Skip to main content

Chương 78: Huyết quan trên thuyền

3:18 sáng – 05/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Bên ngoài tối đen như mực, tĩnh lặng không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Chu Phàm mới thu ánh mắt nhìn ra bên ngoài lại, hắn thử từ từ nâng hai tay lên, nhưng rất nhanh, hai tay không nghe sai khiến lại buông thõng xuống.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ cười khổ, như vậy đã tốt lắm rồi, nếu là vừa rồi, một ngón tay của hắn cũng không thể cử động.

Lúc này, nếu như tên hắc y nhân kia quay lại hoặc là chú quỷ đến, Chu Phàm cũng không có bất kỳ sức lực nào để chống trả.

Hậu chứng của việc phục dụng Đại Lực đan khiến cho hắn kiệt sức, bất quá nếu không phục dụng Đại Lực đan, khiến cho sức lực của hắn tăng gấp ba lần, gần vạn cân, thì hắn làm sao có thể đánh thắng được tên hắc y nhân đang ở giai đoạn bộc phát kia?

Lại một lúc lâu sau, thân thể vẫn ở trạng thái hư nhược vô lực, nhưng ít nhất tay đã có thể nâng lên.

Chu Phàm nhìn thanh kiếm gãy và cánh tay đứt trên bàn, kiếm gãy chính là kiếm gãy bình thường, máu tươi từ cánh tay đứt thấm ra bàn, khiến cho trong phòng có một mùi máu tanh nhàn nhạt, bàn tay phải còn cầm một đoạn chuôi kiếm gãy.

Chu Phàm đưa tay rất vất vả mới bẻ được chuôi kiếm trong tay nắm của cánh tay đứt ra, hắn tháo hai đạo tiểu diễm phù trên thanh kiếm gãy ra, tiểu diễm phù còn sót lại không ít phù lực, hắn thu hai đạo tiểu diễm phù này lại, sau đó hợp hai đoạn kiếm gãy lại với nhau.

Hợp lại thì đây là một thanh trường kiếm chế thức rất bình thường, Chu Phàm chỉ liếc mắt nhìn mấy lần rồi không nhìn nữa, mà đem sự chú ý tập trung lên cánh tay đứt.

Hắn cầm cánh tay đứt lên tỉ mỉ nhìn, bàn tay rộng lớn đầy vết chai, đây hẳn là bàn tay của nam nhân, mu bàn tay không có đặc trưng nào rõ ràng khác.

Chu Phàm nhìn cánh tay đứt, một lúc lâu sau mới đặt cánh tay đứt xuống, cười lạnh một tiếng, đối phương bị hắn chặt đứt một cánh tay, như vậy thì không thể ẩn giấu được nữa rồi.

Nếu như hắn là hắc y nhân, trong tình huống một mình, ở tình huống thân phận bại lộ lại bị thương như vậy, chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng chạy trốn khỏi thôn, bảo toàn tính mạng của mình.

Chu Phàm nghĩ đến những khả năng khác nhau, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, sức lực khôi phục được một chút, hắn đứng lên, thổi tắt đèn dầu, trong phòng tối đen lại.

Khi Chu Phàm nằm xuống đất, không nhịn được khẽ rên lên, vừa rồi khi hắn đụng vỡ cửa gỗ bay ra bên ngoài, lưng bị thương đến xương, bất quá vẫn luôn gắng gượng nhịn đau mà thôi.

Hắn trở mình chui vào dưới gầm giường, nhìn ra bên ngoài khẽ nói: “Lão huynh, ta muốn ngủ một lát, có người đến thì gọi ta.”

Lão cẩu phát ra tiếng rên thấp thấp đáp lại Chu Phàm, thị lực của chó rất kém, nhưng chó từ trước đến nay đều dựa vào khứu giác và thính lực nhạy bén để phân biệt, cho dù là ban đêm cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến nó.

Hắn dám ngủ là vì Mao phù sư đã nói, chú quỷ sẽ không đến quá thường xuyên, vừa mới để hắn giết chết một con, con tiếp theo ít nhất cũng phải rất lâu nữa mới xuất hiện, về phần khả năng tên hắc y nhân quay lại cũng rất thấp.

Nằm dưới gầm giường là để phòng ngừa ngoài ý muốn, như vậy cho dù địch nhân thực sự đến, hắn cũng có thể dựa vào sự cảnh giác của lão huynh và vị trí nằm dưới gầm giường để có đủ thời gian phản ứng lại.

Tại sao không tìm một nơi an toàn rồi mới ngủ? Không có nơi nào an toàn cả, chú quỷ có thể cảm ứng được hắn ở đâu, hơn nữa xem xét đến tình huống lần đầu tiên hắc y nhân xuất hiện, hắn phỏng đoán có lẽ hắc y nhân cũng có biện pháp đặc thù để tìm được hắn.

Nếu đã như vậy thì không cần lãng phí thời gian đi tìm nơi khác, Chu Phàm suy nghĩ trong lòng một lượt, xác nhận vấn đề không lớn lắm, sau đó nhắm mắt lại.

