Bằng quốc tướng quân oán thầm trong lòng, ngươi đến từ Đại Nguyệt quốc cường đại, đương nhiên không sợ.
Bọn họ là tiểu quốc nha, quốc lực yếu, không gánh nổi.
Lần trước đánh một trận với Đại Hạ, kết quả tổn thất hai mươi vạn binh mã, quốc lực tổn thất nhiều.
Nếu lại trêu chọc một lần nữa, chỉ sợ cách diệt quốc không xa.
“Đã như vậy, Triệu tướng quân ngài tiếp tục động thủ, Bằng quốc chúng ta sẽ không tham dự!”
Bằng quốc tướng quân suất lĩnh binh mã của mình lui về phía sau.
Triệu tướng quân vô cùng không vui, khinh thường nói: “Hừ! Chuột nhắt nhát gan, khó thành nghiệp lớn!”
Tướng quân Bằng quốc vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể cười theo.
“Nếu như Bằng quốc các ngươi không động thủ, lão phu tự mình đến cũng như nhau!”
Triệu tướng quân ngạo nghễ nói.
“Triệu tướng quân, mạt tướng có chuyện muốn nói!”
“Hoàng tướng quân, ngươi có lời gì?”
Tướng quân An quốc lúng túng nói: “Triệu tướng quân, việc này An quốc ta cũng không tham dự, hy vọng ngươi hiểu rõ!”
Sau khi nói xong, cũng theo binh mã của mình lui về phía sau.
Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc choáng váng!
An quốc cũng lui lại?
Một người hai người đều sợ đến tránh gấp, Đại Hạ khủng bố như vậy sao?
Làm các ngươi sợ vỡ mật?
Sắc mặt Triệu tướng quân thập phần không vui, cả giận nói: “Tiểu quốc chính là tiểu quốc, ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có! Các ngươi sợ hắn, lão phu không sợ! Các ngươi đã không dám động thủ, lão phu tự ta đến!”
Sau khi nói xong, hắn giơ trường đao trong tay lên quát: “Các huynh đệ của Đại Nguyệt, xông lên cho lão phu! Bắt lấy hoàng đế Thương Quốc, kiến công lập nghiệp chính là lúc này!”
“Xông lên!”
Đại Nguyệt quân giết tới.
“Kiếm đến!”
Tửu Kiếm Tiên hét to một tiếng.
Lợi kiếm phía sau bay ra kêu choang một tiếng, rơi vào trong tay hắn.
Đùa một chiêu kiếm hoa xong, hắn lại ra một chiêu Trường Hồng Quán Nhật chém ra một cái khe rãnh thẳng tắp.
“Kẻ nào dám đi qua giới hạn này, chết!!!”
Triệu tướng quân kêu to: “Không cần để ý tới hắn, tiếp tục xông lên!”
Triệu tướng quân dẫn đầu binh sĩ, ngưng tụ chiến ý khủng bố, giết về phía Tửu Kiếm Tiên.
Dùng lực lượng của mình để ngăn chặn Tửu Kiếm Tiên, thì binh mã của hắn liền dễ dàng bắt người.
Nhưng mà khi Đại Nguyệt quân vượt qua khe rãnh, lao thẳng về phía xe ngựa, rõ ràng bị giết chết một cách ly kỳ. Đầu nhanh chóng tách rời, máu tươi phun ra.
Vô luận là có bản lĩnh gì, cũng không chịu nổi một chiêu.
“Còn có một vị Tiên Thiên!”
Triệu tướng quân cả giận nói.
Vừa dứt lời, bên cạnh xe ngựa xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu trắng, tay cầm kiếm, trên thân kiếm nhuốm đầy máu.
Tiếp theo, đối phương biến đổi thân hình, dĩ nhiên đã giết chết trong đại quân.
Nơi đi qua, một mảng gió tanh mưa máu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐại bộ phận người chết, vậy mà đều là tướng lĩnh của Đại Nguyệt.
Nàng muốn giết sạch tướng lĩnh của Đại Nguyệt đó!
Quá ác, quá đoạn tuyệt đường sinh cơ!
Triệu tướng quân định lao xuống ngăn cản, lại bị Tửu Kiếm Tiên ngăn cản: “Không được phân tâm, đối thủ của ngươi là ta!”
