Skip to main content
Trang chủ Tiên hiệp [Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên Chương 99: Đại trận thượng cổ, độ lôi kiếp. (2)

Chương 99: Đại trận thượng cổ, độ lôi kiếp. (2)

6:31 sáng – 28/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Nghe vậy, Lục Viễn Quân lộ ra vẻ đồng tình, nói: “Nén bi thương, bây giờ Đại Tề sắp chuyển biến thành vương triều tu tiên, đây cũng là cơ duyên đối với Phương gia các ngươi, chuyện đã qua thì cứ để xuống đi, từ đây tiến lên tiên đạo.”

“Ừm, đa tạ sư huynh quan tâm.”

“Không có việc gì, sư huynh cũng không giúp được gì, các ngươi tiếp tục đi thôi, sư huynh sẽ không quấy rầy các ngươi.”

Lục Viễn Quân nói xong, khẽ gật đầu với Chu Tuyết, sau đó ngự kiếm rời đi.

Vẫn chờ đến khi hắn biến mất phía cuối chân trời, Chu Tuyết mới mở miệng cười nói: “Ta xem nhẹ ngươi rồi, ngược lại còn rất có thể giấu chuyện.”

“Một khi hạt giống hoài nghi chôn xuống, rồi sẽ trở thành kiêng dè, chỉ là không biết hắn có thể kiềm chế bao lâu.” Phương Vọng nhún vai nói, giọng điệu bình tĩnh.

Chu Tuyết cười cười, không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục dẫn đường.

Tiểu Tử nghiêng đầu lắc não, rất hiếu kì bọn họ đang trò chuyện cái gì, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Nửa canh giờ sau.

Trên vách đá, Phương Vọng ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, xung quanh bày đầy các loại thiên tài địa bảo, có hoa quả thực vật, cũng có tảng đá kỳ lạ cổ quái, thậm chí còn có một vài đồ vật không nói rõ được là hình dạng gì.

Chu Tuyết đang vẽ bùa, mỗi khi vẽ được một tấm, nàng bèn dán trên một cây gỗ, sau đó cắm gậy gỗ ở bên ngoài thiên tài địa bảo.

Phương Vọng giương mắt nhìn lại, lôi vân ngay trên đỉnh đầu, thiên uy đè nén kia khiến hắn rất bất an.

“Ngươi sẽ không để công tử độ lôi kiếp đấy chứ?”

Tiểu Tử nằm sấp trên nham thạch không nhịn được hỏi, Phương Vọng không khỏi đưa cho nó một ánh mắt khen ngợi.

Con rắn này rất có ánh mắt đấy!

Chu Tuyết vừa vẽ bùa, vừa hồi đáp: “Miễn cưỡng coi như độ lôi kiếp đi, nhưng không nguy hiểm như độ kiếp chân chính, chỉ là hơi đau nhức thôi, nhưng sấm sét có thể làm cho dược hiệu khác biệt dung hợp tốt hơn.”

Hơi đau nhức?

Hỏng bét!

Phương Vọng biết mình gặp nạn lớn rồi, hơi đau trong miệng Tiên Tôn nhất định không phải phàm nhân có thể tưởng tượng được.

“Nữ nhân xấu xa, ngươi không có ác ý đấy cjws? Công tử, ngươi thật tin tưởng nàng như vậy sao? Lòng người khó dò, ta từng thấy không ít tu sĩ, lúc đi vào sống nương tựa lẫn nhau, sau khi không ra được liền bắt đầu tàn sát lẫn nhau!”

Tiểu Tử nóng nảy, vội vàng thuyết phục Phương Vọng.

Chu Tuyết không tiếp tục để ý Tiểu Tử, chuyên tâm làm việc.

Phương Vọng rất hài lòng đối với thái độ của Tiểu Tử, nhưng ngoài mặt vẫn nghĩa chính ngôn từ nói: “Ta và nàng chính là người đồng tộc, cùng nhau trải qua sinh tử, há có thể không tin tưởng được?”

Lời tuy như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi sợ hãi.

Có lẽ phải đề phòng một chút!

Cửu Long Thần Biến quyết chính là chỗ dựa của hắn, Chu Tuyết cũng không biết hắn nắm giữ Cửu Long Thần Biến quyết.

