Thần Dưỡng Kiếm Khí nhanh như chớp giật, một đi một
Không đến thời gian một nhịp thở, Thần Dưỡng Kiếm Khí dừng lại, nam tử yêu dị thủng trăm ngàn lỗ rơi vào trong hồ, mặt hồ nổi lên máu lênh láng, máu tươi màu đỏ thẫm khuếch tán trên mặt hồ.
“Thứ đó là…”
Cố Thiên Hùng trừng to mắt, gương mặt của hắn lại đỏ bừng, lần này là vì kích động.
Hắn không nhìn lầm, vừa rồi chính là Thần Dưỡng Kiếm Khí của Cố gia bọn họ!
Chính là hắn để Cố Ly tặng Thần Dưỡng Kiếm Khí cho Phương Vọng, nhưng không ngờ tới Phương Vọng đã luyện Thần Dưỡng Kiếm Khí đến loại trình độ này. Cho dù là phụ thân hắn, chỉ e cũng không so được.
Thần Dưỡng Kiếm Khí trở lại trong mắt Phương Vọng. Hắn liếc mắt nhìn đám thuộc hạ của nam tử yêu dị phương xa, những yêu vật kia đã bị dọa đến vỡ mật. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, tất cả chúng đều xoay người chạy trốn.
Keng —
Thanh Quân kiếm bên hông Phương Vọng bỗng nhiên ra khỏi vỏ, bắn thẳng hướng mười tám con yêu quái kia.
Ngự Kiếm thuật đại viên mãn!
Tiểu Tử trên đầu vai hắn cũng lao ra như mũi tên, nhanh đến mức ánh mắt Cố Thiên Hùng cũng không theo kịp.
Thật nhanh!
Con rắn này mạnh hơn hắn!
Phương Vọng xoay người, nhướn mày với Phương Hàn Vũ giữa không trung, ném đi một ánh mắt, ý là ta trâu bò sao?
Phương Hàn Vũ hiểu ý, lắc đầu bày tỏ ta không sao.
Trên trán Phương Vọng toát ra một dấu chấm hỏi?
Thế này mà còn không mạnh?
Tiếp theo Thiên Địa kiếm ý tiêu tán, Kiếm Thiên trạch chỉ có âm thanh bọt nước. Tất cả tu sĩ đều nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Phương Vọng, hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Nam đồng, nam tử áo vàng dẫn đường cho Phương Vọng lúc trước càng nghĩ mà sợ, bắt đầu hồi tưởng ngay lúc đó thái độ của mình ngạo mạn hay chăng, có thể đắc tội Phương Vọng không.
Phương Vọng nói với Cố Thiên Hùng: “Cố đại ca, giúp ta nhìn xem yêu thi, ta đi vào một chút.”
Nói xong, hắn đi đến phía lầu các.
Cố Thiên Hùng lấy lại tinh thần đến, quay đầu nhìn về phía Phương Vọng, muốn nói lại thôi.
Hắn có quá nhiều lời muốn hỏi.
Cùng lúc đó, Phương Hàn Vũ từ trên trời giáng xuống, bảo linh trên đỉnh đầu dung nhập vào trong cơ thể hắn, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn đáp xuống trước mặt Phương Vọng, Phương Vọng lại cho hắn một ánh mắt, ra hiệu hắn đuổi theo, cũng may lần này hắn xem hiểu.
Hai huynh đệ đi vào trong lầu các, khi Phương Hàn Vũ nhìn thấy Kiếm Thánh rũ đầu, biến sắc.
Phương Vọng đi đến trước mặt Kiếm Thánh, kéo lên vạt áo quỳ xuống, dập đầu ba lần trước Kiếm Thánh, Phương Hàn Vũ vội vàng làm theo.
“Sư phụ, mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng ta sẽ phát dương quang đại Thiên Địa kiếm ý của ngươi, Tu Tiên giới sẽ không lãng quên danh hào của ngươi.”
Phương Vọng nói khẽ, trong lòng của hắn có lẽ cảm thấy đáng tiếc, không kiến thức được tư thái mạnh nhất của sư phụ.
