Skip to main content
Trang chủ Tiên hiệp [Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên Chương 150: Suy nghĩ của Cố Thiên Hùng, Thiên Nguyên Kiếm Thánh.

Chương 150: Suy nghĩ của Cố Thiên Hùng, Thiên Nguyên Kiếm Thánh.

4:35 sáng – 02/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“Đương nhiên không phải cưỡng cầu, nhưng nếu ngươi chủ động một chút, chưa hẳn đã không được. Chu Tuyết rõ ràng để ý ngươi nhất, các ngươi cũng qua lại với nhau thân thiết nhất. Còn nữa, càng là nữ tử xuất chúng thì càng hướng tới nhân vật anh hùng. Với thiên tư Thiên Nguyên bảo linh của ngươi, nói thật, thiên hạ này, ngoại trừ ngươi, ta không cách nào tưởng tượng trong mắt nàng còn có thể chứa được nam nhân khác.”

Phương Hàn Vũ nói một cách nghiêm túc.

Thiên hạ này quả thực khả năng không có…

Nhưng trên trời thì không nhất định…

Phương Vọng chế nhạo trong lòng, hắn cũng là nam nhi huyết khí phương cương, sao có thể không động lòng, chỉ là hắn rõ ràng thứ mình muốn.

Hắn và Chu Tuyết cũng không thể vì tình cảm mà dừng bước, mà Cố Ly chính là nữ nhi của gia chủ Cố gia, sao có thể cùng hắn lưu lạc thiên nhai được?

Cho dù nàng đồng ý, Phương Vọng cũng lo lắng cho mình không bảo vệ nàng tốt được.

“Sau này lại xem đi!”

Phương Vọng khoát tay nói, sau đó xoay người đi ra lầu các.

Phương Hàn Vũ nhìn bóng lưng Phương Vọng, khẽ thở dài một cái.

Hắn không phải thở dài vì Phương Vọng, mà là vì Chu Tuyết.

Trong mắt hắn, Phương Vọng càng thêm tỏa sáng vạn trượng hơn Chu Tuyết, mà Chu Tuyết đối xử tốt với Phương Vọng, những tộc nhân như bọn họ nhìn vào trong mắt, cho nên hắn tưởng rằng Phương Vọng không thích Chu Tuyết.

Không được!

Vì báo đáp ân tình của Chu Tuyết, hắn nhất định phải thay Chu Tuyết bảo vệ cẩn thận Phương Vọng, không được để Phương Vọng động lòng vì những nữ tử khác.

Phương Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề.

Hắn lại thích loại cảm giác yên lặng trả giá này.

Nhật nguyệt lưu chuyển, từ sau khi Kiếm Thánh tọa hóa, một tháng thời gian đã nhanh chóng trôi qua, Kiếm Thiên trạch rời xa thế tục trở nên càng yên tĩnh hơn.

Bên hồ, Phương Vọng ngồi trên một cây cầu, Tiểu Tử ghé vào đầu vai hắn, ở trước mặt bọn họ, Tùng Kình Uyên đi tới đi lui.

“Bàng Thường Thanh kia là người phương nào? Đây chính là Thôn Hồn đao, hung danh hiển hách. Thấy sư phụ ta không ứng chiến, hắn trực tiếp nóng nảy, giận mà rút đao, bổ về phía sư đồ chúng ta, nhưng mà, sư phụ ta đến cả lông mày cũng không hề nhíu một lần, dùng Thiên Địa kiếm ý, cuốn lên sóng lớn biển cả, ngọn sóng gần như che khuất cả bầu trời, Bàng Thường Thanh trực tiếp bị dọa sợ!”

Tùng Kình Uyên kể trầm bồng du dương, nói xong lời cuối cùng, còn trừng mắt, Tiểu Tử nghe được mà kêu lên liên tục.

Phương Vọng cũng nghe đến say sưa ngon lành.

Thời gian hắn và Kiếm Thánh quen biết quá ngắn, thậm chí còn không ở chung nhiều, cho nên hắn cảm thấy rất hứng thú đối với sự tích Tùng Kình Uyên kể.

Trong một tháng này, mỗi khi Phương Vọng tu luyện được sáu ngày, tìm Tùng Kình Uyên hiểu rõ để trải nghiệm ngoài biển của Kiếm Thánh.

