Ước chừng hai canh giờ sau, đại quân trùng trùng điệp điệp đi tới kinh thành Thương quốc.
Đại quân này là do ba quốc gia An, Bằng, Đại Nguyệt tạo thành, trong đó quân đội của Đại Nguyệt quốc là chính.
Bởi vì Đại Nguyệt quốc là quốc gia cấp bậc đại quốc, diện tích quốc gia đạt đến trăm vạn dặm vuông, có hơn 10 triệu nhân khẩu, thực lực quân đội cũng đạt đến cấp bậc trăm vạn, quốc lực so với hai nước An, Bằng cộng lại còn phải cường đại hơn.
Ở thế giới này, cường giả vi tôn, quốc gia cũng vậy.
Cho nên, đại quân ba nước tạo thành tự nhiên lấy Đại Nguyệt làm chủ.
Ở phía trước quân đội có ba tướng quân một thân áo giáp, bọn họ theo thứ tự là chủ tướng của ba đại quân, đang cưỡi trên ngựa cao, nhìn ra kinh thành xa xa.
“Cuối cùng cũng đánh tới kinh thành Thương quốc, không ngờ lại dễ dàng như vậy!”
“Tự nhiên dễ dàng rồi, Thương Quốc cũng không có binh sĩ gì nữa, hoàn toàn buông tha việc chống cự.”
“Chỉ cần đánh hạ kinh thành, Thương Quốc sẽ thuộc về chúng ta!”
“Kiến công lập nghiệp, thăng quan tiến chức trong tầm tay!”
Trên mặt ba vị tướng quân lộ ra nụ cười vui vẻ, thoải mái nghĩ tới tương lai tươi đẹp.
Lúc này, tướng quân An quốc chắp tay nói với tướng quân Đại Nguyệt quốc: “Trận chiến này rất nhanh liền kết thúc, kính xin Triệu tướng quân sau khi trở về, nói tốt vài câu thay An quốc chúng ta! Mạt tướng ở đây đại biểu bệ hạ, nói lời đa tạ!”
Nói xong, nhanh tay nhanh mắt nhét một xấp ngân phiếu qua.
Triệu tướng quân Đại Nguyệt quốc nhìn qua, lại là bạc năm vạn lượng, đối phương thật hào phóng.
Vị tướng quân Bằng Quốc bên cạnh lúc này cũng chắp tay với Triệu tướng quân Đại Nguyệt quốc: “Cũng xin Triệu tướng quân thay Bằng quốc chúng ta nói tốt vài câu, chúng ta cũng đã xuất đại lực!”
“Tạ Lễ nho nhỏ, kính xin tướng quân nhận lấy! Sau khi chuyện thành công, còn có thể thâm tạ!”
Nói xong, cũng lén lút nhét một thứ vào tay Triệu tướng quân.
Triệu tướng quân vừa nhìn, dĩ nhiên là một khối ngọc bội xanh biếc, ban đêm còn tản ra u quang, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Ba nước bọn họ đã có hiệp nghị, ba nước đồng thời xuất binh, tấn công Thương Quốc.
Sau khi thành công, Đại Nguyệt quốc cầm đầu.
Thế nhưng, Đại Nguyệt Quốc nhất định phải giúp bọn họ chống lại Đại Hạ.
Nói cách khác, bọn họ nhận Đại Nguyệt quốc làm đại ca.
Khi Đại Hạ bắt nạt bọn họ, vị đại ca Đại Nguyệt quốc này nhất định phải ra mặt thay hai vị tiểu đệ của bọn họ.
Cho nên, lúc này mới hối lộ Triệu tướng quân ở đây, hy vọng hắn có thể giúp đỡ nhiều hơn.
Triệu tướng quân nhận lấy hai phần lễ vật này, phi thường vui vẻ: “Hai vị tướng quân khách khí rồi! Công sức các ngươi đã bỏ ra, lão phu đều nhìn thấy trong mắt, nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật, sẽ không để cho hai vị thất vọng!”
Tướng quân hai nước Bằng An vui mừng: “Đa tạ Triệu tướng quân!”
