“Lúc ta đến, cả hai đã chết rồi.” Thanh âm của Trủng Thâm Thâm lạnh lùng vang lên.
Lão quái này cũng là một loại Hắc Du Quái Dị khá lợi hại.
Sắc mặt của Lỗ Khôi trầm xuống: “Tình huống hai con quái cùng xuất hiện tấn công thế này thật sự hiếm thấy.”
Cả ba bàn bạc một hồi vẫn không ra manh mối. Cuối cùng, Lỗ Khôi nói: “Gần đây, quái dị tấn công đội tuần tra quá nhiều, ta có cảm giác không ổn. Bảo mọi người nâng cao cảnh giác.”
Chu Phàm cùng Trủng Thâm Thâm khẽ gật đầu.
Bàn chuyện xong, Trủng Thâm Thâm rời đi ngay. Ngoài chuyện tuần tra, hắn và Lỗ Khôi cũng chẳng có gì để nói.
Lỗ Khôi liếc vết thương đã băng bó trên cánh tay Chu Phàm, quan tâm hỏi: “Ngươi bị Thiết Phát Thú đánh trúng sao? Nhưng loài này không có độc, sẽ không sao đâu.”
Chu Phàm lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Không phải Thiết Phát Thú, có kẻ dùng kiếm đâm ta.”
Lòng Chu Phàm có chút may mắn, tên kia không tẩm độc lên kiếm, nếu không hắn đã trúng độc rồi. Có lẽ gã tự tin mười phần sẽ giết được hắn.
Chu Phàm kể lại chi tiết về hắc y nhân cho Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi kinh ngạc, trầm giọng: “Nghe ngươi nói, ta nghĩ việc hắn ám sát ngươi có liên quan đến quái dị tấn công đội tuần tra.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng có lẽ hắn không ngờ mình thất bại. Lúc hắn bỏ chạy, ta định đuổi theo thì quái dị ập đến.” Chu Phàm có chút khó coi. Nếu không có quái dị bất ngờ tấn công, có lẽ hắn đã bắt được hắc y nhân.
Lỗ Khôi xoa cằm: “Nhưng ta chưa từng nghe nói có người điều khiển được quái dị. Hắn làm sao mà phối hợp nhanh như vậy?”
Chu Phàm lắc đầu: “Không phải tức thì đâu, chắc chắn hắn đã sắp đặt từ trước, phòng khi bị lộ sẽ có quái dị cản đường.”
Lỗ Khôi gật đầu: “Cũng hợp lý. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết ngươi? Ngươi có đắc tội ai không?”
Chu Phàm nhíu mày: “Gần đây ta chỉ ở trong thôn, rồi mới tham gia đội tuần tra, làm sao đắc tội ai được chứ?”
Lỗ Khôi suy nghĩ rồi hỏi câu quan trọng hơn: “Ngươi chắc hắn là Võ giả chứ?”
Chu Phàm khẳng định: “Chắc chắn.”
Một kẻ có sức mạnh tương đương hắn mà không phải Võ giả thì là quỷ chắc? Tất nhiên, hắn không nói về sức mạnh hiện tại của mình.
Lỗ Khôi lạnh giọng: “Hắc y nhân là Võ giả, lại dùng cả Vô Thanh Phù và Tiểu Diễm Phù, đúng là thủ đoạn lớn.”
“Ngươi nói trạng thái vô thanh đó là do phù lục sao?” Chu Phàm tò mò hỏi.
Lỗ Khôi gật đầu: “Có loại phù lục xóa âm thanh trong phạm vi nhỏ, nhưng không duy trì được lâu.”
“Loại phù này có phổ biến không?” Chu Phàm nhíu mày. Nếu không phổ biến, có thể dùng làm manh mối.
“Cũng không hiếm lắm.” Lỗ Khôi liếc về hướng đội tuần tra: “A Phàm, có khả năng nào là người ngoài thôn làm không?”
Chu Phàm suy nghĩ rồi đáp: “Ta nghĩ không phải người ngoài. Ta mới làm đội phó vài ngày, người ngoài sao biết ta được?”