Tùng Kình Uyên cũng tới từ ngoài biển, là cô nhi Kiếm Thánh nhặt được, nói là đệ tử độc truyền, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn không được Kiếm Thánh công nhận. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi hắn bại trong tay Phương Vọng đã bị đả kích rất nặng, vì hắn biết mình không có khả năng đạt được truyền thừa của sư phụ.

“Được rồi, hôm nay kể đến đây thôi, Phương Vọng, nên truyền Thiên Địa kiếm ý cho ta rồi.”

Tùng Kình Uyên dừng lại, nghiêm túc nói.

Phương Vọng vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh, ra hiệu Tùng Kình Uyên ngồi xuống, Tùng Kình Uyên lập tức ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh hắn.

“Nhìn sương mù trên mặt hồ này, cẩn thận cảm thụ, cho dù ngươi thấy gì cũng không cần nói, lẳng lặng trải nghiệm.”

Phương Vọng nhìn xem mặt hồ, ung dung nói.

Bên trong Kiếm Thiên trạch ẩn chứa Thiên Địa kiếm ý mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân Kiếm Thánh để các kiếm tu ngộ kiếm trên mặt hồ, chỉ là đám kiếm tu kia không tìm được vị trí thích hợp nhất, mà nơi này chính là vị trí thích hợp nhất.

Nghe vậy, Tùng Kình Uyên nửa tin nửa ngờ.

Tiểu Tử cũng nhìn về phía sương mù trên mặt hồ theo, gần đây, nó cũng cảm thấy khá hứng thú với kiếm đạo.

Điều đáng nhắc tới là, Đại Yêu Vương và mười tám vị yêu chúng của hắn cũng chết rồi, tất cả đều bị Tiểu Tử nuốt. Khẩu vị của tên này là thật lớn, ăn nhiều như vậy cũng không thấy béo, nhưng yêu khí của nó đúng là tăng trưởng.

Cố Thiên Hùng liên tục kêu kỳ lạ, giữa yêu thú quả thực tồn tại tình huống nuốt lẫn nhau, nhưng rất khó biến yêu lực của đối phương thành của mình, nhiều nhất là tăng cường khí huyết thôi.

Mà Tiểu Tử đã mạnh mẽ đến tình trạng có thể đánh bại vị tu sĩ Huyền Tâm cảnh Cố Thiên Hùng này.

Nói mới nhớ, vẫn là Cố Thiên Hùng chủ động khiêu chiến Tiểu Tử, bị bại đến rối tinh rối mù. Ngũ Thánh kiếm pháp của hắn cạo gió cho Tiểu Tử, chỉ bóc xuống vài miếng vảy rắn, không tạo thành tổn thương chút nào.

Theo Phương Vọng, Ngũ Thánh kiếm pháp của Cố Thiên Hùng thanh thế to lớn, rất dọa người, nhưng kém xa Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, chứ đừng nói đến đánh đồng với Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, Thiên Địa kiếm ý.

Thứ lợi hại nhất Cố gia có lẽ là Thần Dưỡng Kiếm Khí, đáng tiếc, Thần Dưỡng Kiếm Khí cần thời gian đi bồi dưỡng.

Phương Vọng hững hờ nhìn về phía mặt hồ, bất chợt, ánh mắt của hắn ngưng lại.

Chỉ thấy bên phía đối diện hồ xa xa có một bóng dáng áo đỏ như ẩn như hiện trong sương mù.

Phương Vọng lập tức đứng dậy, thả người nhảy lên, lướt qua giống như chim nhạn. Tùng Kình Uyên hiếu kì nhìn về phía hắn, Tiểu Tử cũng giống như thế.

“Đáng ghét, nữ nhân xấu kia đến rồi!”

Tiểu Tử thấp giọng mắng, giọng điệu u oán.

Phương Vọng nhanh chóng bay đến phía đối diện hồ, rơi vào trước bóng dáng áo đỏ kia, hắn lộ ra nụ cười, hỏi: “Sao ngươi lại tới rồi?”

Chu Tuyết ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng của nàng dưới mũ rộng vành. Khóe miệng nàng hơi cong, lộ ra nụ cười động lòng người, nàng nhẹ giọng cười nói: “Nghe nói ngươi kiếm chém Đại Yêu Vương, thật uy phong, không phải sao. Đi ngang qua nơi đây, nhất định phải nhìn xem Phương Vọng trong truyền thuyết có phong thái ra sao.”

Phương Vọng nghe xong, cố ý nhíu mày hỏi: “Thế nào? Truyền đi nhanh như vậy sao?”

Bình luận

Để lại một bình luận