“Ha ha, dù sao ta cũng quen biết với tiền bối lâu nhất.”
Hạ Uyển cười nói.
“Chắc tiền bối không quen đường Hoàng thành, hay là để ta dẫn đường cho tiền bối đi chơi một lần. Không biết ý tiền bối thế nào?”
Dừng một lát, Hạ Uyển nói tiếp, đưa ra lời mời.
“Được.”
Vương Bình gật đầu.
Sau đó hai người đi dạo ở Hoàng thành.
“Không biết lần này tiền bối đến Hoàng thành là vì chuyện gì? Chắc không phải chỉ đơn giản đến chơi chứ?”
Một lúc lâu sau, Hạ Uyển mới hỏi câu này.
“Đại Hạ các ngươi hiện giờ đã có cảnh tượng những năm cuối của một vương triều, sở dĩ còn có thể miễn cưỡng duy trì ổn định là vì lão tổ còn chưa tọa hóa.” Vương Bình bình tĩnh nói: “Mà ta đến Hoàng thành là vì tiến vào cấm địa của hoàng thất. Đổi lại, ta có thể luyện chế Hồi Dương đan cho Hạ Văn Thành đạo hữu, kéo dài hai mươi năm cho hắn.”
“Tiền bối nói thật sao?”
Nghe Vương Bình nói, Hạ Uyển lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt đầy vẻ vui mừng.
Ngược lại nàng không để ý đến chuyện Vương Bình biết về cấm địa.
Dù sao ở trong mắt thế lực đỉnh cấp, đây cũng không phải chuyện bí mật gì.
Bà lão bên cạnh cũng mừng rỡ, vô cùng hưng phấn.
Dù sao vấn đề bọn họ lo lắng nhất bây giờ chính là chuyện lão tổ Hạ Văn Thành là cường giả Linh Nguyên cảnh đại viên mãn sắp tọa hóa.
Mặc dù họ đã cố hết sức kéo dài tuổi thọ dài cho hắn nhưng cũng vô dụng, chỉ có thể trì hoãn sự già cả và vấn đề suy giảm sức chiến đấu của hắn, lại không thể tăng tuổi thọ.
Bởi vì loại bảo dược kéo dài tuổi thọ này quá quý hiếm, mấy trăm năm mới xuất hiện một cây, cho dù là hoàng thất Đại Hạ cũng khó tìm ra.
“Đương nhiên là thật. Trong tay ta đã có Hồi Dương thảo. Chỉ cần các ngươi cung cấp những bảo dược khác, ta có thể luyện chế cho hắn một viên Hồi Dương đan.” Vương Bình nhẹ nhàng nói.
“!”
Hạ Uyển và bà lão liếc nhìn nhau, quá đỗi vui mừng.
Hồi Dương đan là đan dược tứ phẩm có thể kéo dài tuổi thọ.
Đan dược của nó không chỉ khó luyện chế, chủ yếu nhất là Hồi Dương thảo khó mà tìm được.
Bây giờ Vương Bình nói hắn có loại cỏ này, sao hai người có thể không mừng rỡ chứ.
“Nếu tiền bối thật sự có thể luyện ra một viên Hồi Dương đan cho lão tổ, ta tin lão tổ nhất định sẽ cho tiền bối ra vào cấm địa tùy ý.” Hạ Uyển nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thứ nàng và hoàng thất Đại Hạ thiếu nhất chính là viên đan dược này.
Chỉ cần lão tổ có thể vẫn cường thế khi nàng tiếp quản ngôi vị hoàng đế, thì nàng có thể cải cách dứt khoát rồi.
Có lẽ viên đan dược này có thể thật sự làm cho giang sơn Đại Hạ của nàng giàu mạnh hàng trăm năm nữa.
Vì vậy, cho dù bằng bất cứ giá nào, hoàng thất Đại Hạ các nàng đều muốn chiếm được viên Hồi Dương đan này.
“Vậy dẫn đường đi.” Vương Bình gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.
Hạ Uyển nhìn vào mắt bà lão, lập tức đưa Vương Bình đến hoàng cung.
Có Hạ Uyển và bà lão ở đây, đường tiến vào chỗ sâu trong hoàng cung vô cùng dễ dàng.
Rất nhanh, Vương Bình đã thấy lão tổ Đại Hạ Hạ Văn Thành.
Đây là một ông lão râu tóc bạc trắng, dáng vẻ già nua.
Nhưng dù có già thì từ khuôn mặt của hắn cũng vẫn lưu lại ít uy thế khi còn trẻ.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, đạo hữu che giấu kỹ quá, rõ ràng có tu vi Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, lúc trước còn dùng tu vi Linh Nguyên cảnh tầng một xuất hiện. Kiếm Linh tông thật sự là khí vận hùng hậu.”
Khi Vương Bình đánh giá ông lão, ông lão cũng đánh giá hắn, đôi mặt già nua đục ngầu mở to hơn, trên mặt là vẻ thán phục và hâm mộ.
Chỉ có tu vi cùng cảnh và tu vi mạnh hơn mới có thể nhìn ra tu vi chân thật của một người khác.
Bởi vậy, Đại Hạ lão tổ Hạ Văn Thành nhìn ra tu vi thật của Vương Bình.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Vương Bình không tu luyện bí pháp liễm tức.
Nếu không Hạ Văn Thành cũng không nhìn ra được.
“Cái gì? Tiền bối là tu vi Linh Nguyên cảnh đại viên mãn sao?”
Mặt Hạ Uyển vô cùng sửng sốt nhìn Vương Bình, nàng có hơi khó tin.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.