Như vậy, ba người đều vui vẻ, cưỡi ngựa chậm rãi tới gần kinh thành Thương quốc.
Trong mắt bọn hắn, Thương Quốc là vật trong túi, không nhảy nhót được gì, trốn không thoát lòng bàn tay của bọn hắn.
Nhưng lúc này, bọn họ phát hiện cửa thành kinh thành mở rộng ra, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
“Cửa thành vì sao mở?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tình huống có chút không đúng!”
“Đi! Mau qua đó xem!”
Ba người dẫn theo đại quân, thúc ngựa đi nhanh đi tới cửa thành kinh thành.
Phát hiện nơi này trống rỗng, vậy mà không có người thủ thành, tình huống có vẻ phi thường không thích hợp.
Ánh mắt của Triệu tướng quân Đại Nguyệt quốc sắc bén. Ở gần cửa thành trống rỗng này, phát hiện một binh sĩ run lẩy bẩy núp trong góc, vội vàng kêu lên: “Ngươi! Tới đây cho lão phu! Nếu như không nghe lời, vậy đừng trách lão phu không khách khí!”
Nói xong, phóng thích ra khí thế cường đại.
Tên binh lính kia bị cỗ khí thế này chấn động, từ trong góc té ra.
Sau đó, hắn vội vàng dập đầu tạ lỗi: “Tướng quân, tiểu nhân vô tội, đừng giết ta, đừng giết ta…”
Triệu tướng quân cưỡi ngựa chạy tới, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Lão phu có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời trọn vẹn đầu đuôi! Nếu có nửa câu giấu diếm, lão phu sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Đối phương sợ tới mức xua tay lia lịa: “Không dám không dám…”
“Lão phu hỏi ngươi, cửa thành này vì sao mở?”
Binh sĩ vừa quỳ vừa nói: “Khởi bẩm tướng quân, cửa thành này là bệ hạ mở ra!”
“Bệ hạ?”
Ba vị tướng quân nhìn nhau.
Vị bệ hạ trong miệng đối phương, hiển nhiên chính là Hoàng đế của Thương Quốc.
“Hoàng đế của các ngươi, tại sao phải mở cửa thành?”
Triệu tướng quân chỉ hỏi.
“Bởi vì bệ hạ muốn ra khỏi thành, không mở cửa thành làm sao đi ra ngoài được?”
“Ra khỏi thành? Hắn muốn chạy trốn!”
Ba vị tướng quân đều phản ứng kịp thời, vô cùng sốt ruột.
Mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này là bắt lấy hoàng đế Thương quốc cùng với gia quyến dòng dõi của hắn, mới có thể nhổ cỏ tận gốc, trừ cỏ tận gốc hậu hoạn.
Thế nhưng ai mà biết, vậy mà hắn lại bỏ chạy?
Không chống cự, trực tiếp chạy trốn?
Triệu tướng quân sốt ruột, rút ra một thanh đao gác trên cổ binh sĩ, nói: “Hoàng đế của các ngươi trốn từ lúc nào vậy? Trốn đi nơi nào? Lập tức trả lời cho ta, bằng không liền cắt đầu của ngươi!”
“Khoảng hai canh giờ trước chạy trốn! Về phần chạy đi đâu… Tiểu nhân cũng không biết! Chẳng qua, hắn chạy về hướng Đại Hạ!”
Tên binh sĩ run lẩy bẩy nói.
“Chúng ta mau đuổi theo!”
Một bộ phận đại quân trấn thủ kinh thành, một phần đại quân còn lại dưới sự chỉ huy của ba vị tướng quân, đuổi theo hướng Đại Hạ.
Lúc này, hoàng đế Thương quốc mang theo gia quyến dòng dõi, ngồi xe ngựa bỏ chạy đoạt mạng.
Bởi vì chạy quá nhanh, Hoàng đế Thương Quốc bị dập ngã điên đảo, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tửu Kiếm Tiên ngồi trên nóc xe, nhìn một màn chật vật này, vừa uống rượu vừa cười ha ha.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.