta là vị hôn thê của ngươi không?”

Tô Trần nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Ngưng Băng: “Ngươi đoán xem ta tới đây làm gì?”

Cơ Ngưng Băng chớp mắt: “Không phải đến tìm ta sao?”

Khóe miệng Tô Trần hơi nhếch lên: “Tìm ngươi? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta tới đây là để từ hôn!”

Nụ cười Cơ Ngưng Băng cứng đờ, một lúc lâu sau, nàng khẽ nói: “Nương ngươi đồng ý rồi?”

Tô Trần nhấp một ngụm rượu, sau đó gật đầu, không nói.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cơ Ngưng Băng im lặng, nàng còn tưởng Tô Trần cố ý tới tìm nàng.

Trong lòng nàng không hiểu sao lại dâng lên một tia chua xót.

Nàng nhìn Tô Trần: “Ta không xứng làm thê tử của ngươi sao?”

Tô Trần lắc đầu, đặt chén rượu xuống, nói: “Không phải.”

Cơ Ngưng Băng hỏi: “Vậy tại sao?”

Tô Trần đáp: “Còn có thể vì sao? Chắc chắn là chưa chơi đủ!”

Lời này quá thẳng thắn, khiến Cơ Ngưng Băng ngây người.

Tô Trần nói tiếp: “Huống chi, ta và ngươi mới gặp nhau mấy lần, không có tình cảm, ta thấy dáng vẻ của ngươi… ngươi sẽ không phải là thích ta rồi chứ?”

Cơ Ngưng Băng im lặng một lát, sau đó nói: “Chuyện ngươi làm ở Ứng Thiên thư viện, phụ hoàng ta đã biết, Hạ tộc kia đã bị phụ hoàng hạ lệnh tru di cửu tộc!”

Nàng không trả lời câu hỏi của Tô Trần.

Tô Trần tỏ vẻ bình tĩnh: “Liên quan gì đến ta?”

Cơ Ngưng Băng nhìn Tô Trần: “Bọn họ coi trọng thiên phú và bối cảnh của ngươi, ngươi biết có nghĩa là gì không?”

Tô Trần uống một ngụm rượu, không nói.

Cơ Ngưng Băng nói tiếp: “Có nghĩa là bọn họ không thể đồng ý cho ngươi từ hôn, thiên phú và bối cảnh của ngươi quá đáng sợ, bọn họ kiêng kị, đồng thời, bọn họ rất may mắn vì lúc trước đã cho ngươi và ta liên hôn, ngươi bây giờ muốn từ hôn, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

Tô Trần mỉm cười, nhìn Cơ Ngưng Băng: “Ngươi biết, vì sao ta lại cố ý tới đây tìm ngươi từ hôn không?”

Cơ Ngưng Băng nhíu mày, nghi hoặc: “Ý ngươi là sao?”

Tô Trần nói: “Ta tới từ hôn, là nể mặt nương ta, ngươi cho rằng là nể mặt Đại Hạ Đế quốc các ngươi? Ta nói với phụ hoàng ngươi từ hôn, hắn dám không đồng ý? Nếu hắn dám không đồng ý, ta không ngại để đế quốc các ngươi đổi một vị Hoàng đế!”

Nghe xong, Cơ Ngưng Băng im lặng.

Đúng vậy, Đại Hạ Đế quốc làm sao dám không đồng ý từ hôn?

Lời Tô Trần nói tuy cuồng vọng, nhưng hắn có vốn liếng để cuồng vọng!

Tô tộc, Ứng Thiên thư viện, còn có Tần tộc, bối cảnh ngập trời này, Đại Hạ Đế quốc dựa vào cái gì mà dám không đồng ý!

Nếu thật sự chọc giận Tô Trần, nàng không dám tưởng tượng hậu quả đáng sợ đến mức nào!

Nghĩ đến đây, Cơ Ngưng Băng nhìn Tô Trần, khẩn cầu: “Nếu phụ hoàng bọn họ không đồng ý, ngươi có thể chỉ ra tay trấn áp, mà không giết bọn họ không?”

Nàng biết, phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tô Trần từ hôn, cho nên nàng rất sợ, sợ sẽ chọc giận Tô Trần, khiến cho cả Đại Hạ vạn kiếp bất phục!

Tô Trần không nói, mà bắt đầu ăn bánh ngọt.

Thấy vậy, Cơ Ngưng Băng lộ vẻ bất an, tim đập thình thịch, cả người căng thẳng.

Bỗng nhiên, Tô Trần cười, hắn nhìn Cơ Ngưng Băng: “Ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”

Cơ Ngưng Băng: “……”

Ngươi hỏi ta vì sao căng thẳng?

Trong lòng nàng cạn lời.

Tô Trần lúc này nói: “Yên tâm, ta sẽ không hủy diệt Đại Hạ Đế quốc của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi không hiểu chuyện, vậy ta liền để ngươi làm Đế Vương Đại Hạ này!”

Nghe xong nửa đầu, Cơ Ngưng Băng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe đến nửa sau, tim nàng lại treo lên, nàng do dự một chút, rồi nói: “Phụ hoàng ta……”

Nàng còn chưa nói xong, Tô Trần đột nhiên lên tiếng: “Ngươi còn như vậy, ta sẽ không nể mặt ngươi nữa.”

Giọng điệu có chút lạnh lẽo.

Cảm nhận được hàn ý xung quanh, Cơ Ngưng Băng thở dài, không nói gì nữa.

Nàng cũng ý thức được, mình quả thật có chút được voi đòi tiên.

Trong lòng nàng lại thở dài.

Phụ hoàng, ta đã tận lực!

Sau này nếu người muốn tự tìm đường chết, vậy ta chỉ có thể ngậm ngùi kế vị!

Bình luận

Để lại một bình luận