“Được, nếu ngươi đã dám lập quân lệnh trạng, vậy bây giờ ngươi hãy dẫn theo một bá binh sĩ của mình, tiến về phía trước, áp sát địch doanh trong phạm vi một trăm mét.”
Lý Binh Úy thấy Thịnh Hoài An kiên định như vậy, cũng không nói nhảm, trực tiếp đáp ứng thỉnh cầu của Thịnh Hoài An.
Gã cũng muốn xem thử, kẻ được Bình Bắc tướng quân coi trọng, rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Đạt được mục đích, Thịnh Hoài An quay lại, tập hợp một đội binh sĩ của mình.
“Theo ta, tiến lên phía trước, lát nữa mở đường cho đại quân tiến công.” Thịnh Hoài An nói với các binh sĩ.
“Bá trưởng, khoảng cách này, nếu tiến lên nữa, rất dễ bị địch quân phát hiện.” Đường Vân Sơn lên tiếng.
“Cứ theo ta, ta có cách khiến các ngươi không bị phát hiện.” Thịnh Hoài An nói.
Hắn phát hiện, quân đội ở thế giới này, ngay cả bò trườn về phía trước cũng không biết, ngay cả đánh lén cũng không làm được.
Đường Vân Sơn há miệng, muốn khuyên can, đây là đi chịu chết, nhưng thấy Thịnh Hoài An đã hạ quân lệnh, nói thêm cũng vô dụng.
“Tất cả theo ta, ta làm thế nào các ngươi làm theo như thế, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào.” Thịnh Hoài An lên tiếng.
Hai gã Tốt trưởng và đám Thập trưởng trong lòng thầm nghĩ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, có thể sao?
Thịnh Hoài An hạ thấp thân người, khom lưng tiến lên, binh sĩ phía sau cũng làm theo, đi theo sau hắn.
Đi được năm mươi mét, Thịnh Hoài An liền nằm rạp xuống đất.
“Tất cả nằm xuống, theo ta!”
Binh sĩ thấy Thịnh Hoài An nằm rạp trên mặt đất, cũng chỉ đành làm theo, tất cả đều nằm rạp xuống đất.
Nằm rạp xuống đất, để không phát ra tiếng động, Thịnh Hoài An liền từ từ bò trườn về phía trước.
Thấy Thịnh Hoài An giống như giòi bọ, từ từ nhúc nhích, Đường Vân Sơn và những người khác, cũng theo đó từ từ bò trên mặt đất.
Binh sĩ phía sau cũng làm theo, từ từ bò trên mặt đất.
May mà trên mặt đất đều là cát, khi bò, tiếng ma sát của áo giáp phát ra rất nhỏ, hơn nữa tốc độ bò cũng chậm.
Nhìn Thịnh Hoài An cùng đám người dần khuất trong bóng đêm, Lý binh úy cũng có vài phần hiếu kỳ, tên này, sao lại mang theo đội ngũ biến mất rồi.
Nửa canh giờ sau, vẫn không thấy động tĩnh gì, một Bá trưởng nhịn không được lên tiếng nói
“Binh úy đại nhân, tên này sẽ không phải là mang theo đội ngũ bỏ chạy rồi chứ?”
“Câm miệng!”
Lý binh úy trừng mắt nhìn Bá trưởng kia, nếu không phải lúc này là thời kỳ đặc thù, gã đã cho đối phương mấy cái bạt tai rồi.
Việc tốt thì không mong, chia rẽ ly gián ngược lại rất giỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBị Lý binh úy trừng, Bá trưởng kia rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Thời gian trôi qua, đêm càng thêm khuya.
Trong đại quân Hung Nô, binh lính tuần tra, cảnh giác cũng dần dần giảm xuống.
Một canh giờ sau, Thịnh Hoài An mang theo binh lính, bò tới gần doanh trại đại quân Hung Nô còn cách một trăm mét.
Đoạn đường ngắn ngủn bốn trăm mét, Thịnh Hoài An cùng một trăm binh lính, vậy mà bò mất một canh giờ.
Một là bọn họ mặc chiến giáp, hai là những binh lính này, lần đầu tiên bò trườn về phía trước, không có kinh nghiệm.
Thịnh Hoài An sợ bò nhanh, gây ra tiếng động, bởi vậy bò đặc biệt chậm.
“Hiện tại mấy giờ rồi?” Thịnh Hoài An quay sang hỏi Đường Vân Sơn phía sau.
“Hiện tại là giờ Sửu sáu khắc, cách giờ Dần còn hai khắc nữa.” Đường Vân Sơn trả lời.
Thịnh Hoài An gật đầu, còn hai khắc nữa là giờ Dần, vậy là còn ba mươi phút.
Một khắc là mười lăm phút, mà giờ Dần, chính là ba giờ sáng.
Thời gian này, là lúc con người dễ dàng buồn ngủ nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để đánh lén.
“Đều chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa theo ta cùng xung phong.” Thịnh Hoài An ra lệnh.
“Rõ, Bá trưởng!”
Đường Vân Sơn và Hải Đại Hà đáp, hai người là Tốt trưởng trong đội ngũ.
“Xông vào địch doanh, Hải Đại Hà ngươi dẫn theo một tốt binh lính, phóng hỏa đốt địch doanh.”
“Đường Vân Sơn ngươi dẫn theo một tốt binh lính, chém giết địch nhân vây tới, nghe rõ chưa!?” Thịnh Hoài An tiếp tục nhỏ giọng phân phó.
“Hiểu!”
Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, khoảng cách đến giờ đánh úp quân doanh ngày càng gần, các chiến sĩ cũng không tránh khỏi khẩn trương.
“Ba ba…”
Khoảng cách một trăm mét, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng củi lửa đang cháy phát ra từ trong quân doanh Hung Nô.
Đến thời điểm này, ánh lửa trong đại quân Hung Nô cũng dần dần yếu đi.
Đêm nay, vầng trăng đã ẩn mình vào trong tầng mây, gió bắc thổi mạnh, tựa hồ ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ bọn họ.
“Bá Trưởng, thời gian sắp đến.” Đường Vân Sơn mở miệng nhắc nhở.
Thịnh Hoài An lấy cung tên đeo trên lưng xuống, trực tiếp giương cung lắp tên.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị, nhanh chóng bắn chết đám lính tuần tra cho ta.” Thịnh Hoài An nửa ngồi xổm xuống nói.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.