Chu Phàm như có cảm giác mà mở mắt ra, một đoàn sương mù màu xám lượn lờ trước mắt hắn.

Đứng trên boong thuyền, trên mặt Chu Phàm còn chưa kịp lộ ra vẻ vui mừng, đã nhìn về phía trước lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở trên boong thuyền, cách hắn không xa, có đặt một cỗ quan tài màu đỏ tươi, cỗ quan tài màu đỏ tươi này giống hệt cỗ quan tài ở Tiểu Khâu hồ, trên mặt cong của quan tài có máu chảy xuống, hướng ra bốn phía lan rộng ra.

Huyết thi quan tài của Tiểu Khâu hồ tại sao lại xuất hiện ở trong không gian Hôi Hà? Chu Phàm nhìn cỗ quan tài màu đỏ tươi, sắc mặt dần bình tĩnh lại, hắn đi về phía quan tài, chân giẫm lên máu dính dính.

Nhưng Chu Phàm không để ý, khi hắn đi đến trước quan tài, lại cẩn thận nhìn quan tài có máu không ngừng chảy xuống, sau đó nhẹ nhàng dùng tay vỗ lên mặt quan tài, máu trên quan tài bắn tung tóe, đồng thời bàn tay cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

“Này, ra ngoài đi.” Chu Phàm vừa vỗ mặt quan tài vừa mở miệng nói.

Nắp quan tài từ từ di chuyển, sau đó bị đồ vật bên trong dùng sức đẩy ra, Sương mù từ trong quan tài ngồi dậy, hắn giơ hai tay lên duỗi lưng một cái, nói: “Ngươi đến còn muộn hơn ta tưởng, nhưng làm sao ngươi đoán được ta nằm ở trong quan tài?”

Chu Phàm lạnh mặt nói: “Từ trước đến giờ trên thuyền chỉ có ngươi và ta, cho dù là huyết thi quan tài, cũng không thể có bản lĩnh lớn như vậy để đi theo ta vào trong không gian Hôi Hà, nếu như nó có bản lĩnh này, vậy thì ta chỉ có thể chịu chết mà thôi, cho nên chỉ có ngươi đang giả thần giả quỷ.”

Sương mù cười nói: “Không thú vị, có đôi khi quá thông minh, ngược lại sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui.”

Chu Phàm liếc mắt nhìn quan tài, nhíu mày hỏi: “Ngươi có thể nhìn thấy ta ban ngày làm cái gì sao?”

Nếu không thì không thể giải thích được tại sao Sương mù có thể làm ra một cỗ quan tài như vậy? Nếu như Sương mù thực sự có thể nhìn thấy hắn làm cái gì, vậy thì có nghĩa là mỗi thời mỗi khắc hắn đều bị Sương mù giám thị, điều này khiến cho Chu Phàm cảm thấy rất không thoải mái.

Không có ai nguyện ý mỗi thời mỗi khắc đều sống dưới sự giám sát của người khác!

Sương mù lắc đầu nói: “Không thể, nhưng mỗi lần ngươi tiến vào đây ở trạng thái nào ta đều biết, cho nên đương nhiên ta biết ngươi trúng huyết thi quan tài nhãn chú.”

Chu Phàm trầm ngâm, hắn đang suy nghĩ xem lời này của Sương mù có mấy phần là thật.

Sương mù từ trong quan tài bò ra, huyết thi quan tài và máu trên mặt đất rất nhanh hóa thành sương mù màu xám tan ra.

Máu dính trên tay chân Chu Phàm cũng biến mất không thấy, giống như vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi, bất quá loại thủ đoạn này hắn đã thấy Sương mù sử dụng nhiều rồi, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Sương mù vung vung tay áo, sương mù ngưng tụ thành bàn ghế, hắn kéo ghế ngồi xuống nói: “Ta nghĩ tối nay ta sẽ có việc làm ăn, đúng không?”

Lông mày Chu Phàm hơi nhíu lại, hắn thở dài nói: “Xem ra ngươi đã biết ta trúng nhãn chú, ngươi có thể giải trừ được không?”

Đây là mục đích quan trọng nhất khiến cho Chu Phàm ở thời khắc này ngủ, mạo hiểm tiến vào không gian Hôi Hà.

Hắn không thể đem hy vọng hoàn toàn ký thác lên người của người từ Thiên Lương đến, vạn nhất vị cao thủ Thiên Lương tới kia không đánh lại được huyết thi quan tài thì sao? Hoặc là trước khi vị cao thủ Thiên Lương kia đến, huyết thi quan tài đã rời đi, hoặc có lẽ cao thủ Thiên Lương có thể đánh thắng được huyết thi quan tài nhưng không thể giết chết được nó, để nó chạy trốn, vậy thì phải làm sao? Nếu như chỉ ký thác hy vọng vào cao thủ Thiên Lương, vậy thì thực sự quá ngu xuẩn rồi.

Bình luận

Để lại một bình luận