“Ta mà thật sự muốn đối phó công tử nhà ngươi, ta có cần lãng phí nhiều thiên tài địa bảo như vậy sao. Còn về chuyện đoạt xá, ta cũng không thích thân thể của nam nhân, mà ta lại không cần đoạt xá.” Chu Tuyết tức giận nói.

Nói xong, nàng còn liếc Phương Vọng một cái, ánh mắt rất có thâm ý.

Tốn gần nửa canh giờ, Chu Tuyết mới dừng tay. Lúc này, trận pháp đã bao quanh Phương Vọng, mười hai cây gậy gỗ cắm trong bùn, bên trên dán đầy lá bùa, hơn nữa không phải dán lung tung. Lá bùa dán trên mỗi một gậy gỗ rõ ràng là dán theo quy luật pháp môn nào đó, chữ viết trên mỗi một lá bùa cũng không giống nhau, tóm lại Phương Vọng xem không hiểu những chữ này.

Phương Vọng hít sâu, nói: “Tới đi!”

Chu Tuyết nhìn hắn chằm chằm, nói: “Cởi quần áo ra, đỡ cho ảnh hưởng tới việc hấp thụ linh khí.”

“Chuyện này…”

Phương Vong cau mày, do dự hỏi: “Vậy ngươi có thể quay người qua không?”

“Nhanh lên, đừng lề mà lề mề.”

Mặt Chu Tuyết không cảm xúc nói. Nghe vậy, Phương Vọng chỉ đành căng da đầu cởi quần áo.

Trên nham thạch, Tiểu Tử nhìn chằm chằm Phương Vọng, không ngừng thè lưỡi rắn.

Bị một nữ nhân, một nữ yêu nhìn chằm chằm, khỏi nói Phương Vọng không tự nhiên tới mức nào, quan trọng là hắn còn không từ chối được.

Bỏ đi!

Phương Vọng loại bỏ tạp niệm, cởi hết tất cả quần áo của mình ra, cất vào trong túi trữ vật, sau đó tĩnh tọa.

“Ngươi có thể bắt đầu vận công rồi, Huyền Dương Thần Kinh chắc đã ghi chép pháp môn đột phá.”

Chu Tuyết lại nói. Phương Vọng lập tức bắt đầu vận công.

Một lát sau, Chu Tuyết vung tay áo, gió lớn thổi thẳng về phía Phương Vọng. Trong nháy mắt, tất cả lá bùa trên mười hai cây gậy gỗ đều bùng cháy, tạo thành mười hai ngọn lửa màu sắc khác nhau. Điều thần kỳ là những lá bùa kia không hề biến thành tro bụi, giống như ngọn lửa chỉ bám trên bề mặt vậy.

Sau khi trận khởi động, Phương Vọng cảm nhận được rõ ràng linh khí ở dưới lòng đất đang vọt tới. Chỉ thấy mặt đất xung quanh hắn bốc lên sóng gió, dao động tích tụ ở thiên tài địa bảo dưới đất.

Linh khí bay lên như gió lốc vây quanh cơ thể của Phương Vọng.

Không biết tại sao, Phương Vọng cảm thấy phía dưới cơ thể mát lạnh, mát mẻ nói không nên lời, khiến hắn hơi có xung động muốn đứng dậy.

Đùng đoàng đoàng…

Lôi vân trên trời cuồn cuộn dữ dội, từng lôi điện giống như xà mãng lan ra từ tầng mây, thanh thế to lớn, làm cho không khí trên vách đá càng bị đè nén hơn.

Tiểu Tử bị dọa phải bỏ đi, tránh ra rất xa.

Chu Tuyết đứng ở trước trận pháp, áo bào bay kịch liệt, ánh mắt nàng nhìn tầng mây trên trời, phong lôi điện đáng sợ không dọa nàng lui ra.

Gió lốc xung quanh càng ngày càng kịch liệt, thiên tài địa bảo xung quanh Phương Vọng bắt đầu tản ra thuộc tính linh khí màu sắc khác nhau, tụ tập ở một chỗ, tạo thành gió bảy màu, vô cùng lộng lẫy.

Tâm tư Phương Vọng chìm đắm trong đột phá, vứt bỏ tạp niệm.

Đoàng!

Một tia lôi điện đột nhiên đánh xuống, đánh tan gió lốc bảy màu, chui vào huyệt Thiên Linh của Phương Vọng, cả người hắn chợt run lên, sau đó sóng gió linh khí xung quanh điên cuồng tràn vào trong người của hắn.

Bình luận

Để lại một bình luận