Lỗ Khôi trầm ngâm: “Vậy Võ giả đó ẩn mình trong thôn. Nếu loại trừ khả năng có kẻ giấu thân phận, thì chỉ còn ta, Trủng Thâm Thâm, Ô Thiên Bát, La Liệt Điền và hai vị phù sư đại nhân.”
Hắn dừng lại, nhìn Chu Phàm: “Ngươi có suy đoán gì không?”
Chu Phàm do dự rồi nói: “Ta không dám chắc, nhưng kẻ đó dùng kiếm, dáng người hơi giống đội trưởng Trủng.”
Là một cảnh sát hình sự kiếp trước, Chu Phàm luôn ghi nhớ đặc điểm cơ thể của đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chiều cao và thể hình của hắc y nhân rất giống Trủng Thâm Thâm.
Sắc mặt Lỗ Khôi thay đổi: “A Phàm, chuyện này không thể nói bừa được.”
Chu Phàm nghiêm giọng: “Ta chỉ nghi ngờ thôi. Ta hiểu không thể nói bừa, nên lúc nãy đội trưởng Trủng ở đây, ta không nói. Chuyện này ta chỉ bàn riêng với ngươi. Hơn nữa, chưa chắc là đội trưởng Trủng, vì khi quái dị tấn công, hắc y nhân đã chạy về hướng ngược lại.”
“Đội trưởng Trủng có thể kịp thời đến giết quái, nếu nói hắn chạy vòng lại thì có vẻ không hợp lý.”
“Nhưng trong bảy Võ giả của Tam Khâu thôn, chỉ có ta và đội trưởng Trủng là có thể hình tương tự. Ta bị ám sát, đội trưởng Trủng không thể không bị nghi ngờ.”
Lỗ Khôi nghe xong hỏi: “Lúc tuần tra, ngươi có xung đột gì với Trủng Thâm Thâm không?”
Chu Phàm lắc đầu: “Ta tự thấy mình không đắc tội hắn.”
“Nếu là Trủng Thâm Thâm, tại sao hắn lại muốn giết ngươi?” Lỗ Khôi nghi hoặc.
Chu Phàm cười khổ: “Lỗ đại ca, không chỉ Trủng Thâm Thâm, mà cả những Võ giả khác cũng không có lý do gì để giết ta.”
Lỗ Khôi vỗ trán cười khổ: “Chuyện này càng lúc càng rối, ta không nghĩ ra được gì.”
Chu Phàm im lặng suy nghĩ.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm: “A Phàm, chuyện này tạm thời đừng nói ra, tốt nhất chỉ hai chúng ta biết thôi.”
“Tại sao?” Chu Phàm hỏi.
“Nếu chuyện ngươi bị ám sát lan ra, trong thôn sẽ nghi ngờ lẫn nhau, đội tuần tra cũng không yên ổn. Chúng ta âm thầm điều tra, có chứng cứ rồi bắt kẻ đó.”
Chu Phàm suy nghĩ rồi gật đầu.
“Vậy nhé, dạo này ngươi cẩn thận, đừng hành động một mình.” Lỗ Khôi đứng dậy, “Ta đi lo chuyện thi thể, tay ngươi bị thương rồi, lần này đừng đi khiêng xác, nghỉ ngơi đi.”
Chu Phàm nhìn bóng Lỗ Khôi rời đi, mắt hơi nheo lại.
Có nhiều chuyện hắn không nói với Lỗ Khôi. Mặc dù Trủng Thâm Thâm có vẻ đáng nghi, nhưng trong lòng Chu Phàm, hắn lại là người ít bị nghi ngờ nhất.
Hắc y nhân cố ý đội mũ che mặt, cầm kiếm, thể hình giống Trủng Thâm Thâm, chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.
Còn một điều khiến Chu Phàm băn khoăn: Hắn đến khu rừng luyện đao là ngẫu hứng, không nói với ai, vậy mà kẻ đó tìm được hắn.
Chẳng lẽ kẻ đó luôn giám sát hắn từ xa?
Nếu thật sự có người theo dõi, sao hắn không phát hiện ra chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.