Phương Hàn Vũ không nói gì, nhưng nhìn từ biểu lộ cắn răng của hắn, trong lòng hắn cũng tràn ngập áy náy. Hắn đột nhiên cảm thấy mình bây giờ có lực lượng mạnh mẽ là mắc nợ.
Sau đó, Phương Vọng đứng dậy, để Phương Hàn
Phương Hàn Vũ lập tức làm theo. Vừa đụng phải Kiếm Thánh, tay phải Kiếm Thánh bỗng nhiên bắt tay hắn lại, ban chỉ to lớn trên ngón cái chuyển dời đến ngón cái tay phải của Phương Hàn Vũ. Sau đó, tay phải của Kiếm Thánh rũ xuống.
Phương Hàn Vũ bị hù dọa, không thể không kiểm tra Kiếm Thánh một lần nữa, cho là Kiếm Thánh còn sống.
…
Vào đêm.
Bên hồ Kiếm Thiên trạch, ánh lửa chập chờn.
Mấy trăm tên kiếm tu tụ tập ở đây. Tùng Kình Uyên, Phương Vọng, Phương Hàn Vũ đứng ở trước nhất, nhìn thi thể Kiếm Thánh bị hoả táng.
Phương Vọng không nhịn được hỏi: “Thật muốn đốt sao, giữ lại thi thể và hồn phách, sau này không chừng có thể phục sinh.”
Tùng Kình Uyên lắc đầu nói: “Đây là lời nhắn nhủ khi còn sống của sư phụ. So với phục sinh, hắn càng sợ thi thể của mình trở thành tai họa. Sư phụ ta cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, chưa từng làm một chuyện ác nào, cũng chưa từng phiền phức người khác, sau khi chết cũng không hi vọng tạo thành tai hoạ cho người ta.”
Phương Vọng yên lặng.
Tu sĩ khác mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng thương cảm vì cái chết của Kiếm Thánh. Dù sao người có thể tới nơi này, phần lớn đều nghe nói về truyền thuyết của Kiếm Thánh, mà khi tới đây, Kiếm Thánh không có quy củ, còn có thể che chở bọn họ tu luyện, đáng giá bọn họ kính trọng.
Một đêm này, ba người Phương Vọng gác đêm cho Kiếm Thánh.
Ngày kế tiếp, sau khi trời sáng, lần lượt có tu sĩ rời đi, cũng có tu sĩ muốn ở lại.
Tùng Kình Uyên nhìn về phía Phương Vọng, cắn răng nói: “Sau này Kiếm Thiên trạch thuộc về ngươi, ta không xứng là đệ tử của hắn, ta sẽ tự rời đi.”
Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng bị Phương Vọng đè lại bả vai, hắn kinh ngạc nhìn về phía Phương Vọng.
“Sư huynh, bây giờ chúng ta cũng coi như đồng môn, làm gì phải khách sáo. Sư phụ nhất định hi vọng ngươi phấn chấn lên, Kiếm Thiên trạch có lẽ do ngươi chưởng quản thôi. Tiếp theo ta sẽ tu luyện ở Kiếm Thiên trạch mấy năm, ngươi và ta có thể giao lưu kiếm đạo.”
Phương Vọng nói một cách nghiêm túc.
Tùng Kình Uyên cười khổ nói: “Ta nào có tư cách giao lưu cùng ngươi?”
Phương Vọng thở dài một tiếng, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sư huynh, con người ngươi chính là kiến thức thiển cận!”
Bị Phương Vọng mắng, cơn giận Tùng Kình Uyên bừng lên.
“Ngươi chớ so sánh cùng ta, trên đời này ai có thể so cùng ta được? Ngươi tìm nhầm mục tiêu rồi, mà ta làm đệ nhất thiên hạ, ngươi theo đuổi thứ hai thiên hạ thì có mất mặt đâu?”
Phương Vọng ngữ trọng tâm trường nói.
Tùng Kình Uyên yên lặng, gương mặt hơi co rúm.
Phương Hàn Vũ gật đầu, nói: “Đúng đấy, sư phụ trước lúc lâm chung cũng nói với ta như vậy. Chớ so với hắn, ngươi suy nghĩ một chút, trước khi gặp được hắn, ngươi có từng thất bại sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.