Thế là, Triệu tướng quân chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng lãnh mình đề bạt lên bị đối phương tàn nhẫn tổn thương.
“A a a!!!”
Cách đó không xa, tướng quân hai nước Bằng An nhìn mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, âm thầm vui mừng.
May là đã rút lui, nếu không người chết chính là bọn họ.
Đại Hạ, quả nhiên vẫn là không dễ chọc!
Đúng lúc này, xa xa xuất hiện một nhánh quân đội to lớn, đây là binh mã của Đại Hạ chạy tới.
Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc nhìn một màn này, biết đại thế đã mất, chỉ có thể oán hận nói: “Chúng ta lui!”
Quân đội Đại Hạ chạy tới, liên quân ba nước rút lui, hoàng đế Thương Quốc âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mạng này cuối cùng cũng bảo vệ được, thật không dễ dàng mà!”
Ba ngày sau, hoàng đế Thương quốc và gia quyến được hộ tống đến kinh thành Đại Hạ.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn kẻ địch trước kia, ánh mắt phức tạp.
Lần thứ nhất gặp mặt đã bị hắn bắt làm tù binh, lần thứ hai gặp mặt vẫn bị hắn bắt làm tù binh.
Hai người thật có duyên phận!
Tâm tình của Hoàng đế Thương Quốc cũng hết sức phức tạp.
Lần thứ nhất gặp mặt, đã bị tên khốn kihếp này bắt làm tù binh rồi!
Lần thứ hai gặp mặt, hắn vẫn bị bắt làm tù binh!
Nghiệt duyên chết tiệt!
Sao ngươi cứ âm hồn bất tán thế!
Mỗi lần đụng phải ngươi đều không có chuyện tốt, xúi quẩy!
Lúc này Lâm Bắc Phàm mở miệng: “Thương quốc hoàng đế, trẫm đã dựa theo ước định cứu ngươi và người nhà của ngươi ra rồi! Hiện tại, đến phiên ngươi thực hiện lời hứa, hãy nói địa điểm bảo vật ra!”
Hoàng đế Thương Quốc phẫn nộ nói: “Nếu trẫm nói địa điểm kho báu cho ngươi, ngươi sẽ dựa theo ước định bảo vệ trẫm chu toàn, hơn nữa còn để cho trẫm cả đời cơm áo không lo sao?”
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Ngươi yên tâm, trẫm là người nhất ngôn cửu đỉnh! Ngươi xem, hoàng đế Mạc Quốc ở kinh thành của trẫm đều sống tốt, trẫm chưa từng bạc đãi hắn! Thêm một mình ngươi không nhiều, thiếu ngươi một người cũng không ít, ngươi nói có đúng hay không?”
Hoàng đế Thương Quốc ngẫm lại cũng thấy đúng.
Hoàng đế của Mạc Quốc tuy đã trở thành tù nhân, nhưng vẫn sống rất tốt.
Được phong làm Mạc Quốc Công, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của Công Tước, ăn mặc không lo, chỉ là không có quyền lợi mà thôi.
Đãi ngộ này đối với vua vong quốc mà nói đã tính là không tệ rồi!
“Được, trẫm sẽ nói địa điểm giấu bảo tàng cho ngươi!”
Biết được địa điểm chứa bảo tàng, Lâm Bắc Phàm báo cho Lưu công công.
Ước chừng một tuần sau, Lưu công công mang theo vàng bạc châu báu giá trị sáu trăm vạn lượng thắng lợi trở về.
Lại phát tài một khoản, Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ.
“Thương Quốc hoàng đế cống hiến sáu trăm vạn lượng bạc, vì trẫm lập công lớn! Cho nên, đặc biệt phong làm Thương Quốc Công, hết thảy đãi ngộ sẽ như Công Tước! Cho phép Thương Quốc Công cùng gia quyến tự do hoạt động trong kinh thành, đồng thời an bài cao thủ bảo vệ bên người!”
“Vâng, bệ hạ!”
Sau khi Hoàng đế Thương Quốc tiếp chỉ, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi.
Tuy rằng, tên khốn này vô cùng đáng ghét, nhưng vẫn còn coi trọng chữ tín…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.